Tống Nhiên có chút kinh nghiệm chăm sóc người khác, cô nhanh chóng ngồi xuống bên giường, cởϊ áσ khoác của anh ra.
Sau khi đắp chăn cho anh, Tống Nhiên thấy mặt anh hơi đỏ, cô quay người đi vào phòng tắm, cầm khăn mặt nhúng vào nước lạnh, vừa định mang khăn vào phòng ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đi đến cửa, mở cửa ra, thấy chị dâu của Thôi Dĩnh đang đem một bình mật ong đến trước mặt cô, thấy cô đang cầm một cái chậu, cô nói: “Cô đang làm gì vậy?”
“Giúp anh ấy lau mặt đi. Mặt anh ấy nóng quá.”
“Tiểu sư muội, em càng ngày càng biết chăm sóc người khác rồi đấy,” Thúy Dĩnh khen ngợi cô từ tận đáy lòng.
Tống Nhiên cười nói: "Tôi không biết cách chăm sóc người khác, tôi chỉ biết cách chăm sóc Tĩnh Hàng."
“Phó cục trưởng Cố thật may mắn.” Lâm Thúy Dĩnh vỗ đầu cô.
Khi Cố Tĩnh Hàng tỉnh lại, Tống Nhiễm hỏi anh: “Anh có biết không?”
“Ể? Cái gì?” Giọng nói của anh vẫn còn khàn khàn, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên mơ hồ.
“là bạn cùng phòng tên Văn Tĩnh đã cố gắng làm biến dạng tôi bằng axit sunfuric. Nhà trường chỉ phạt cô ấy một điểm, nhưng vài ngày trước, hình phạt ban đầu đột nhiên bị bác bỏ và cô ấy bị đuổi học. Chuyện này thực sự kỳ lạ.”
Người ở trên cô cố gắng bình tĩnh lại và nói bằng giọng khàn khàn, "Có gì lạ vậy? Cô ta nên bị trừng phạt vì những sai lầm của mình."
Tống Nhiên khó hiểu, "Nhưng nhà trường đã phạt và phạt họ rồi, tại sao họ lại truy lại và đuổi học họ? "Tĩnh Hàng, đừng nói là anh bảo nhà trường làm thế nhé?"
"Anh chỉ là một phó phòng trưởng, em nghĩ ang có đủ sức ép để trường em thay đổi hình phạt sao?" Cổ Tĩnh Hàng nói.
“ừ, đúng thế,” Tống Nhiên bĩu môi.
Nhưng cô không nói cho gia đình biết, chỉ nói với Cố Tĩnh Hàng, cô nghi ngờ anh là chuyện đương nhiên, anh nói không có chuyện đó, vậy thì nhà trường sau khi cân nhắc kỹ càng đã thay đổi quyết định.
Trong trường hợp này, ba quan điểm của trường vẫn tương đối đúng.
Cố Tĩnh Hàng sờ sờ mặt cô, “nếu cô tta đã bị đuổi học, anh có thể yên tâm. Về sau, em phải giữ mình ở trong trường học, hiểu chưa?”
Tống Nhiên lắc đầu thở dài. “Em muốn giữ mình khiêm tốn, nhưng có người không muốn em sống yên ổn. Cô gái mắng em ở cổng trường hôm nọ tên là Tô Minh Na. Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất ở Phúc Quang. Cô ấy không muốn em sống tốt.”
“Tại sao cô ấy lại làm thế?”
Tống Nhiên sau đó kể cho anh nghe về tình yêu và sự căm ghét của cô đối với Tô Minh Na. Cuối cùng, cô nhìn Cố Tĩnh Hàng với vẻ oán hận. “Có lẽ anh đã tạo ra rất nhiều kẻ thù cho en trong lớp khi anh đến Phù Quang để diễn thuyết. Nhiều người còn nhớ anh đã nhận tờ giấy nhỏ của em trong hội trường sự kiện.”
Cố Tĩnh Hàng nhéo mặt cô, “nếu em ngồi trong xe đợi anh, như vậy thì sẽ không có nhiều vấn đề như vậy.”
Tống Nhiên bĩu môi, “nhìn xem có bao nhiêu cô gái vây quanh anh, anh muốn em ngồi chờ chết sao? "Tôi không làm được."
Cố Tĩnh Hàng lại buồn cười, vỗ đầu cô. “Cẩn thận Tô Minh Na. Giữ thái độ khiêm tốn, chờ cô quên chuyện này đi.”
Tống Nhiên lắc đầu. “Không dễ dàng như vậy đâu. Một số kẻ lắm chuyện trong trường đã tổ chức bầu lại cho Belle của trường. Bạn cùng lớp của em, Tôn Nghị, đã báo cáo với em mỗi ngày. Em có cơ hội thay thế Tô Minh Na và giành lấy vương miện. Cô ấy sẽ càng coi em là cái gai trong mắt cô ấy hơn.”
Cố Tĩnh Hàng không khỏi lo lắng, “Anh sẽ đến trường của em bảo vệ em”.
Tống Nhiên cười lạnh, "Anh nói nhảm cái gì?" "Em sẽ cẩn thận. Văn Tĩnh bị đuổi, nhưng hai cô gái khác trong ký túc xá cũng không tệ, không cần lo lắng quá nhiều."
“Về nhà ở lại đi, có cô Ngô chăm sóc làm anh yên tâm hơn”