Văn Huệ Huệ hoàn toàn bị đánh bại, cô lập tức im lặng vì sợ hãi, không dám nói thêm một lời nào nữa. Nếu họ không cấp cho cô bằng tốt nghiệp, cô sẽ bị coi là bỏ học cấp 3. Nếu cô bỏ học cấp 3, cô sẽ không thể vào đại học.
Cô rời khỏi văn phòng giáo viên chủ nhiệm trong sự tuyệt vọng.
Lần này, cô đã thua. Cô đã thua hoàn toàn. Cô đã hoàn toàn bị đánh bại và không có sức mạnh để phản kháng. Con đĩ đó đã chiến thắng một cách đẹp đẽ. Cô không chỉ mất đi trường đại học mơ ước của mình mà còn đỗ vào Đại học Phúc Quang.
Số phận đã biến cô thành kẻ ngốc!
Tại sao số phận lại ưu ái con khốn đó đến thế?
Tại sao mọi người đều đứng về phía cô ấy?
Cô không thể chấp nhận điều này, cô không thể chấp nhận điều này!
Tống Nhiên có vui không?
Cô ấy không biết.
Tống Quốc Khanh mời năm bàn người đến nhà mình ăn mừng, Tống Hiên cũng rất vui mừng, tặng cô rất nhiều vàng và ngọc.
Cô Ngô cũng vui vẻ, cô chưa từng đi học, chỉ được Tống Nhiên dạy đến mức biết chữ, bây giờ gia đình cô có một đứa con học trường tốt nhất Hải Thành, sao cô có thể không vui?
Khi trở về chợ mua rau, cô ấy luôn khoe khoang với mọi người. “À la Tiểu Nhiên thật tuyệt vời. Cô ấy được Phúc Quang nhận vào. Phúc Quang rất khó vào. Một trường chỉ nhận mười mấy người. Tiểu Nhiên của chúng ta vừa đẹp trai vừa học giỏi. Đứa trẻ này sau này nhất định sẽ rất tuyệt vời.”
Các cô trong chợ liên tục chúc mừng cô, cô Ngô bước đi với dáng vẻ hiên ngang.
Mọi người đều vui vẻ, ngoại trừ Tống Nhiên. Phúc Quang là một trường đại học tốt. Đó là một trường đại học rất tốt. Đó là trường đại học tốt nhất, nhưng đó không phải là trường đại học mà cô ấy thích.
Nếu như cô ở Phuca Quảng, tất cả kế hoạch trước kia của cô đều sẽ bị phá hỏng, lời hứa sẽ ở bên Cố Tĩnh Hàng sẽ trở thành giấc mơ, tất cả mọi thứ đều sẽ nằm ngoài tầm với của cô, trở thành ảo ảnh trong tâm trí cô.
Do đó, trong lúc cả gia đình đang ăn mừng, Tống Nhiên là người duy nhất lo lắng đến mức nướu của cô bé sưng lên.
Nướu của cô sưng đến nỗi cô không thể khép răng khôn lại. Khoảnh khắc cô khép miệng lại, cô đau đến mức lông mày cô run rẩy.
Tống Hiewm lúc này mới hiểu được sự không vui của em mình, cô ta khó hiểu hỏi: “Tiểu Nhiên, em chỉ điền vào mẫu đơn nguyện vọng của Phúc Quang, hẳn là phải quyết tâm lấy được chứ. Sao giờ được nhận vào làm rồi mà em lại không vui thế?”
Tống Nhiên ôm lấy đôi má sưng tấy của mình, lẩm bẩm: “Tôi không bị trầm cảm.”
“Em định lừa chị sao?” Tống Nhiên trừng mắt nhìn cô.
Tống Nhiên híp mắt lại, bắt đầu bịa chuyện, "Em chỉ là có chút lo lắng. Em chưa từng trải qua cuộc sống đại học, không biết nên sống thế nào. Chị à, chị nên biết rằng khi thần kinh căng thẳng của chị đột nhiên thả lỏng, chị cảm thấy như mình chẳng có việc gì để làm. Em cảm thấy mình chẳng có mục tiêu gì và trống rỗng."
Đúng vậy, cô ta ngày càng giỏi nói dối hơn.
Tống Hiên không gian trá như cô, tin lời cô nói, sờ sờ đầu nói: “Luôn có đường ra, em lo lắng cái gì? Hơn nữa, em còn có một người chị, có vấn đề gì thì có thể đến tìm chị.”
Tống Nhiên cười khẽ,”nghe chị nói còn hơn đọc mười năm sách. Em mở ra một góc nhìn mới.:
Tống Hiên cười nhìn cô.” Không cần lo lắng. Thi đại học đã kết thúc rồi, em cứ thoải mái đi. Muốn ăn gì thì nói với dì Ngô. Muốn chơi thì nói với đội trưởng Cố.”
"Còn chị thì sao?" Tống Nhiên lẩm bẩm.
“Không”. Tống Hiên lắc đầu. “Chị sẽ phải làm việc chăm chỉ để có được số tiền em đầu tư.”
Tống Nhiên ôm chặt cô. "Chị tốt, chị tốt. Cuối năm để Dương Hải Đào thay đổi kết cấu. Ba người chúng ta sẽ là đối tác, chia đều lợi nhuận. Chị thấy sao?”