Chương 14: Nhặt được một chú hổ trắng nhỏ.

Nakajima Atsushi rất bất an.

Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nói thật câu vẫn luôn ở trong trạng thái khẩn trương và mê man, chỉ là vì thói quen nghe lời nên mới ngoan ngoãn đồng ý.

Từ lúc có ký ức cậu đã sống ở trong cô nhi viện rồi, cuộc sống ở đây rất khổ, chỉ cần hơi chút không hợp ý của viện trưởng, cậu sẽ phải chịu đòn roi nghiêm khắc.

Viện trưởng đặc biệt chán ghét cậu, thường xuyên đánh mắng, cũng dùng xiềng xích thật lớn nhốt cậu trong căn phòng tối om nhỏ hẹp.

Mỗi ngày cậu đều nghĩ tới vấn đề kia, ngoài trừ lúc ăn uống ra không lúc nào là cậu không nghĩ: Vì sao? Vì sao lại chán ghét cậu chứ vậy? Cậu đã làm cái gì sai chứ? Ý nghĩa tồn tại của cậu rốt cuộc là gì? Cậu thật sự có tư cách để sống sao?

Sau đó, vào một ngày nọ, có một người thanh niên mang mắt kính, khóe môi có một nốt ruồi tìm được cậu, nói em đang có trong mình dị năng mà mọi người đều mơ ước, em vô cùng lợi hại, em có thể sử dụng phần sức mạnh này để cứu được rất nhiều người.

Hắn nói, Atsushi- kun, em sẽ biến thành người cứu vớt thế giới, là anh hùng được mọi người kính ngưỡng, giống như nhân vật chính trong những cuốn truyện tranh vậy.

Lúc đầu, Nakajima Atsushi đương nhiên là vui mừng và rất cảm động, có thể nói người thanh niên đó là người đầu tiên trong đời công nhận và khen ngợi cậu

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu càng thêm nghi ngờ bản thân mình.

Cậu có tài giỏi như thế ư? Còn giống như nhân vật chính trong truyện tranh nữa chứ, nếu người như cậu mà làm vai chính, vậy chắc bộ truyện đó cũng chẳng mấy người xem đâu nhỉ?

Cho dù sau đó, thanh niên rất kiên nhẫn nói cho cậu, lúc nữa sẽ có một tên đầu bạc cực kỳ tà ác tới muốn cướp đi dị năng của cậu, sau đó dùng nó hủy hoại toàn thế giới

Nói gã đó tên là Shibusawa Tatsuhiko, chính là tên tội phạm mới đây khởi xướng chiến tranh ở Yokohama khiến cho hàng vạn hàng ngàn người chết, là thể loại người vô cùng đáng sợ

Cho nên muốn nhờ cậu ra tay hỗ trợ, bắt tên kia đem vào ngục giam, để cho gã phải chịu trừng phạt, không để gã gϊếŧ chết thêm nhiều người nữa.

Nakajima Atsushi run bần bật mà đồng ý.

Cậu rất sợ hãi, rất lo lắng bản thân mình cái gì cũng không làm được khiến cho vị tên Ango kia thất vọng.

Nhưng đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên cậu kích động tới mức cả người run rẩy.

Đây là lần đầu tiên cậu được ai đó cần đến, lần đầu tiên việc cậu làm có thể giúp được nhiều người như vậy, nhưng cũng chính việc có thể cứu vớt được nhiều người này đã khiến cậu hoài nghi liệu bản thân có đang nằm mơ hay không.

Viện trưởng cũng hiếm hoi mà cho cậu sắc mặt tốt, thậm chí sẽ dùng ánh mắt bình tĩnh, ôn hòa nhìn cậu.

Mọi thứ tuyệt đến mức tưởng đang mơ.

Nhưng khi thời gian trôi đi, lòng tin của Nakajima Atsushi cũng bị bào mòn từng chút một, mỗi phút mỗi giây cậu lại càng hoài nghi bản thêm.

Cái gì mà cậu có trong mình loại dị năng mọi người khao khát, cái gì mà sẽ có tên tàn ác đáng chết muốn tới bắt cậu, vậy nên tổ chức phía chính phủ muốn thỉnh cầu cậu giúp đỡ gì đó, đây là chuyện có mơ cậu cũng không dám nghĩ.

Thậm chí Nakajima Atsushi thậm chí còn nghi ngờ rằng liệu có phải do

thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không bị nhốt trong phòng tối quan đến tinh thần thất thường.

Sau đó, cái kia đầu bạc mắt đỏ, thoạt nhìn liền khí độ bất phàm nam nhân đi vào cô nhi viện, cũng thật sự đứng ở trước mặt hắn, dùng cái loại này đáng sợ ánh mắt bắt đầu đánh giá hắn.

