Chương 139

Giọng nói của Tống Nhiên nghẹn ngào. “Không đau bằng tay anh đâu. Tối qua em nên đi tìm anh. Bố anh bảo anh đi đập lúa cho dì hai, nên em mới ngủ một mình. Nếu em ra đồng tìm anh, phát hiện anh không có ở đó, tay anh cũng sẽ không bị thương như thế này”.

Cố Tĩnh Hàng cười khẽ, “chỉ là vết thương ngoài da thôi. Không sao đâu. Nhiên, đừng tự trách mình nữa, được không?”

Tống Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh. "Anh đi một vòng trở về, trên người anh toàn là vết thương. Vết thương trên lưng anh đã kéo da thì mu bàn tay anh bị thương nặng đến mức anh còn nhìn thấy cả xương. Tĩnh Hàng, người bị thương là anh, nhưng em lại cảm thấy đau trong lòng. Vì em, sau này đừng để bị thương nữa, được không?"

Thấy cô buồn bực, Cố Tĩnh Hàng đặc biệt lo lắng. “Được rồi, vì Tiểu Nhiên, sau này anh sẽ cố gắng không để bị thương nữa.”

Tống Nhiên trừng mắt nhìn anh. "Anh có cần phải nói chuyện cứng nhắc như vậy không?" Cô hỏi. "Đấu tranh vì cái gì? Đừng để bị thương, anh không được phép bị thương. Em không muốn anh quá tử tế. Anh không hiểu rằng người tử tế sẽ bị bắt nạt sao?"

Cố Tĩnh Hàng vỗ đầu cô. "Nhiên," anh nói, "Anh không tốt bụng như cô nghĩ đâu."

"Ý anh là sao?" Tống Nhiên sửng sốt.

Cố Tĩnh Hàng ôm đầu, thấp giọng nói: “Không có gì, em chỉ cần biết anh sẽ không chịu thiệt thòi, đừng quá lo lắng cho anh được không?”

Ngay từ lúc ăn món Thận Cừu xào tỏi tây và uống một ngụm rượu gạo, anh đã biết mọi thứ.

Hay nói chính xác hơn, ngay từ khoảnh khắc dì hai nói chuyện với anh bằng vẻ mặt vui vẻ, anh đã mơ hồ biết dì hai muốn làm gì.

Anh chỉ thuận theo dòng chảy. Nếu anh không muốn từ bỏ cô, anh sẽ không thể bẫy được con sói. Nếu anh muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với gia đình cô, anh phải hy sinh một số thứ. Anh hiểu.

Nếu như Tống Nhiên có thể một cước phá hủy cửa di hai, như vậy cửa phòng phía đông nhà dì hai tự nhiên cũng có thể bị Cố Tĩnh Hàng đá văng ra.

Anh ấy không đá. Anh ấy cố tình không đá.

Những ngôi nhà trong thôn đều nằm cạnh nhau, cho nên hắn cố ý để cho hàng xóm nghe thấy động tĩnh của họ, cố ý để cho hàng xóm biết được hành vi vô liêm sỉ của dì hai, hắn biết rằng nói xấu là một chuyện đáng sợ, nếu muốn thoát khỏi mà không bị tổn thương, hắn phải để dì hai làm những gì bà ta đã làm và lan truyền.

Cho nên, hắn không phải là người tốt chỉ biết chịu thiệt, hắn có kế hoạch riêng, nhưng không thích tiết lộ mặt tối của sự việc cho Tống Nhiên, dù sao hắn quan tâm nhất chính là Tống Nhiên nhìn nhận hắn như thế nào.

Sau khi an ủi Nhiên , anh quay lại thu dọn hành lý. Tống Nhiê kéo anh đi. "Đứng dậy để em lau cho. Tay anh bị thương nặng quá."

Đội trưởng Cố ngồi bên giường với tâm trạng trong sáng, nhìn Tiểu Nhiên vụng về gấp quần áo rồi bỏ vào túi xách bên cạnh.

Khi hành lý đã được thu dọn xong, Cố Vệ Quốc từ ngoài đồng trở về, Cố Tĩnh Hàng nói: “Ba, con phải về Hải Thành.”

Cố Vệ Quốc sửng sốt, "A? Sao đột nhiên lại rời đi?"

Cố Tĩnh Hàng do dự một chút, không muốn nói thêm gì nữa, Tống Nhiên vội vàng nói: “Bác ơi, Viện nghiên cứu Tĩnh Hàng có chuyện gấp, nên bọn cháu phải về ngay.”

Cố Vệ Quốc thấy tay phải của Cố Tĩnh Hàng bị băng bó chặt chẽ, lo lắng nói: “ tài Con thương sao? Tối qua lúc ta đập lúa ở nhà dì hai, có phải là bị máy móc làm hỏng không?”

Cố Tĩnh Hàng gật đầu qua loa.” Ừm. Tôi bị thương nhẹ:.

“Con không sao chứ?” Cố Vệ Quốc lo lắng.

“Không sao đâu, không sao đâu.”

“Vừa rồi chú của con qua đây báo cho con biết, cô của con đã được cứu, đã rửa dạ dày, mẹ con sẽ ở lại đó mấy ngày để chăm sóc, con vội vã như vậy sao? Com không muốn đợi mẹ con trở về trước sao?”

“Cô con bị sao vậy?” Cố Tĩnh Hàng có chút không hiểu.