Ango tỏ vẻ không muốn nói chuyện cùng với hệ thống nữa.
Tuy rằng trong mấy năm làm gián điệp này, hệ thống là một cộng sự rất tuyệt, nó là người hắn có thể thoải mái trút hết mấy thứ tâm sự rất chi là ra, nhưng có đôi khi nó lại chẳng đáng yêu chút nào.
Tắm rửa xong, tâm trạng của Ango trở nên tốt hơn nhiều.
Hắn tùy ý quấn khăn trên người, xoa xoa tóc rời khỏi nhà tắm, ngồi lên trên sô pha mở TV trước mặt lên, chuyển tới kênh tin tức, vừa xem vừa lau khô tóc.
Tuy rằng đây là khách sạn, nhưng bởi vì hắn thường xuyên ở lại cho nên cũng có thể coi là chỗ dừng chân cố định, nếu miễn cưỡng vẫn có thế mang lại cảm giác “ở nhà.”
Căn phòng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, trừ ghế sô pha, tủ quần áo, bàn làm việc và kệ sách ra, những chỗ khác hầu như chẳng có dấu vết sinh hoạt nào.
Vật dụng hằng ngày rất ít, nhưng lại có rất nhiều sách được đặt trên kệ.
Vào lúc nhàm chán Ango rất thích đọc sách… Được rồi, chỉ cần có thời gian là hắn đều đọc, được chưa.
Nhưng hôm nay, hắn không đọc được quyển nào cả.
Ango ngồi trên cái ghế đối diện với cửa sổ sát đất, khép sách lại rồi bắt đầu ngẩn người.
Hắn mặc một chiếc áo tắm màu trắng đơn giản, dựa người lên ghế rồi bắt chéo chân, mái tóc hơi ẩm tùy ý xõa ra sườn mặt và cổ, đôi mắt đen láy xuyên qua tấm kính trong suốt nhìn xuống cảnh phố đêm xinh đẹp phồn hoa.
Bạn bè sao?
Đây thật là một từ ngữ kì diệu, là nhẹ nhàng có được tựa như món đồ chơi trên tay trẻ nhỏ, lại mang đến sức nặng như sự tồn tại quan trọng nhất của đời người.
Ango vốn cho rằng, với tính cách này của hắn, với tiền đề là biết tất cả mọi thứ, tuyệt đối sẽ không giống như trong nguyên tác trở thành bạn thân của Dazai và Odasaku.
Bạn bè chính là điểm yếu cũng như là mối nguy hiểm lớn nhất đối với một gián điệp. Nhất là với những người có liên quan trọng nhiệm vụ của bản thân, việc sinh ra một chút tình cảm nào đó đối với họ là một điều cấm kỵ.
Nhưng mà, chút tình cảm này khó khống chế thật đấy, hắn đề cao bản thân quá rồi.
Vào lần đầu tiên ba người gặp mặt, ở quầy quán bar tối tăm, ở dưới ánh đèn ấm áp cùng nhau nâng chén chạm cốc, trái tim hắn đã đập lỡ một nhịp.
Ánh đèn xuyên qua ly rượu thủy tinh phải chiếu ra ánh sáng mờ ảo, ở khung cảnh này, cũng động tác này của hắn, cùng với hành động này của Dazai và Odasaku, động tác này, âm thanh ày, … tất cả đều vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Trong cơn hoảng hốt hắn thậm chí đã sinh ra cảm giác bi thương khi mất đi và hạnh phúc của tìm lại được sau hàng vạn câu chuyên, khiến cho lý trí và lãnh đạm của hắn bị sụp đổ trong tích tắc.
[Gì thế này? Hệ thống, đây là trò của mi sao?] Ango không thể tin được.
[Hong có nha, đây chỉ là một chuyện bình thường thôi, Ango.] Hệ thống không nhiều lời mà đọc luôn kết quả nó tra được trên từ điển internet. [Hiệu ứng hồi hải mã hay còn gọi là hiệu ứng déjà vu, xảy ra khi con người ở trong một hoàn cảnh thực tế ( tương đối giống với trong mơ), đột nhiên sẽ có cảm giác bản thân “Mình từng thấy nơi này, chuyện này, hay mình đã trả qua rồi”. Căn cứ theo lời nói của hầu hết mọi người, dường như họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trong giấc mơ, nhưng họ đã quên mất, sau này khi gặp cảnh tượng này trong hiện thực, sẽ xảy ra hiện tượng “deja vu”]
Hệ thống nói tiếp: [Cũng có thể là do cậu xem 《 Bungo Stray Dogs 》nhập tâm quá đó.]
