Chương 47

Editor: La Thùy Dương

Ninh Trí thuộc tuýp người thức dậy từ rất sớm. Nhờ có đồng hồ sinh học báo thức suốt nhiều năm nên trời vừa sáng



đã

mở hai mắt, ngồi dậy đưa tay vén rèm cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn còn tờ mờ sáng,



chống tay nghiêng đầu ngắm Thẩm An Chi bên cạnh. Bộ dạng

anh

lúc ngủ hệt như

một

đứa trẻ,

côlại dời tầm mắt xuống người

anh, từ

trên

lưng cho đến ngang hông đều chi chít những vết trầy lớn

nhỏvà những vùng máu ứ đọng, nổi bật vô cùng.



cau mày, đưa ngón tay ra ấn

một

cái.

Người đàn ông nào đó bị đau, rên hừ hừ

một

tiếng.

“Đánh thức

anh

à?” Ninh Trí rút tay về, “Bị thương lúc quay phim sao?”

Thẩm An Chi mở to đôi mắt nhập nhoè buồn ngủ,

không

nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm

cô. Ninh Trí hỏi lại

một

lần,

anh

thì

lại đáp

một

nẻo: “Sáng vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt của bạn

gái,

anhrất vui! Mặt của em lúc còn ngái ngủ cũng

thật

đáng

yêu

quá!”

Ninh Trì câm nín nhìn

anh,



đưa tay tìm chỗ có vùng máu ứ đọng ấn mạnh

một

cái, “Lời tỏ tình của

anh

đúng là

nói

miết

không

hết nhỉ, trả lời mau lên

Thẩm An Chi nhích người né tránh tay

cô, “Được được

anh

nói

anh

nói. Mấy tháng trước vì quay ngoại cảnh nên phải treo ngược cáp treo, vừa bò trườn

trên

mui xe vừa phơi nắng cả ngày. Nhưng bây giờ

thìđỡ rồi, bôi rượu thuốc là mấy chỗ máu ứ đọng này

sẽ

tan nhanh thôi, chỉ có hôm đó mới là kinh khủng, mỗi lần vén áo lên là thấy chỗ nào cũng xanh xanh tím tím.”

“anh

không

tìm thế thân sao?” Lần này Ninh Trí rất dịu dàng vuốt ve người

anh.

Thẩm An Chi bắt được tay

cô,

trên

mặt lộ ra nụ cười,đ “anh

không

đau đâu.”

“Còn cảnh nào nguy hiểm nữa

không?”

“Những cảnh còn lại đều là cảnh nội quay trong nhà,

không

phải điện ảnh nào cũng chỉ có mỗi rượt đuổi ngoài quốc lộ

không

đâu.” Thẩm An Chi

nói

giảm

nói

tránh,

anh

không

muốn Ninh Trí phải lo lắng, đưa tay xoa đầu

cô, “Yên tâm

đi,

anh

không

phải ngôi sao hành động, nếu như

không

làm được

thì

sẽ

tìm thế thân mà.”

“Bây giờ vẫn còn sớm, có phải chúng ta nên tiếp tục …”

nói

giữa chừng

anh

đã

nhào lên đè Ninh Trí dưới thân, vừa định hôn

một

cái

thì

bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Động tác của

anh

lập tức khựng lại, nhìn ra cửa, hỏi

nhỏ: “Trợ lý của em à?”

Ninh Trí lắc đầu, “không

đâu, em dặn



ấy tám giờ mới tới mà. Có lẽ là quản lý Trương,

anh

ấy sợ em diễn

không

được tốt, lúc nào cũng nôn nóng còn hơn cả em nữa.”

Người bên ngoài gõ cửa thêm vài lần nữa mới dừng lại, từ bên ngoài liền vọng tới thanh

âm

bị đè nén, “Thẩm An Chi, đừng tưởng

anh

không

biết chú mày ở trong đó đấy nhé! Mau mặc quần áo đàng hoàng bước ra đây, bị người khác nhìn thấy

thì

còn ra thể thống gì nữa!”

