Nhà trúc, trên giường.
Tiêu Dương chán muốn chết, úp sấp nằm ngay đơ.
Lương Phượng ngồi vào bên giường, nhìn nhìn sau gáy Tiêu Dương: "Ngươi rất buồn chán sao?"
Tiêu Dương xoay người, đầu gối lên hai tay, không trả lời: "........"
Lương Phượng: "Ngoại trừ không thể ra ngoài, ngươi có thể tuỳ ý đi lại trong cốc."
Tiêu Dương nhìn chằm chằm mỹ nhân: "......."
Lương Phượng: "Ngươi có thể làm những chuyện ngươi muốn." Sau đó lại bỏ thêm một câu, "Ngoại trừ xuất cốc."
Tiêu Dương nhìn chằm chằm mỹ nhân, bỗng nhiên cà chớn cười: "Bất cứ chuyện gì?"
Lương Phượng: "Ừ."
Tiêu Dương vươn tay nâng lên vài lọn tóc đen trước ngực mỹ nhân, chậm rãi nói: "Trong núi cô quạnh nhàm chán, sống một ngày bằng một năm, có điều... Nếu ngươi có thể cùng ta đêm đêm vui vẻ... Thì cũng không tệ lắm."
Lương Phượng nhíu mày, khó hiểu nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của Tiêu Dương: "Vui vẻ?"
Tiêu Dương đứng dậy áp sát lên, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng đùa bỡn: "Chính là ngủ cùng ta, để cho ta.. làm ngươi."
Lương Phượng nhíu mày không nói: "........."
Tiêu Dương thuận thế hôn lên hai má người kia, nhướn mày: "Thế nào?"
Lương Phượng: "Nếu ngươi thấy quá nhàm chán, ta cũng có thể.... ngủ cùng ngươi."
Tiêu Dương sợ tới mức làm rớt luôn lọn tóc.