Ango cũng cảm thấy như vậy, thế nên không đặt nặng vấn đề trong lòng nữa, hắn chỉ cho rằng vì bản thân lần đầu chứng kiến cảnh tượng kinh điển trong tiểu thuyết tái hiện trước mặt nên quá kích động thôi, sau này là ổn rồi, mối liên kết này sẽ chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa.
Nhưng thực tế là, nó chẳng ổn chút nào.
Ango bực bội mà xoa xoa đầu, thầm nghĩ dù sau này sẽ bận rộn nhưng cũng không thể cứ thế mà mặc kệ Dazai với Odasaku đúng không?
Nỗi phiền lo này cũng không ở lại lâu lắm, bởi vì hắn lại nhận được nhiệm vụ mới rồi.
Nhiệm vụ đến từ Cục Quản lí năng lực đặc biệt.
Là nhiệm vụ liên quan đến điều tra về Arahabaki, cũng tức là liên quan đến người có dị năng trọng lực của Mafia Cảng —— Nakahara Chuuya.
Nakahara Chuuya, thân là nhân bản của Arahabaki, vốn cậu ta mới là đối tượng trọng điểm cần phải điều tra đến, nhưng bởi vì chút chuyện cho nên việc về đối tượng cần điều tra đã bị thay đổi.
Arahabaki vốn là món vũ khí do chính quân đội nghiên cứu, là thứ sức mạnh vượt trên cả đám người có dị năng, là món vũ khí duy nhất của quốc gia này có được dùng để đối phó với đám dị năng giả.
Chuyện liên quan đến Arahabaki và Nakahara Chuuya, phía chính phủ không hề có một bản ghi chép đàng hoàng gì.
Bởi vì có một vụ nổ lớn đã chôn vùi toàn bộ đám người nghiên cứu và những thông tin liên quan rồi, thậm chí bởi vì vụ nổ đó mà bản đồ của thành phố Suribachi xuất hiện một lỗ hổng to đùng nữa.
Theo điều tra của một nhà nghiên cứu còn sống duy nhất, với mật danh là N đã cho biết Nakahara Chuuya trước kia chính là một nhân bản, còn là một nhân bản duy nhất thành công, thành công hơn nhiều so với cơ thể chính vẫn còn trong viện nghiên cứu.
Cho nên thân là một gián điệp hắn được yêu cầu phải điều tra về chuyện của Nakahara Chuuya, sau đó phối hợp với đối tác, tìm cách trộm Nakahara Chuuya về để nhà nghiên cứu N tiếp tục làm thí nghiệm, xóa bỏ đi ý thức của con người hiện tại có trong Nakahara Chuuya, để cậu ta trở lại làm một vũ khí hình người thuộc về quân đội.
Không cần nhân tính, làm món vũ khí hình người tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh
Ango bực bội mà “Tck” một tiếng, quăng mạnh tư liệu lên bàn.
Thí nghiệm lên cơ thể người chính là thứ mà hắn ghét nhất, và đây cũng là chuyện mà chính phủ đang làm, là bóng tối hắn không thể nào ra tay ngăn cản.
Cho dù là về chuyện Chó săn, hay là thí nghiệm về Arahabaki, hắn đều vô cùng chán ghét.
Nếu là do hắn không có cách nào can thiệp thì không thôi, nhưng bây giờ hắn là người tham gia rồi….
Ango xoay bút tự hỏi.
Nếu đó là người khác thì hắn còn cảm thấy khó nói. Nhưng nếu đó là Nakahara Chuuya, Ango hoàn toàn có thể khẳng định là để cậu ta ở lại Mafia Cảng là tốt nhất.
Có một vương bài trung thành, đơn thuần, nhiệt huyết, mạnh mẽ như vậy, cho dù có là Mori Ogai chắc cùng sẽ đối xử với cậu ta không đến nỗi tệ đâu đúng không?
