- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Ấy Chỉ Có Mười Phút
- Chương 12
Anh Ấy Chỉ Có Mười Phút
Chương 12
Lý Hướng Vãn không nói gì.
Anh cao hơn cô một cái đầu, Lộc Khê chỉ cao đến vai anh. Cô ngẩng đầu chỉ nhìn thấy quai hàm căng chặt của anh.
Cuối cùng Lý Hướng Vãn không để cô dọn dẹp, lúc đó anh thật sự tỏa ra khí lạnh từ trong xương, không thèm nhìn cô một cái, cầm lấy cây lau nhà, xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.
Lộc Khê đứng ở một bên khó xử hồi lâu mới nhớ ra việc giúp đỡ.
May mắn anh cũng không từ chối.
Dọn dẹp xong thì cũng sắp bốn giờ.
Lộc Khê cay đắng xoa vai định về nhà, hôm nay cô thực sự hối hận vì đã đến đây. Nếu Từ Bằng là con gái, cô có thể hơi ngại ngùng ngủ lại nhưng hiện tại trong phòng anh ấy đều là một đám đàn ông nằm tứ tung ngang dọc, cô thật sự không thích hợp ở lại.
Nhưng thực sự đã quá muộn, bên ngoài trời yên tĩnh và đen như mực. Lộc Khê liếc nhìn nơi xa từ ban công, lòng bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn. Màu đen đó giống như muốn nuốt cô vào bụng.
“Cô muốn về?”
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang lên trong phòng khách.
Mặc dù nghe rất hay nhưng âm thanh quá đột ngột khiến Lộc Khê khá sợ hãi.
Cô giật mình hồi lâu mới gật đầu: “Ừ.”
Lý Hướng Vãn cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không đợi trời sáng à?”
Lộc Khê lắc đầu, cô cảm thấy bản thân mình không thể chịu được nữa, thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn lập tức về nhà rồi chui vào trong ổ chăn. Huống chi trong căn phòng này toàn đàn ông hôi hám, cô không muốn ở lâu thêm một chút nào cả.
Lý Hướng Vãn cũng không khuyên cô nữa, im lặng vài giây, mới nói với cô: “Chờ tôi vài phút.”
Sau đó anh quay về phòng, một lúc sau cầm chiếc áo khoác màu đen đi ra.
Lộc Khê tưởng rằng anh muốn cho cô mượn áo khoác nhưng anh vừa mặc áo khoác vừa nói: “Tôi đưa cô lên xe.”
Cô nhanh chóng từ chối: “Không cần, không cần đâu!”
Sao cô có thể không biết xấu hổ làm phiền anh.
Lý Hướng Vãn vẫn không biểu tình, ngữ khí nhàn nhạt nhưng không thể nghi ngờ: “Đi thôi.”
Cái se lạnh của rạng sáng đầu thu thấm vào cơ thể qua làn da. Cái lạnh này không buốt giá, không thể chạm tới xương cốt nhưng cũng đủ để làm nổi da gà.
Răng của Lộc Khê va lập cập vài lần, chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của Lý Hướng Vãn rơi vào tay cô.
Lộc Khê được sủng ái mà lo sợ, miệng vẫn nói: “Không cần, không cần!”
Lý Hướng Vãn lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không để ý đến câu không cần của cô, đi được vài bước mới nói: “Lên xe rồi trả cho tôi.”
Cô đứng ở phía sau cách anh hai bước. Trong bóng tối, bóng lưng của Lý Hướng Vãn rất mông lung nhưng rõ ràng anh rất cao và gầy. Cô không thể không biết xấu hổ mặc áo khoác, chỉ khoác nó lên cánh tay một cách đơn giản rồi chạy chậm đuổi theo anh.
Vào sáng sớm khi mọi thứ đều yên tĩnh, bước chân của Lộc Khê đi theo Lý Hướng Vãn, từng bước một.
Lý Hướng Vãn đi một hồi mới nói: “Mặc vào đi, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ bị lạnh.”
Lộc Khê vẫn muốn trả lại chiếc áo khoác cho anh.
Lý Hướng Vãn đã ngăn cô lại trước khi cô hành động: “Đừng trả lại cho tôi, mặc vào đi.”
Lần này Lộc Khê thành thành thật thật mặc áo khoác vào.
Tòa nhà nơi Lý Hướng Vãn và Từ Bằng thuê nằm ở cuối khu dân cư nên họ phải mất một lúc mới ra được bên ngoài. Khi hai người đến cửa khu dân cư, xe công nghệ đã đợi sẵn bên đường với đèn nhấp nháy.
Vẻ mặt Lý Hướng Vãn hờ hững nhìn tài xế nam trong xe, sau đó đi đến phía sau xe chụp biển số xe, cuối cùng mới nói với Lộc Khê: “Thêm WeChat.”
Tất nhiên, Lộc Khê không tự luyến đến mức cho rằng anh chàng đẹp trai sẽ có hứng thú với mình, cô loáng thoáng cảm thấy có thể là anh lo lắng cho sự an toàn của cô nhưng cô cũng không dám xác nhận, sợ là tự mình đa tình.
Trong khi Lộc Khê đang ngây người, Lý Hướng Vãn đưa giao diện WeChat của bản thân đến trước mặt cô.
Tên WeChat của anh rất đơn giản, chỉ là một chữ cái đơn giản [W], ảnh đại diện của anh là ảnh gradient màu xanh đậm, rất phù hợp với khí chất cá nhân của anh.
Sau khi thêm WeChat, Lộc Khê đang chuẩn bị lên xe, góc áo bị Lý Hướng Vãn kéo lại, anh mím môi nói: “Trả áo khoác cho tôi.”
Lộc Khê nhanh chóng cởϊ áσ, cả mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô chưa bao giờ xấu hổ nhưng đột nhiên giờ lại e lệ không thể giải thích được, luống cuống tay chân ngồi vào ghế sau xe, vẫy tay với anh.
Lý Hướng Vãn mặc đồ đen đứng bên đường, chiếc áo khoác cô vừa trả lại cho anh vắt thoải mái trên cánh tay, vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Lộc Khê không hiểu sao lại cảm thấy tim mình đột nhiên lỡ mất hai nhịp nên đã thu tay lại.
Lúc này, Lý Hướng Vãn bất ngờ giơ tay lên, cứng đờ chào tạm biệt cô.
Chắc hẳn anh không thường làm như vậy.
Thật sự quá cứng nhắc.
Lộc Khê bật cười ra tiếng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Ấy Chỉ Có Mười Phút
- Chương 12