Là thật sự.

Nakajima Atsushi hốt hoảng tưởng.

Là thật kìa......

Bắt đầu từ ngày hôm nay, cuộc sống của Nakajima Atsushi Đã rẽ hoàn toàn sang một hướng khác.

*

Sau khi giao Shibusawa Tatsuhiko đã bị đập cho ngất xỉu cho phía bộ đội màu đen đặc biệt, Ango hít sâu, thu lại cảm xúc, hòa hoãn biểu tình, sau đó mới đối mắt với đứa nhỏ tóc trắng mắt vàng.

Thay vì nói là đứa nhỏ, dựa theo độ tuổi hiện tại thì nên gọi là thiếu niên mới đúng hơn.

Nhưng bởi vì cơ thể nhỏ gầy quá mức, hơn nữa biểu cảm và động tác cơ thể lại tràn lan sự lo lắng khϊếp đảm, cho nên nhìn qua mới chẳng khác gì một đứa nhỏ cả.

Nakajima Atsushi, năm nay 12 tuổi, dị năng lực tên[Dã thú dưới trăng], là vai chính của thế giới này.

Mặc dù nói thế giới này đã bị gộp nhiều cuốn truyện tranh lại với nhau, nhưng sân nhà hiện tại là《 Bungo Stray Dogs 》.

"Xin lỗi, Atsushi-kun, chuyện này không dọa đến em chứ?" Ango hơi ngồi xổm xuống để nhìn thẳng thiếu nhiên nhỏ gầy, giọng nói ôn hòa an ủi và xin lỗi.

"Không...... Có thể giúp được mọi người là tốt rồi" Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn hắn một cái sau đó rũ mắt xuống, đôi tay nắm chặt, những ngón tay siết lại với nhau.

Ango đặt tay lên vai cậu cổ vũ: "Em làm rất tốt, đã thành công giúp bọn tôi bắt được Shibusawa Tatsuhiko, em đã cứu vớt được rất nhiều người đáng lẽ phải chết trên tay hắn, cảm ơn em rất nhiều, Atsushi-kun."

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi tái nhợt mấp máy, biểu tình nhẫn nại một chút, cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt từng chút từng chút rơi xuống.

"A? Từ từ? Atsushi-kun?" Ango kinh ngạc.

Lực lượng bộ đội đặc biệt màu đen nhanh chóng mang theo Shibusawa Tatsuhiko rời đi, cô nhi viện lại quay lại dáng vẻ vốn có.

Viện trưởng lẳng lặng mà đứng ở cửa nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Ông bước vào trong, lạnh nhạt mở miệng: "Ngài Sakaguchi, ngài đem theo Atsushi cùng đi đi, để hắn ở lại đây cũng chỉ khiến cô nhi viện càng gặp thêm nhiều phiền phức thôi, tôi chịu đủ lắm rồi."

Thiếu niên nhỏ gầy đầu bạc mắt vàng đột nhiên cả người run rẩy, đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và sợ hãy, cùng với vì bị vứt bỏ mà đau lòng.

Ango đầu hàng, bóng ma tâm lý và tính cách của một đứa nhỏ không phải là chuyện có thể xử lý trong một sớm một chiều, hơn nữa đây cũng không phải lĩnh vực mà hắn am hiểu.

Chẳng qua, nếu xử lý phía người lớn thì khác

"Ngài viện trưởng này, tôi cảm thấy có lẽ cách giáo dục của ngài đang có chút vấn đề." Ango đứng dậy, cầm tay đứa nhỏ đem tới trước mặt viện trưởng, nhẹ nhàng chọc thủng lời nói dối của ông.

"Ngài viên trưởng này, lý do ông nghiêm khắc với Atsushi-kun như vậy, cũng chẳng do ông chán ghét gì cậu ấy, mà là bảo vệ cậu ấy."

Nakajima Atsushi bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc khi nghe Ango nói, lại quay đầu nhìn người viện trưởng sắp không khống chế nổi biểu cảm nữa.

"Ngài Sakaguchi!" Viện trưởng cảnh cáo.

Ango vẫn tiếp tục: "Vốn dĩ việc ông đóng vai ác đi ngược đãi Atsushi-kun, có một nguyên nhân là do vào lúc mất đi ý thức Atsushi-kun sẽ biến thành Bạch Hổ có sức phá hoại rất cao, gây nguy hiểm cho người và kiến trúc xung quanh. Vậy nên ông cho rằng vào lúc Atsushi khôi phục trí, bắt buộc phải cho cậu bé chịu đựng đau đớn tận cùng, để tiềm thức cậu ấy khắc sâu việc không thể lại thả Bạch Hổ ra nữa."