Ango cầm chắc cây bút, đưa ra quyết định.
Tuy là đang làm việc cho Cục Quản lí năng lực đặc biệt, nhưng bản thân Ango lại không hề có cái gì gọi là lòng trung thành hay bản thân vốn thuộc về tổ chức nào, cái loại suy nghĩ đó đối với hắn chỉ là thứ rác rưởi, đầu óc hắn đã có mấy cái suy nghĩ muốn bỏ việc, không thèm làm nữa đấy rồi.
Cả đời này của Ango chỉ trung thành tuyệt đối với lý tưởng của mình, làm những việc mình muốn làm, sống cuộc đời muốn sống. Bất chấp hậu quả!
Chỉ là trong tình huống bình thường, bởi vì hắn làm cho Cục Quản lí năng lực đặc biệt, vì vấn đề lập trường với nhiệm vụ, dưới tình huống không vi phạm vào điểm mấu chốt nào của chính mình thì hắn sẽ tận tâm tận lực hết sức hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Nói cách khác, mặc kệ công việc có bất ổn đến thế nào, hắn cũng chỉ coi nó như là thứ nhiệm vụ không cần đến cảm xúc thôi
Chỉ cần bật chế độ làm việc, vậy thì cho dù là loại khách hàng có ngu ngốc hay loạn tùng phèo thế nào, hắn cũng có thể bình tĩnh, nhẹ nhàng mà đối diện.
Ango chưa từng cảm thấy bản thân là một người tốt, thậm chí hắn còn nghĩ bản thân là loại ngược lại, bản thân hắn rất xấu, điểm mấu chốt cũng hạ rất thấp, nhưng vẫn có.
Hắn sẽ không gϊếŧ những sinh mệnh mang trong mình ngọn lửa của niềm đam mê, đang nỗ lực mà hướng về tương lai phía trước, cái người tốt đang nỗ lực cho một thế giới ngày một tốt hơn ấy, để bọn họ vô nghĩa mà chết đi, hy sinh vì lợi ích của tổ chức, vì mấy cái ý nghĩa chẳng ra làm sao của bọn cấp trên mà ra đi, đùa bỡn mạng sống, thí nghiệm trên cơ thể người,... Đấy, là giới hạn của hắn.
Đấy là lý do hắn vô cùng không muốn đến cơ quan 007 làm việc, là lý do hắn chỉ nghĩ đến từ chức.
Nhưng khả năng của hắn là có hạn, chỉ có thể làm một chút chuyện, rồi sau đó bất lực mà phẫn nộ thôi.
Nhưng chí ít, hắn không muốn những thứ kinh tởm kia bởi vì qua tay hắn nên mới hoàn thành, xảy ra xung quanh hắn, hay xảy ra với những người hắn quen biết, những người thân thuộc.
Ango hít một hơi sâu.
Vì vậy, hắn cần phải cẩn thận điều tra và phải tự hỏi bản thân một chút, xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, làm như thế nào.
Còn một chuyện nữa cũng quan trọng không kém, đó chính là, chuyện này trong trí nhớ của hắn chưa từng xảy ra, đối với tình tiết trong nguyên tác cũng không hề đề cập đến
Vào lúc hắn xuyên đến đây, Bungo Stray Dogs đang chỉ mới dừng lại ở việc bắt đầu xuất hiện những yếu tố siêu nhiên ví như quỷ hút máu thôi.
Nguyên tác miêu tả vô cùng chi tiết chuyện Nakahara Chuuya 15 tuổi gia nhập vào Mafia Cảng.
16 tuổi, hẳn là rơi vào trận chiến đầu rồng rồi, đây là chuyện xảy ra trước cuộc chiến tranh đầu rồng sao? Là một điềm báo cho cuộc chiến sao?
Tuy nhiên, các sự kiện và quá trình cụ thể của cuộc chiến đầu rồng không được miêu tả chi tiết trong phần của Chuuya, vì vậy tất cả mọi thứ đều dựa vào quá trình suy luận và phán đoán của hắn.