Là lão Triệu, giọng của

hắn

nghe như

đang

nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm An Chi chôn trong chăn bật cười ra tiếng, Ninh Trí

không

nhịn được đẩy

anh

một

cái, đến lúc này

anh

mới chịu đứng dậy mặc quần áo vào rồi

đi

ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa lại bị lão Triệu mắng thêm

một

trận,

anh

vẫn

không

thèm phản ứng.

Sau khi Thẩm An Chi

đi, Ninh Trí cũng ngồi dậy rửa mặt thay quần áo, sau đó ngồi ăn sáng ngay tại nhà, vừa nhâm nhi tách café vừa tranh thủ xem kịch bản. Tuy cảnh quay của



là vào buổi tối nhưng

không

có nghĩa phải đến tối



mới xuất phát, chờ trợ lý đến rồi, mấy người họ bắt đầu đến trường quay luôn.

Ngô đạo diễn thấy



tới quá sớm

thì

có chút bất ngờ ngoài ý muốn. Ông ta

không

biết Ninh Trí diễn xuất đạt tới trình độ nào, nhưng ít ra thái độ



biểu

hiện

cũng khá tốt đấy.

“Hạ Luyến đâu?” Ngô đạo diễn quay đầu hỏi nhà sản xuất.

“Còn chưa tới.”

“Gọi điện thoại cho



ta!” Ngô đạo diễn vừa dứt lời

đã

thấy Hạ Luyến

đang

ung dung

đi

tới. Dù sao mọi người đều đóng chung

một

bộ phim nên Ngô đạo diễn cũng

không

muốn quá khó khăn với



ta, “Lần sau tới sớm

một

chút! Nên nhớ



là nữ chính,

không





thì

phải diễn kiểu gì?”

“Chẳng phải còn có thế thân sao?” Đêm qua Hạ Luyến vừa kết thúc công việc

thì

liền

đi

tiệc tối tới muộn mới về, buổi sáng bị trợ lý dựng dậy đến giờ vẫn còn chưa hết bực mình đây, vừa tới nơi

đã

bị đạo diễn mắng mà lại còn mắng ngay trước mặt Ninh Trí. Tất nhiên là



ta

đã

tức muốn hộc máu, liền

khôngnhịn được vặn lại

một

câu.

Thế thân cùng lắm cũng chỉ là thế thân. Vì để tăng tiến độ quay phim,

một

số đoàn phim

sẽ

có chiều hướng quay cùng lúc cả hai studio A và B, sau đó

sẽ

để

một

người có vóc dáng tương tự với diễn viên làm người đóng thế, chủ yếu là quay những cảnh toàn hoặc những cảnh chỉ thấp thoáng bóng lưng.

Ngô đạo diễn nén nuốt cục tức vào bụng, phất tay

một

cái: “Thôi nhanh

đi

chuẩn bị

đi!”

Hạ Luyến vừa

đi, ông ta liền quay đầu

nói

với nhà sản xuất phim: “Làm sao lúc casting lại chọn



ta vậy,

thật

là tức chết tôi! Đóng phim

thì

dùng người đóng thế, cảnh đánh đấm

thì

dùng cascadeur. Thẩm An Chi người ta vừa lên làm tân Ảnh Đế cũng

không

ngông cuồng được như



ta đâu, cảnh nào cũng tự mình thực

hiện

kia kìa. Còn



ta

thì

ngược lại, cảnh nào cũng đòi phải có thế thân, vậy



ta tới đây làm cái quỷ gì?”

Nhà sản xuất buông lời trấn an: “Ngô đạo diễn, ông bớt giận,

không

phải lúc đó vì ông thấy



ta có lượng fan nhiều

trên

Weibo nên mới …” Nhà sản xuất càng

nói

giọng càng

nhỏ

dần.

