Chương 213

Người đàn ông không dám lơ

là mà quan sát ngôi nhà đối diện.

Hai giờ chiều, Tống Hiên xin nghỉ một ngày, bắt taxi đến Bảo tàng thành phố, lòng đầy mong đợi, cô xuống xe, đến cửa Bảo tàng khoa học tự nhiên, hai giờ ba mươi cô có hẹn với Triệu Minh Nghi.

Đã 2:30 chiều, nhưng Triệu Minh Nghi vẫn chưa đến như đã hứa. Tống Hiên có dự cảm không tốt, lo lắng Triệu Minh Nghi sẽ từ chối cô, giống như lời chị gái cô nói.

Cô lắc đầu. Anh ấy sẽ không làm vậy. Triệu Minh Nghi là người trung thực và đáng tin cậy. Anh ấy sẽ không nuốt lời.

Cô kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng giày da từ phía sau truyền đến. Âm thanh đó truyền thẳng đến cô. Cô vui mừng. Anh ấy đã ở đây.

Cô quay lại, thấy Dương Hải Đào mặc áo khoác da, vẻ thất vọng của Tống Hiên hiện rõ trên mặt, cô nhíu mày nhìn Dương Hải Đào, trách móc anh: "Anh và Nhiên liên thủ ngăn cản thầy giáo Triệu đến sao?"

Dương Hải Đào lấy một quyển sách từ trong túi ra, nụ cười trong sáng chân thành. “Em gái của cô lúc này hẳn đang ở trường. Cô ấy có thuật phân thân để vừa đi học vừa âm thầm ngăn cản Triệu Minh Nghi đến đây không? ”

Tống Hiên nghiến răng, Tống Nhiên thật sự đã nói hết mọi chuyện với Dương Hải Đào, tối nay về nhà cô sẽ xem Tống Nhiên sẽ xử lý cô thế nào!

Tống Hiên định đi thì Dương Hải Đào ngăn lại, sợ Tống Hiên cho rằng nam nữ không thích hợp, vội vàng buông cô ra, đưa quyển sách trong tay cho cô: "Tôi mượn hai quyển sách, Minh sử và Thanh sử, nhưng vẫn còn nhiều chỗ tôi không hiểu. Hôm nay tôi đã đến đây rồi, cô có thể giải thích một chút không?"

Tống Nhiên hiểu được khuynh hướng làm giáo viên của chị gái mình, cô cũng biết triển lãm đồ sứ thời Minh Thanh chỉ được trưng bày ở Hải Thành một ngày, sáng hôm sau sẽ chuyển đến thành phố khác, cho nên cô không được bỏ lỡ cơ hội này. Cô cược rằng chị gái mình sẽ hoàn thành triển lãm ngay cả khi phải chịu đựng.

Hiển nhiên là Tống Nhiên rất hiểu Tống Hiên.

Tống Hiên do dự một lát, vẫn là đi vào viện bảo tàng. Dương Hải Đào trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, em dâu giúp hắn giống như hổ mọc cánh, không tiếc công sức giúp hắn, nói về lợi nhuận đầu tư, hắn tuyệt đối sẽ không để cho cô thất vọng.

Cậu chủ trẻ Dương Hải Đào tràn đầy nhiệt huyết với kinh doanh.

Nhưng khi bước vào viện bảo tàng, thiếu gia đã bộc lộ khuyết điểm của mình. Kiến thức mà anh nhồi nhét vào đầu không có tác dụng. Sự đánh giá thẩm mỹ là thứ không thể có được nếu không chịu ảnh hưởng từ khi còn nhỏ.

Khi Dương Hải Đào bước vào bảo tàng và nhìn thấy chiếc lọ đựng ô liu có hoa văn hình quả đào đầu tiên từ thời Càn Long, ông không khỏi thốt lên: “Nó rất giống những chiếc lọ mà bà tôi dùng để đựng rau muối khi tôi còn nhỏ”.

Dương Hải Đào thành công bị Tống Hiên lườm một cái: “Im lặng!”

Dương Hải Đào ngoan ngoãn ngậm miệng lại. “Nói đi. Giải thích đi.”

“Anh không biết đọc à?” Tống Hiên không để ý đến anh ta, “Không phải có phần giới thiệu chi tiết sao?”

“Tôi nghĩ cô có thể kể cho tôi nghe một số câu chuyện đằng sau,” Dương Hải Đào nói.

Anh khơi dậy lòng ham muốn làm giáo viên của cô, một mặt không muốn nói chuyện với Dương Hải Đào, mặt khác lại muốn có người lắng nghe quan điểm và hiểu biết của mình về lĩnh vực này.

Cuối cùng, Tống Hiên đã chọn giảng thuyết và trình bài cho Dương Hải Đào. Dương Hải Đào và Tống Nhiên đã giành chiến thắng ở vòng đầu tiên.

Buổi tối, sau khi buổi tham quan củng như buổi lên lớp của Tống Hiên kết thúc, Tống Nhiên về nhà, cháo gan heo của dì Ngô đã nấu xong. Tống Nhiên xách bình giữ nhiệt chạy ra ngoài. Dì Ngô vội vàng ngăn cô lại, lo lắng nhắc nhở: “Nhiên, hôm nay gan heo nhiều lắm, con cũng nên ăn một chút đi. Đừng đưa hết cho tổ trưởng Cố, hiểu chưa”

“Con biết, con biết”