[Ango, tôi vui mừng lắm ấy, quả nhiên để cậu làm cộng sự là quyết định chính xác mà. Cậu so với trước kia tích cực hơn nhiều.] Hệ thống vui vẻ nói.
Ango nhịn không được trợn trắng mắt: [ Dừng, không cho phép dùng cái giọng như một bà mẹ để nói chuyện với ta hiểu không? Nếu không muốn nói cho ta chân tướng, thì không cần làm phiền đâu hệ thống- kun]
Hệ thống rõ ràng biết rất nhiều thứ nhưng không chịu tiết lộ bất kì cái gì cho hắn, thật sự là thiếu đòn mà.
Sau khi hệ thống yên lặng, Ango lần nữa chìm trong suy tư.
Tuy rằng bây giờ hắn có vẻ rất được thủ lĩnh coi trọng, cũng được phép quản lý một lượng lớn tình báo bí mật của Mafia Cảng.
Nhưng rất đáng tiếc, chỉ riêng thông tin tuyệt mật về Arahabaki và Nakahara Chuuya là hắn tuyệt đối không có quyền tiếp xúc được.
Ango nghĩ, quả nhiên là trước tiên phải tham gia hội Thanh Niên mới được.
Hội thanh niên thực chất chỉ là một nhóm nhỏ được tự thành lập bởi 6 thanh niên trẻ đầy triển vọng dưới 25 tuổi đến của Mafia Cảng thôi.
Tính cả Nakahara Chuuya vào, thì có tổng sáu người.
Năm người trẻ tuổi kia là những người vô cùng nổi danh, vô cùng lợi hại, và có quyền lực trong tổ chức, trong đó có tận ba người là dị năng giả ưu tú, hơn nữa còn đều là cán bộ dự bị.
Trước lúc Dazai và Nakahara Chuuya nha nhập vào Mafia Cảng bọn họ chính là nhân tài vạn người chú ý, thậm chí trong đó còn có một người được coi là thân cận với một cán bộ cấp cao.
Đáng tiếc là, sau khi hai cái thứ không phải người kia gia nhập, danh tiếng của bọn họ đã thuyên giảm không ít.
Những chiến tích và công danh của bọn họ, nếu đặt trước mặt Dazai và Chuuya để so sánh, không đáng một xu!
Dù vậy, không thể bỏ qua việc bọn họ chính là thành phần mạnh nhất của Mafia Cảng được, tất nhiên là loại trừ hai cái thứ kia ra.
Đáng tiếc là tính bài ngoại của bọn họ rất mạnh, cho dù là tấn công ngầm hay tấn công trực diện thì Ango vẫn không thể gia nhập được.
Thậm chí cũng vì vậy mà Dazai từng cảnh cáo một cách đùa cợt kiểu kiểu rằng, hắn không thể vứt bỏ bản thân và Odasaku để tham gia một nhóm nhỏ khác được.
Bởi vì Ango bắt được một tần số sóng bất thường, thế là bắt đầu giảm bớt hành vi lộ liễu, tạm thời gác lại.
Nhưng sau khi nhận được nhiệm vụ lần này, hắn cảm thấy quả nhiên mình vẫn nên gia nhập.
So với những người ngoài khác, tất nhiên là mối quan hệ giữa Nakahara Chuuya và hội Thanh Niên kia tốt hơn nhiều, hơn nữa Ango còn phát hiện nhóm năm người kia đang âm thầm giúp Nakahara Chuuya điều tra thân thế, muốn để cho cậu ta có thể yên tâm làm một người bình thường, sống trên thế giới.
Ango cảm thấy rất là ngạc nhiên, bởi vì ở trong Mafia Cảng thế mà gặp được loại người hắn thích
Mấy người thuộc hội Thanh Niên kia, không chỉ trẻ tuổi có một tương lai đầy hứa hẹn, hơn nữa tính cách còn chẳng hợp với Mafia Cảng.
Bầu không khí giữa bọn họ vô cùng hài hòa, ấm áp như ánh mặt trời, tích cực hướng về phía trước, quy tắc đầu tiên cả bọn họ đó là không được phép sử dụng dị năng lên bạn bè mình, nói ngắn gọn thì bọn họ sẵn sàng cho đi nhiệt tình đối đãi, coi bạn bè trở thành người nhà.