Note: Dòng note này chỉ mang tính chất tham khảo chứ cũng

không

ảnh hưởng mấy tới truyện đâu, các bạn đọc có thể bỏ qua ^^. Theo thực tế

thì

vị trí của NSX lớn hơn đạo diễn rất nhiều, dù có là

một

đạo diễn kỳ cựu tối cao

thì

cũng

không

có chuyện NSX phải khúm núm e dè trước đạo diễn giống như cấp dưới được. Tác giả của Siêu Mẫu cũng có nhắn nhủ từ đầu là truyện này tuy có hơi hướm showbiz nhưng thực chất



ấy cũng

không

phải dân chuyên nên

sẽ

có vài chỗ sai sót với thực tế, mong là các bạn đọc cũng thông cảm và châm chước cho qua hen

“Đáng lý tôi

không

nên vì phòng vé mà làm chuyện này mới phải. Nghĩ lại,

một

đạo diễn như tôi còn phải lao tâm vì chuyện này nữa.” Ngô đạo diễn nghe câu sau của đối phương

thì

đã

hối hận đến muốn chết rồi. Chẳng qua do thấy



ta có nhiều fan, lúc đó đóng phim cũng

không

đến nỗi nào, lại còn cùng chung

một

công ty quản lý với Thẩm An Chi nên mới đánh liều chọn luôn Hạ Luyến hay sao.

không

ngờ



ta vừa tiến vào đoàn phim

thì

hầu hết làm gì cũng hỏng, còn liên tục xin nghỉ để đóng quảng cáo. Ngô đạo diễn cũng từng khiếu nại Hạ Luyến lên công ty quản lý, kết quả ông chủ bọn họ vẫn

không

chút phản ứng nào.

Bây giờ nghĩ lại đúng là

không

nên tiết kiệm làm gì. Đóng phim

thì

chuyện trọng đại nhất chính là cát xê của vai chính, cao nhất cũng phải tới mấy chục triệu, nhưng rốt cuộc lại phát

hiện

Hạ Luyến vô cùng kém duyên với nonfan, lần này đúng là tổn thất cả chì lẫn chài rồi. Giờ

thì

đã

lỡ leo lên lưng cọp, phim cũng

đã

quay được phân nửa rồi, đành phải phóng lao theo lao mà thôi.

Ngô đạo diễn liếc mắt nhìn sang Thẩm An Chi

đang

make up ở đằng kia.



ràng cùng chung

một

công ty mà sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ.

Ngô đạo diễn nuốt cục tức buổi sáng

đã

đủ no rồi nhưng vẫn từ chối khéo khi nhân viên đưa bữa sáng tới. Trong lúc ông ta

đi

quanh trường quay

thì

phát

hiện

Ninh Trí

đang

cúi đầu ngồi xem kịch bản ở phòng bên cạnh, ông ta cũng

không

nói

gì, chỉ bước ngang qua rồi rời

đi.

Cảnh quay buổi sáng rốt cuộc cũng bắt đầu.

Bởi vì tối đó gϊếŧ người

không

thành, nữ chính luôn đem lòng hiếu kỳ muốn biết nam chính rốt cuộc

đãlàm gì trong phòng làm việc, lúc dọn dẹp cũng luôn ngó mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc, luôn để ý đến từng nhất cử nhất động của nam chính.

Nữ chính mang dép bước về phía trước, ống kính ghi hình mỗi bước chân của nữ chính.



đưa tay bấm chốt cửa, cửa phòng lập tức được khoá lại.

Ống kính đưa lên, cảnh quay chuyển thành cảnh đặc tả, thế là toàn bộ cảm xúc

trên

mặt Hạ Luyến đều

hiện



trong ống kính.

“Cắt ------!” Ngô đạo diễn hô

một

tiếng, “Biểu cảm

không

đúng, làm lại lần nữa!”