Nakajima Atsushi mở to hai mắt, dị năng lực, Bạch Hổ......

Ango nói: "Thứ hai, bởi vì Bạch Hổ có khả năng phá hoại rất lớn, ông sợ sau này Atsushi-kun sẽ trở thành một kẻ xấu xa vừa vặn có trong mình sức mạnh siêu phàm. Vậy nên ông quyết định rèn sắt lúc còn nóng, biến mình thành vai ác để cậu ấy biết kẻ ác xấu xa, và xấu xa như thế nào. Tự mình cảm thụ nỗi đau khổ của người vô tội yếu ớt khi bị bắt nạt."

Viện trưởng gầm nhẹ: "Đủ rồi! Tất cả chuyện này chỉ là suy đoán của cậu mà thôi!"

Ango không dao động: "Thứ ba, ông muốn để cho Atsushi-kun tiếp tục ôm tình yêu với thế giới này, sẽ không vì vậy mà căm hận bản thân hay thế giới, nhiều nhất cũng chỉ hận duy nhất một người."

Viện trưởng nhìn chằm chằm vào hắn, ngón tay run rẩy.

Ango bình tĩnh đối diện với ông: "Nhưng mà ngài viện trưởng này, làm như vậy thật sự ổn sao? Tuy đúng là Atsushi-kun sẽ lớn lên thành một người tốt có tấm lòng nhân hậu thương người, nhưng đồng thời cậu ấy cũng sẽ chỉ tràn ngập tự ti và hèn nhát, thậm chí còn sẽ nghi ngờ giá trị tồn tại của bản thân, hơn nữa sẽ cực kỳ sợ hãi và chán ghét ngày, như vậy thật sự ổn sao?"

"Tôi! Tôi......" Viện trưởng theo bản năng mà nhìn về phía của Nakajima Atsushi,lời nói trong cổ họng đột nhiên nghẹn lại, không nói nên lời.

Bởi vì lấy thân phận người bình thường để tiếp tục sống sót mới thật sự quan trọng......

Ango cúi người, nói với Nakajima Atsushi đang ngơ ngác: "Atsushi-kun, hiện tại biết được bản thân có dị năng rồi, vậy em cũng đoán ra được mà đúng không?"

Môi Nakajima Atsushi khẽ run.

Ango nói: "Những nơi vô duyên vô cớ bị phá hư trong cô nhi viện không phải do lưu manh hay cướp bóc gì phá hoại cả, mà là do Bạch Hổ của em làm. Nhưng dù là vậy, ngài viện trưởng cũng không đuổi em đi ngược lại che dấu mọi thứ, muốn giúp em khống chế tốt dị năng để em có cơ hội được nhận nuôi. Đây chính là lời khẳng định rằng ông ấy cũng không phải thật sự chán ghét em, nếu không đã trực tiếp đuổi em ra khỏi rồi, thậm chí, gϊếŧ em chẳng hạn?"

Nakajima Atsushi nhìn về phía viện trưởng, đầu óc một mảnh hỗn loạn, không thể tin được loại chuyện này là thật sự.

"Hơn nữa trước kia chính ông ấy cũng phải trải qua những chuyện không bình thường, hay có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, thế cho nên tuwtuowngr của ông ấy đã có một chút sai lầm, cảm thấy việc bản thân làm với em đều là bình thường, không vấn đề gì."

Ango thở dài.

"Tuy rằng nói như vậy, nhưng ta cũng không thừa nhận viện trưởng tiên sinh hành vi là chính xác, thậm chí ta có thể minh xác mà nói này quả thực chính là bạo hành, liền tính là ở Mafia Chuuya là lệnh người giận sôi, cho dù ước nguyện ban đầu là vì bảo hộ cùng ái."

"Tuy là nói thì nói vậy,, nhưng tôi sẽ không đồng tình với hành vi của ông ấy, thậm chí tôi có thể chắc chắn mà nói đây là bạo hành, kể cả trong thế giới của mafia thì chuyện này cũng dễ khiến người ta giận sôi, dù xuất phát điểm của nó là yêu và bảo vệ."

Ango giữ vai cậu, đẩy nhẹ cậu vào trong vòng tay của viện trưởng. Hắn cong khóe miệng nói: "Cho nên, ngài viện trưởng à, trước khi tôi thật sự mang Atsushi-kun rời khỏi đây, hãy nói lời xin lỗi với em ấy thôi."

Nakajima Atsushi ôm lấy viện trưởng mà gào góc.