Nhưng vấn đề là, tại sao bọn họ lại quan tâm tới Nakahara Chuuya như vậy, và tại vì sao một nhóm nhỏ với lực chiến kinh khủng như này lại chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của hắn?
Trong nguyên tác cũng vậy, chưa từng có một câu nào đề cập đến bọn họ.
Điểm khả nghi duy nhất là, có một số thuộc hạ của Nakahara Chuuya đã chết dưới tay người của Shibusawa Ryuhiko trong Trận chiến đầu rồng.
Nhưng chuyện này là không khả thi, năm người của hội Thanh Niên kia có địa vị ngang với Nakahara Chuuya , thậm chí còn có xu hướng nhỉnh hơn cậu ta một chút.
Ít nhất là dưới góc nhìn của Ango, bọn họ giống như coi Nakahara Chuuya là em trai nhỏ mà chăm sóc vậy.
Không khí sống chung của bọn họ tốt đẹp tới nỗi Ango cảm thấy mình không nên gia nhập mới đúng
Cái nhóm sẵn sàng cho đi tình cảm giống như người nhà này, không phải là nơi mà một gián điệp có thể gia nhập.
Nhưng nhiệm vụ này lại khiến cho hắn hoài nghi.
Việc có tồn tại năm người của hội Thanh Niên là như thế nào? Bọn họ chắc chắn không thể nào trong thời gian ngắn như vậy trở thành cấp dưới của Nakahara Chuuya được, cũng không thể nào là đám cấp dưới đắc lực chết trong Trận chiến đầu rồng được.
Vậy thì vì sao trong cốt truyện lại không có chút thông tin nào về bọn họ?
Là giữa chừng xảy ra chuyện, khiến cho toàn bộ chết đi, hơn nữa thông tin cũng bị bưng bít toàn bộ?
Hay bởi vì đây là đặc điểm riêng của thế giới này, giống như thế giới song song vậy, vì một tác động nhỏ mà sản sinh ra những nhân tố không xác định được?
Ango không biết nữa, nhưng hắn tuyệt đối không lơ là việc chuẩn bị tốt cho tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Tuy miệng luôn nói là chẳng muốn nghĩ đến công việc, chẳng muốn làm việc, phiền vãi, mệt quá đi, hủy diệt tất cả đi.
Nhưng tâm lý về trách nhiệm của bản thân Ango lại vô cùng mạnh, không làm thì thôi, một khi đã làm nhất định phải tận lực khiến nó trở nên hoàn hảo nhất.
*
“Ango, chẳng lẽ cậu thật sự muốn gia nhập cái hội Thanh Niên y chang người một nhà cùng nhau ngu xuẩn sao? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn vứt tôi với Odasaku lại sao hu hu hu ——” Dazai che mặt khóc thút thít.
Ango: “……”
Vì sao tên này lại biết? Vì sao hắn lại có cảm giác tên này còn giống tình báo viên hơn hắn nhỉ?
Sắc mặt Dazai đột nhiên thay đổi, đôi mắt trở nên đen đặc và sắc bén.
Hắn nghiêm túc đối diện với Ango, nghiêm túc nói lời cảnh cáo: “Đừng tiếp tục tiếp cận bọn họ nữa, Ango.”
Đây là lần đầu tiên Ango thấy Dazai lộ ra biểu tình nghiêm túc lại sắc bén với bản thân hắn như vậy.
Ango thu lại sự tùy ý trên khuôn mặt.
Hắn im lặng vài giây, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Thế là, Dazai ngay lập tức trình diễn cho hắn tuyệt kỹ lật mặt của mình, lần nữa lắc mình biến thành thiếu niên mười mấy tuổi đáng yêu vô tội, vòi Odasaku kể cho mình chuyện xưa.
Vốn Ango đã định không tham gia nữa rồi, nhưng mà vào ngày hôm sau hắn được mời đến phòng của thủ lĩnh.
Vị thủ lĩnh với đen mắt đen cuốn trên cổ khăn quàng đỏ thẫm, đôi mắt màu tím quỷ dị thần bí đối diện thẳng với tầm mắt của hắn, cười cười hỏi: “Ango- kun là muốn gia nhập vào hội Thanh Niên sao?”