Hạ Luyến bị tình trạng NG này cũng khá nhiều lần. Ninh Trí ngồi quan sát ở bên cạnh, điện ảnh

khônggiống như phim truyền hình, có vài bộ phim trong nước chỉ cần tốn

một

tháng là có thể quay xong rồi. Nhưng

nói

như vậy

không

có nghĩa là

không

có phim điện ảnh làm cẩu thả, có điều Ngô đạo diễn

đãdồn hết tâm huyết vào bộ phim này, muốn mọi thứ đều phải tốt nhất, mỗi

một

cảnh phim đều phải hoàn hảo, vì thế mà giày vò diễn viên đến muốn nổ tung.

Thẩm An Chi

thì

diễn khá tốt, hiếm khi bị NG, chỉ khi diễn với Hạ Luyến mới

không

ngừng bị đạo diễn hô NG. Đáng lý với tình trạng như vậy

thì

một

người tốt tính cỡ nào cũng

sẽ

nổi giận, nhưng Thẩm An Chi

thì

ngược lại, dù thấy bạn diễn

không

theo kịp mình còn lại

không

thể kết thúc công việc sớm hơn,

anhvẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Điều này làm cho mọi nhân viên trong đoàn phim đều oán trách Hạ Luyến, cho rằng



ta

đã

kéo tiến độ của cả đoàn

đi

xuống.

Khán giả đại chúng luôn đinh ninh rằng trình độ diễn xuất của diễn viên điện ảnh trong nước rất tệ, nhưng nếu so về thực lực

thì

năng lực của diễn viên Trung Quốc

không

thua kém gì diễn viên của Âu Mỹ. Đằng này Hạ Luyến diễn xuất còn kém hơn cả vai phụ, có khả năng

sẽ

kéo chất lượng của bộ phim này

đi

xuống theo.

Chỉ ngắn ngủi có mấy bước từ trong bếp ra tới phòng làm việc mà Hạ Luyến phải diễn

đi

diễn lại nhiều lần, cho đến khi



ta

không

nhịn được đen mặt quát lên: “Tôi cảm thấy

không

vấn đề gì mà!”

Ngô đạo diễn

một

lần nữa kiểm tra lại cảnh phim, tay đè lên mép như áp chế lửa giận, khó chịu

nói: “Được rồi, qua qua qua, cut!”

“Cảnh tiếp theo!”

Cảnh tiếp theo là nam chính phát giác nữ chính tiến vào phòng làm việc, ánh mắt

hắn

loé cảnh cáo

không

cho



đến gần, nhưng nữ chính vẫn tò mò hỏi.

“Thưa ngài, rốt cuộc là có gì ở trong đây thế?”

“cô

muốn biết à?”

“…”

“Trong đây có

một

két sắt chứa hung khí tôi dùng để gây án -

một

con dao sắc nhọn. Tôi dùng nó cứa cổ những người phụ nữ xinh đẹp, thời khắc họ ngửa cổ lên trông họ cũng xinh đẹp tựa như loài thiên nga vậy. Mỗi lần như thế, tôi chỉ rạch

một

đường

trên

cổ họ, thưởng thức cảnh máu tươi ào ạt phun ra ….”

Gương mặt Thẩm An Chi vặn vẹo, từ giữa môi thốt ra những từ ngữ sét đánh, hoàn hảo chứng minh rằng mình là tên sát nhân liên hoàn.

Ống kính lia sang Hạ Luyến. Vốn dĩ



ta muốn bộc lộ

sự

đấu tranh nội tâm giữa kinh hoàng và oán hận

trên

mặt, nhưng lúc này

sự

kinh hoàng

đã

át cả cơn giận dữ, bởi



ta

đã

hoàn toàn bị vẻ mặt điên cuồng của Thẩm An Chi dọa đến cứng đờ.

Hạ Luyến đột nhiên ý thức được,



ta quên thoại rồi.

Thấy



ta tận lúc lâu cũng

không

lên tiếng, đạo diễn mất kiên nhẫn hét cắt!

Bây giờ

thì

Ngô đạo diễn chẳng còn bận tâm tới cái khác nữa, lập tức quát: “Hạ Luyến!



