Chương 96

Hai người đi đến trước nhà nhỏ. Cửa thấp đến nỗi Cố Tĩnh Hàng phải khom lưng mới vào được.

Nhà nhỏ chỉ có một cửa sổ nhỏ. Ngay cả ban ngày cũng tối. Một bà già ngồi ở giữa phòng. Bà trông khá già và đôi mắt hơi đờ đẫn.

“Bà ơi, ” Cố Tĩnh Hàng gọi.

Mắt bà già sáng lên, miệng khô khốc bĩu ra. Giọng nói có chút phấn khích, ” “Là, là Tĩnh Hàng, Tĩnh Hàng.”

Cố Tĩnh Hàng gật đầu. :Đúng rồi, Tĩnh Hàng, là con. Còn nữa, bạn gái con Tống Nhiên, đây là thực phẩm bổ sung mà bạn gái con mua cho bà. Có tinh chất sữa lúa mì và hồng khô.”

Bà nội đứng dậy phấn khích nắm lấy tay Tĩnh Hàng, giọng run run, “Ồ? Con đã có bạn gái rồi sao? Tại sao con không nói với bà nội?”

Nói xong, cô quay lại và đi đến một lon trên quầy bar để tìm thứ gì đó. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cô lấy ra hai món đồ và đi đến chỗ Tống Nhiên . Cô nhét chúng vào lòng bàn tay và nói,“Cháu của bà đã mua cái này cho năm mới. Bà nội không nỡ ăn. Cháu ăn đi, Nhiên Nhiên.”

Nói xong, cô đưa cho Cổ Tĩnh Hàng một miếng nữa.

Tống Nhiên giơ tay lên và định nhét chiếc bánh quy đào vào miệng cô. Cổ Tĩnh Hàng muốn kéo cô lại nhưng đã quá muộn. Cô đã cắn một miếng rồi.

Anh nhìn cô một cách lo lắng, chỉ thấy cô gái mỉm cười với bà nội. “Wow, bà , Tĩnh Hàng, ngon quá!”

Bà nội vui mừng đến nỗi tay run rẩy và mắt sáng lên. “Là Nhiên phải không? Chỉ cần con thích, ta sẽ mang cho con bất cứ thứ gì con thích.”

Cố Tĩnh Hàng cũng cắn một miếng, cảm nhận được vị mốc. Bánh đào để hơn nửa năm sao có thể ngon được?

Cố Tĩnh Hành nhìn Tống Nhiên với vẻ mặt cảm động. Anh nên nói gì với cô gái này đây?

Cố Tĩnh Hàng đặt thuốc bổ xuống. “Bà ơi, Tống Nhiên mua thuốc bổ cho bà. Đừng ngại ăn. Hết hạn rồi thì không ngon. Bà hiểu không? ”

Ánh mắt của bà đầy vẻ đau lòng. Đứa trẻ này. Con đến là được rồi. Sao lại mang đồ ăn đến cho bà?”

Tống Nhiên ăn hết cả cái bánh đào, cười nói: “Cũng tạm ổn.”

Cố Tĩnh Hàng lấy thêm hai mươi tệ từ trong túi ra đưa cho bà. “Bà ơi, số tiền này là của bà. Mua đồ ăn ngon đi, đừng để mẹ biết.”

Bà từ chối. “Không, không. Bà không thể lấy tiền của con. Bà không thể lấy nhiều tiền. Ta biết điều đó. Con vẫn phải gửi tiền về nhà chúng ta. Làm sao ta có thể lấy tiền của con được?”

Mắt Tỗng Nhiên mở to. Anh không chỉ phải tiêu tiền cho gia đình mà còn phải tiêu tiền cho người yêu vô tri là mình. Đội trưởng Cố chắc hẳn muốn chia từng xu thành nhiều phần để dùng.

Cô thầm trách mình đã vô tri trong quá khứ.

Cố Tĩnh Hàng nhét tiền vào tay bà ngoại và nói, "Bà ơi, cháu còn phải đến nhà dì hai để gặt lúa cho dì ấy. Cháu sẽ đi trước. Nhớ ăn thuốc bổ nhé. Đừng ngại dùng nhé.”

Nói xong, anh kéo Tống Nhiên chạy vội ra ngoài.

“Bánh đào có ngon không?"Cố Tĩnh Hàng vừa chạy ra ngoài đã hỏi.

Tống Nhiên nhìn anh với vẻ mặt cay đắng. “Không ngon đâu. Có mùi mốc.”

"Vậy tại sao em lại ăn một miếng lớn như vậy?"

Tỗng Nhiên cảm thấy mình bị oan. “Bà của anh đang nhìn em với đôi mắt tràn đầy hy vọng. Em chỉ muốn làm bà vui thôi. Anh không thấy ánh mắt của bà khi em nói rằng bánh đào rất ngon. Đôi mắt của bà thực sự sáng lên. Bà thực sự vui mừng từ tận đáy lòng.”

Cố Tĩnh Hàng nắm chặt tay cô. “Cô ngốc ạ. Anh nên nói gì đây? ”

“Anh nên nói rằng anh tự hào vì có một người bạn gái tốt bụng và hiếu thảo, ” Tống Nhiên nói với một nụ cười;

Cố Tĩnh Hàng cười khúc khích. “Phải. Anh tự hào vì có một người bạn gái tốt bụng và hiếu thảo.”