Ango đẩy đẩy mắt kính: “…… Vì, cảm thấy có chút hứng thú thôi.”
Mori Ogai nghiêng đầu chớp chớp mắt, trong thoáng chốc Ango cảm thấy cái biểu cảm đáng yêu giả ngoan chết tiệt này cực kỳ giống với Dazai.
Nam nhân cười nói: “Cũng đúng, các ngươi đều là những người trẻ tuổi ưu tú nhất của tổ chức, không giống với tính cách kì quái khó gần của Dazai- kun, chuyện mấy người muốn tụ lại nói chuyện với nhau cũng rất bình thường.”
Ango cúi đầu: “Vô cùng xin lỗi, thưa ngài, sau này tối nhất định sẽ chú ý tới hành vi của mình hơn.”
Đó dù sao cũng là nhóm nhỏ riêng biệt, hắn thân là tình báo viên trực thuộc trực tiếp của thủ lĩnh, theo lý không thể tham gia mấy nhóm riêng này, kể cả với tư cách là bạn bè giao lưu cũng không.
Ở vị trí này, với công việc này của hắn, không cần đến suy nghĩ hay tình cảm riêng mình.
Mori Ogai vỗ tay: “Thôi nào, đừng căng thẳng vậy chứ Ango- kun, ta cũng nào có ý ngăn cản tuổi trẻ tự do giao lưu đâu, thậm chí ta còn có ý giúp đỡ đây này.”
Ango ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh.
Mori Ogai đưa một xấp tư liệu qua, cười nói: “Nhưng mà, phiền Ango- kun phải giúp xử lý một nhiệm vụ nho nhỏ rồi.”
Ango đưa tay nhận tư liệu: “Vâng.
Đây là một bài kiểm tra, không chỉ đối với Dazai hay Nakahara Chuuya, nó còn dành cho hắn.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Ango hung hăng nghiến răng.
Cáo già Mori Ogai!
*
Sau khi Nakahara Chuuya gia nhập Mafia Cảng gần một năm đã lấy loại tốc độ kinh hồn mà lập được vô số công lao rất lớn, là cán bộ dự bị cao nhất của Mafia Cảng.
Một năm này là thời kì đen tối nhất, gian nan nhất, điên loạn nhất của riêng Mafia Cảng, là thời khắc mà mọi loại phát triển dù theo chiều hướng tốt hay xấu đều có.
Ai đột nhiên phát đạt, ai đột ngột chết đi, không hề kì quái.
Vậy nên để chúc mừng một năm tròn Nakahara Chuuya tồn tại, mấy người hội Thanh Niên đã vì cậu mà tỉ mỉ chuẩn bị một niềm vui nhỏ.
Thân là một thành viên của hội, tất nhiên Ango cũng sẽ tham gia.
Quán bar bi-a, thế giới cũ.
Hôm nay nơi này đã bị bọn họ bao hết, vậy nên hoàn toàn có thể thoải mái tự do nói chuyện.
“Chuuya chắc chắn sẽ cảm động tới mức khóc luôn! Tuyệt đối khóc cho coi há há há!”
“Vui lên chút nào Ango, cười một cái. Hôm nay không chỉ chúc mừng mỗi việc tròn một năm Chuuya gia nhập hội Flag đâu, còn có chúc mừng người mới gia nhập mà ~”
“Anh nói cái gì? Cái gì mà hội Flag?? Flag???” Ango đột ngột quay đầu.
“Flag nha.” Người sáng lập ra nơi này, Piano Man nói, “Không phải tôi từng nói rồi sao? Đây mới là tên thật của hội, nhưng mà mọi người cứ luôn quen mồm gọi là hội Thanh Niên thôi.”
“Chưa từng nói luôn á.” Ango lần nữa hỏi lại , “Hội Flag sao?”
“Đúng vậy, Flag.”Piano Man nói.
Ango: “……”
Hay ghê, hay lắm luôn á, các người chắc chắn việc đặt cái tên này không phải là tự dựng flag cho mình sao?!
“Bây giờ bỏ trốn còn kịp sao?” Ango nghiêm túc hỏi.