đang

làm cái gì vậy hả, ngay cả thoại cũng quên, thậm chí



xem biểu cảm của mình kìa!



thật

đúng là

khôngxứng với thù lao được trả, sớm biết vậy

thì

tôi

đã

tìm Giang Vi cho rồi, ít ra



ta còn có kỹ thuật hơn

cô.



đấy à, ngoại trừ trẻ tuổi hơn



ta

thì

chẳng có cái gì giỏi cả!”

Hạ Luyến cắn môi,

không

cam lòng bị mắng.

Thẩm An Chi đứng ở bên cho thợ trang điểm dặm mặt, mở miệng an ủi: “Đừng khẩn trương, cứ từ là được.”

Bày đặt giả mù sa mưa đấy à! Trong lòng Hạ Luyến cười lạnh,



ta xoay người cầm kịch bản lên

thìthấy Ninh Trí đứng bên cạnh nhìn sang đây,

không

nhịn được lạnh lùng

nói: “Thấy tôi NG chắc trong lòng



hả hê lắm nhỉ?



chờ

đi, đến lượt



diễn xuất tôi nhất định

sẽ

quan sát cho kỹ đấy,

thật

mỏi mắt trông chờ! Hừ!”

Thấy phản ứng của Hạ Luyến, Ninh Trí có chút mờ mịt

không

hiểu, hình như



đâu có chọc



ta đâu?

Ninh Trí nhìn sang Thẩm An Chi nở nụ cười, diễn xuất của

anh

trong bộ này phải

nói

là rất nhập vai, ngay cả quản lý Trương bên cạnh



cũng bị

anh

thuyết phục nữa là.

Kết quả Hạ Luyến liên tục bị vấp thoại đến mức đạo diễn

không

nhìn nổi nữa, đành tuyệt vọng

nói: “Được rồi,



cứ việc nhấp môi là được. Thẩm An Chi,

anh

đành phải cực khổ rồi, bây giờ phải cố gắng nhập vai vào nhé.”

Đối với diễn viên mà

nói, việc bạn diễn của mình

không

thể

nói

lời thoại hoàn chỉnh chính là

một

thách thức lớn. Bởi nếu

không

có thoại đối ứng

thì

sẽ

khó mà nhập vai được, nhưng Thẩm An Chi lại

không

để vào mắt, vẫn thản nhiên diễn được như thường.

Quay xong buổi sáng, đoàn phim bắt đầu phân phát cơm hộp cho mọi người. Khẩu phần ăn cũng phải dựa theo cấp độ của từng diễn viên, vì thế dĩ nhiên phần ăn của Thẩm An Chi là chất lượng nhất, thế là

anh

vừa nhận được phần ăn liền

đi

qua tìm bạn

gái

ngay: “Biết em

không

ăn mặn nên

anh

đã

đặc biệt nhờ nhân viên đoàn đặt

một

phần rau cải xà lách cho em đây!”

“Cám ơn

anh!” Ninh Trí nhận lấy, cùng

anh

ngồi chung bàn ăn cơm.

“Cám ơn cái gì, đây là việc bạn trai em nên làm mà!”

Lão Triệu ngồi bên cạnh nhìn hai người mắt đưa mày lại, ngứa mắt xách hộp cơm ra chỗ khác ăn.

Ninh Trì nhấc nĩa lên, lắc đầu: “không

phải, em cảm ơn là vì

anh

đã

không

ép em ăn thịt. Làm người mang chủ nghĩa ăn chay đúng là

không

phải dễ dàng gì.”

“Chuyện này

không

đáng là gì, em cũng

không

ép

anh

chay mà.” Thẩm An Chi cười

nói.

Ninh Trí và

anh

nhìn nhau bật cười, hai người vừa ăn vừa cười đùa trò chuyện.

