Khi anh phát hiện ra cô mất tích, anh hoảng loạn và bối rối. Có một đám đông lớn và anh không biết cô gái đã đi đâu. Chợ rất lớn và đông đúc, vì vậy anh không có cách nào để tìm thấy cô.
Họ chỉ có thể hỏi thăm xung quanh và cuối cùng nghe được thông tin về nơi ở của họ từ một người đàn ông trung niên.
Anh thực sự sợ điều gì sẽ xảy ra nếu anh không đến kịp và cú đấm đó giáng xuống đầu cô.
Làm sao anh có thể không hét vào mặt cô một cách lo lắng?
Tống Nhiên ngẩng đầu nhìn anh với vẻ tội lỗi. "Em nghĩ, trời đã sáng rồi. Có rất nhiều người. Em sợ.:
Thật ra cô sợ tiêu tiền sẽ khiến anh khó chịu, cô nghĩ rằng chỉ cách nhau vài gian hàng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hiển nhiên, nàng cũng rất sợ hãi, nỗi sợ hãi còn sót lại trong mắt nàng khiến lòng Cố Tĩnh Hàng đau đớn đến mức không nói được một lời trách cứ, chỉ thấp giọng khuyên nhủ nàng: “Em đã học được bài học chưa? Còn dám chạy lung tung khômh?”
Tống Nhiên vội xua tay. “Không dám. Không dám”.
Cố Tĩnh Hàng đang định đưa tay ra bế cô thì chàng trai trẻ đứng dậy khỏi mặt đất và đi về phía họ. Cố Tĩnh Hàng nghĩ rằng chàng trai trẻ đang ở cùng nhóm người và định tiếp tục đánh anh ta thì Tống Nhiên nhanh chóng ngăn anh ta lại. “Tĩnh Hàng, anh ấy không phải người xấu, anh ấy giúp em.
Thiếu niên loạng choạng đi tới, lấy bốn trăm tệ từ trong túi ra, không nói một lời đưa cho Tống Nhiên, chỉ nhìn cô.
Cố Tĩnh Hàng nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tống Nhiên cẩn thận liếc nhìn Cố Tĩnh Hàng, vội vàng nói với người thanh niên: “Cầm lấy số tiền này, mua đồ vật đương nhiên phải trả tiền, chúng ta còn có việc phải làm, nên đi.”
Nói xong, cô ta kéo Cố Tĩnh Hàng chạy đi.
Cố Tĩnh Hàng liếc mắt nhìn cô, giọng nói bình thản: “Những người kia tại sao lại đuổi theo em? Tại sao họ lại đánh em?”
Tống Nhiên nuốt nước bọt nói: “Em không biết.”
Cố Tĩnh Hàng đứng im nhìn cô. “Em đang tiết lộ sự giàu có của mình sao? ”
Tống Nhiên đưa tay kéo khăn che mặt cô, áy náy nói: "Em mua một ít đồ thủ công, đều rất đẹp. Còn có hai mặt dây chuyền ngọc bích nhỏ, một cái cho amh, một cái cho em."
Sắc mặt của Cố Tĩnh Hàng tối sầm lại.
Cố Tĩnh Hàng không nói một lời, kéo Tống chạy về, rất nhanh đã rời khỏi chợ, đi đến con đường nhỏ, hướng về ký túc xá của Viện nghiên cứu.
Tống Nhiên thấy anh không nói gì, biết anh không vui, vội vàng nói: “Tĩnh Hàng, anh tức giận sao?”
Cố Tĩnh Hàng nắm chặt tay cô, không nói một lời mà đi thẳng về phía trước.
Cứ như vậy, bọn họ trở về nhà khách. Tống Nhiên cởϊ áσ khoác và áo khoác bông ra, nắm tay Cố Tĩnh Hàng, vẻ mặt thành khẩn nói: “Em không nên trái lệnh anh, chạy lung tung. Em làm anh lo lắng. Là lỗi của em.”
Biểu cảm của Cố Tĩnh Hàng vẫn không hề dịu đi, Tống Nhiên tiếp tục nói: "Em không nên dễ dàng tiết lộ tài sản của mình như vậy, tự rước lấy nguy hiểm. Tĩnh Hàng, đừng tức giận nữa, được không?"
Cố Tĩnh Hàng cúi đầu nhìn cô, Tống Nhiên không hiểu được ý tứ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, nhưng cô biết anh vẫn đang tức giận.
Cố Tĩnh Hàng nhẹ nhàng đẩy cô ra, thấp giọng hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Tống Nhiên có chút suy yếu, nắm chặt cổ tay anh, nói: "Tĩnh Hàng, chỉ là một sự cố thôi. Em không sao, em hứa sẽ không chạy lung tung nữa. Anh đừng tức giận nữa, được không?"
Cổ Tĩnh Hàng nhẹ nhàng thoát ra, thấp giọng nói: “Anh không tức giận.”
Nói xong, anh ấy đi vào bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Đêm giao thừa, phần lớn các nghiên cứu viên canh gác biên giới đều không thể về nhà, cho nên có rất nhiều người nhà đến ký túc xá. Sân rất náo nhiệt, rất nhiều trẻ con chạy nhảy, líu lo.