"Viện trưởng, viện trưởng ngài thật sự không có chán ghét con sao?"

"...... Không phải." Đôi mắt của viện trưởng cũng ướt ướt.

"Viện trưởng thật sự không hận con sao? Không cảm thấy con vô dụng, ăn tàn phá hoại, một kẻ thua cuộc sao?" Thiếu niên khàn cả giọng hỏi.

"Không có, không phải...... Atsushi, con sẽ có sức mạnh vĩ đại, có một tương lai tươi sáng" Viện trưởng nhịn không được ôm chặt thiếu niên nhỏ gầy, lã chã rơi lệ.

"Xin lỗi con, thật xin lỗi." (Hình như trong Best tuyến, Atsushi gϊếŧ viện trưởng hay seo é mn ạ 0o0)

Ango lặng lẽ rời khỏi.

Hắn dựa lưng vào tường, móc điện thoại từ trong túi ra, xem xét tin tức, tự động từ chối xem tin nhắn Dazai thường xuyên gửi tới oán giận phải tăng ca, trả lời tin nhắn của ông chủ Mori Ogai và Odasaku.

Không bao lâu, cánh cửa ở sau mở ra, viện trưởng nắm tay Nakajima Atsushi cùng ra ngoài.

Viện trưởng, người có quả đầu nắp nỗi buồn cười cà cổ quái lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hoàn toàn khác xa vẻ lạnh lùng vô tình trước đó, đôi mắt hồng hồng, vô cùng dịu dàng nhìn đứa nhỏ bên cạnh.

Hắn đưa đứa nhỏ cầm trong tay giao cho Ango.

"Ngài Sakaguchi, Atsushi đành nhờ gài vậy." Viện trưởng trịnh trọng nói.

Ango cất điện thoại và đẩy kính lên: "Ngài viện trưởng, có lẽ ngài đã hiểu lần chút chuyện, tôi sẽ không đưa Atsushi giao cho chính phủ, vì nơi đó không thích hợp với cậu nhóc này."

Viện trưởng sửng sốt, cau mày: "Tôi cũng không cảm thấy có chỗ nào khác có thể dạy cho Atsushi cách không thế tốt dị năng mạnh mẽ của mình cũng có thế bảo vệ Atsushi khi dị năng bị bại lộ.

"Tất nhiên là có." Ango cong khóe miệng: "Ngài cô từng nghe qua, Công ty Thám tử Vũ trang chưa?"

Viện trưởng ngẩn người: "Cái đó......Không phải là truyền thuyết đô thị ư?"

Ango bật cười lắc đầu: "Nó thật sự tồn tại ở Yokohama, một tổ chức dị năng hợp pháp được chính phủ cấp giấy phép kinh doanh, cho dù có là chính phủ cũng sẽ có đôi lúc phải mượn sức mạnh của họ. Hơn nữa bọn họ có dị năng lực của xã trưởng, dị năng của ngài ấy có thể giúp thành viên của mình không chế được dị năng lực. Mọi người ở đó đều rất tốt, rất đáng tin cậy, sẽ không có chỗ nào thích hợp với Atsushi-kun hơn nơi đó đâu

Dù Dazai hiện tại không ở, nhưng xã trưởng Fukuzawa Yukichi cũng là người dễ dàng có thể khống chế được con mèo trắng to xác còn chưa kịp lớn này. Hơn nữa ở đó còn có Yosano, là chỗ rất an toàn, dưới sự thẩm thấu lâu dài từ dị năng của Fukuzawa Yukichi, Atsushi cũng sẽ có thể học được cách khống chế tốt dị năng của mình.

"Ango tiên sinh không muốn ở cùng với em sao?" Nakajima Atsushi cũng chỉ nghe hiểu mỗi cái này, hoảng loạn mà nắm góc áo hắn, đôi mắt mở to nhìn hắn đầy bất an.

Ango sửng sốt,sau đó nhịn không được xoa xoa quả đầu lộn xộn tóc trắng ngắn mềm mại: "Tôi đang phải chấp hành nhiệm vụ siêu siêu bí mật, nếu sau này Atsushi- kun mà lỡ có nhìn thấy, phải làm bộ như không quen biết nha."

"Đừng lo, mọi người trong , Công ty Thám tử Vũ trang đều rất tốt, rất dịu dàng, rất đáng tin cậy, đều là người tôi quen, Atsushi kun sẽ thích thôi." Ango cười nói.

—--------

Hô, xin lỗi mọi người, do tui bận qué é. Từ giờ chắc tuần 1-2 chương gì đó he >///< Cảm ơn đã ở lại!!!