Hạ Luyến

đi

ngang nhìn thấy cảnh này, dùng thanh

âm

giễu cợt đủ cho hai người nghe được: “Có bạn trai đại bài đúng là sướиɠ

thật, cơm nước cũng có tư nhân đặt làm kia đấy.

một

nữ phụ tuyến sáu mà cũng được hưởng thụ như vậy, ngay cả nữ chính tuyến

một

như tôi đây cũng

không

có được đãi ngộ này đâu.”

“Hạ Luyến.” Thẩm An Chi lạnh lùng nhìn



một

cái.

Hạ Luyến im miệng, thở phì phò bỏ

đi.

Trời dần tối, ánh đèn trong studio bắt đầu sáng lên. Tới lúc bấm máy quay cảnh tối, Thẩm An Chi cũng

không

vội kết thúc công việc ngay mà tiếp tục nán lại giúp Ninh Trí quay phim.

Hạ Luyến cũng

không

vội trở về mà khoanh tay ngồi

trên

ghế, đợi đến thời điểm cười nhạo Ninh Trí.

Cuối cùng cảnh đầu tiên cứ vậy mà dễ dàng trôi qua. Cảnh tiếp theo là phân cảnh

trên

đường, Ninh Trí lái xe đến khúc ngoặt

thì

phát

hiện

bánh xe bị đâm thủng,



tức giận.



ngồi trong xe, sắc mặt có chút kỳ lạ nhưng cũng

không

hốt hoảng mà lập tức gọi điện thoại cho bạn trai, nhưng vừa bấm được nửa chừng

thì

đột nhiên bên ngoài

Cửa kính hạ xuống chừa

một

kẽ hở, từ bên ngoài truyền tới

một

giọng

nói: “Có cần giúp gì

không?”

Lúc này nhân vật ngồi trong xe lộ ra biểu tình buồn bực xen lẫn khó hiểu, sau đó cảm xúc lại dần chuyển sang nghi ngờ, cảnh giác đáp: “không,

không

cần đâu, tôi

đã

kêu kéo xe đến rồi.”

“Vậy sao?”

“Ừm ừm,

thật

cám ơn

anh!”



gái

lại đóng cửa sổ tiếp tục bấm số gọi cho bạn trai, nhưng đầu dây bên kia gọi mãi cũng

không

ai bắt máy, cho đến khi cuộc gọi tự động chuyển đến hộp thư thoại

thì

sắc mặt



gái

mới dần lộ ra thất vọng, bắt đầu bấm gọi cho bộ phận kéo xe.

Tuy nhiên ngay lúc cuộc gọi thứ hai vừa vang lên, kính xe bên chỗ vô lăng đột nhiên bị người ném đá vào, bể nát.

“Ồ!” Quản lý Trương nhìn thấy Ninh Trí trợn trừng mắt trong máy quay.

không

phải là kinh hoàng

mộtcách gượng gạo, mà là vẻ kinh hoàng tột độ hoàn toàn lột tả từ trong đáy mắt.

“Cắt!” Đạo diễn hài lòng kêu

một

tiếng, “Diễn rất tốt! Tối nay có thể tan làm sớm hơn dự tính rồi.”

Nhân viên đoàn chung quanh cùng vỗ tay, bắt tay thu dọn thiết bị.

Hạ Luyến canh me cả buổi cũng

không

đợi được Ninh Trí NG, ngược lại còn thấy cảnh trợ lý của mình ở bên cạnh vỗ tay, “Đóng hay lắm, còn tưởng



ta chỉ là

một

bình hoa thôi chứ.”

Kết quả vừa dứt lời liền lãnh phải ánh mắt hình viên đạn của Hạ Luyến,



ta lập tức rụt cổ, ngậm miệng

không

nói

nữa.

Hạ Luyến nhìn chòng chọc Thẩm An Chi

đang

cùng Ninh Trí

nói

chuyện say sưa ở đằng kia, hai mắt tối lại, khoé miệng cũng nhếch lên ------ Để tôi xem!



có thể kiên trì

không

bị NG tới chừng nào