Kiền Châu, thanh lâu.
Tiêu Dương đóng cửa lại mà tim vẫn run lên, làm bộ làm tịch uống hoa tửu
[hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu]
Mỹ nhân trong ngực nâng ly lên miệng hắn, hắn nhấp rượu mà lòng không yên.
Mỹ nhân bên cạnh lại đưa một món điểm tâm ngọt tới miệng hắn, hắn thực chi vô vị mà nuốt xuống.
[thực chi vô vị: ăn mà không thấy mùi vị]
Đợi cho đến khi sắp ngủ vẫn không thấy người nào đó phá cửa xông vào.
Cảm thấy an tâm một chút.
Lại không hiểu sao mà cảm thấy trống rỗng.
Nghĩ đến bị Lương Phượng đè ép quen rồi, một ngày không bị đánh, lại cảm thấy ngứa vảy.
Làm cho hắn nhịn không được phỉ nhổ chính mình thật không tự trọng.
Mỹ nhân dán lên chuẩn bị hầu hạ mình ngủ, Tiêu Dương trầm ngâm, đang muốn mở miệng.
Hai mỹ nhân bên giường lại mềm nhũn ngã xuống, lộ ra một đại mỹ nhân đang lạnh lùng đứng sau lưng.
Một khắc kia Tiêu Dương thậm chí có cảm giác rốt cuộc đợi được ngươi tới rồi.
Chớp mắt một cái lại chuẩn bị giằng co, vẻ mặt giận dữ: "Ta không về! Đánh chết cũng không về!"
Lương Phượng hạ mi nhìn nữ nhân ngã xuống áo quần bạo lộ, lạnh lùng nói: "Ngươi tuỳ tiện như vậy, dễ bị nhiễm bệnh."
Tiêu Dương: "........"
Lương Phượng nói hết sức hợp lí: "Nhiễm mấy bệnh đường sinh dục này, ngươi sẽ bị người cười nhạo."
Tiêu Dương đỡ trán: "....Ngươi đủ rồi!"
Lương Phượng: "Trên sách có ghi, người nhiễm bệnh đường sinh dục, hạ thể thối rữa bốc mùi, đau ngứa khó nhịn."
Da đầu Tiêu Dương run lên: "Ta nói ngươi đủ rồi!"
Ngữ khí Lương Phượng nghiêm túc: "Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, mặc dù muốn cũng không thể tuỳ tiện tìm nữ nhân chốn yên hoa liễu hạng, như vậy sẽ dễ mắc bệnh đường sinh dục."
Tiêu Dương hết hứng, luống cuống tay chân mặc quần áo xuống giường, thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi đây: "Ta về với ngươi! Ta về là được chứ gì! Ông đây không bao giờ... đến chỗ này nữa! Ngươi không cần mở miệng bệnh đường sinh dục ngậm miệng bệnh hoa liễu! Cầu xin ngươi đó đại ca! Mẹ nó ta còn chưa bị nhiễm bệnh đường sinh dục đâu!"
Lương Phượng gật gật đầu: "Ngươi ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ không nhiễm bệnh."