Chàng trai cao đeo kính bên cạnh đưa cho cô một tờ khăn giấy, nhẹ giọng nói: "Khi nào xúc động thì cứ khóc đi, dựa vào ý chí cũng không nhịn được đâu."
Nước mắt của Diệp Hi rơi lã chã, bối rối nhận lấy khăn giấy rồi ấn nó lên mặt.
Nam sinh bên cạnh nói đúng, khi xúc động, ý chí cũng không thể kìm được nước mắt, đây là một loại phản ứng bệnh lý của bệnh nhân trầm cảm.
Diệp Hi mơ màng lau nước mắt, mãi đến khi giọng nói điện tử gọi tên cô, cô mới hít một hơi rồi sải bước đi vào.
Cô từ trong túi lấy ra bệnh án trước đó, nói một chút về phản ứng thuốc rất mạnh của cô.
Nam bác sĩ vừa bước vào tuổi trung niên hòa nhã đẩy cặp kính vàng lên sống mũi, mỉm cười ân cần: "Chuyển sang sertraline đi, khá thích hợp cho phái nữ dùng, uống cùng lithium carbonate nửa tháng rồi đến tái khám, nếu cơ thể thấy quá khó chịu thì tới kiểm tra lại, còn nữa, nhớ một tuần phải kiểm tra nồng độ lithium trong máu một lần, tuyệt đối không được ngưng thuốc giữa chừng, tập thể dục đúng cách, chú ý chế độ ăn uống."
Giọng điệu ôn hòa nói xong, ông mỉm cười với Diệp Hi, từ trong ngăn kéo đưa cho cô một gói khăn giấy, thân thiện nói: "Cô bé đừng buồn, cháu vừa trẻ lại vừa đẹp, vượt qua thử thách này, quãng thời gian tươi đẹp sẽ đón chờ cháu ở phía trước."
Diệp Hi cảm ơn, đến hiệu thuốc lấy thuốc rồi loạng choạng trở về nhà, cô lặp lại những gì bác sĩ đã nói trong lòng, từ khi bị trầm cảm, trí nhớ của cô bị suy giảm nghiêm trọng, khả năng xem qua là nhớ của trước đây giờ gần như đã đánh mất hoàn toàn, cung điện ký ức xây dựng bao năm qua trong tâm trí trong chốc lát đã sụp đổ, toàn bộ ký ức trở thành một đống hoang tàn bốc lên khói thuốc súng.
Cô thở dài một hơi, tựa vào lan can tàu điện ngầm, uống hai viên thuốc cùng với nước khoáng, lúc này cô không muốn về nhà lắm, luôn cảm thấy phải đối mặt với một vấn đề nặng nề hơn cả trầm cảm khi về đến nhà.
So với nơi ở hiện tại, Diệp Hi muốn sống trong ngôi nhà nhỏ tồi tàn của năm ấy hơn, về nhà mở cửa liền thấy một phòng khách nho nhỏ, bài trí bàn trà bằng thủy tinh màu trà và sofa vải màu xám khói, trên sofa được trải đệm lót màu xám có cạnh thô, mẹ cô sẽ đứng trước cửa sổ tưới hoa, hoặc không thì nấu ăn trong phòng bếp đầy khói dầu.
Chiếc máy hút mùi kia không dễ dùng, tiếng ồn phát ra lại lớn, khí đó, Diệp Hi chỉ cần nghe thấy âm thanh này liền sẽ đóng chặt cửa, sau đó đeo bịt tai mà làm bài tập.
Bây giờ đã lâu không nghe thấy tiếng máy hút mùi, khi cô và bố ở nhà cũng không ai nấu nướng, tủ lạnh trong nhà có đủ loại đồ ăn liền, nếu có ai đói thì chỉ cần hâm nóng trong lò vi sóng một lát là có thể ăn được, nếu ăn chán rồi thì gọi đồ về.
Công việc trong văn phòng luật do Diệp Đức Thịnh mở rất bận rộn, về đến nhà đã là khoảng 11 giờ đêm, phần lớn thời gian ông ta đều ngủ trong phòng nghỉ hoặc là khách sạn gần đó, nếu ông ta đi công tác, mười ngày nửa tháng không gặp cũng là chuyện bình thường, lúc này Diệp Hi chỉ có thể một mình đối diện với căn nhà trống trải, ngây ngốc ngồi trên bậc thềm ở cửa.
Thực ra số lần Diệp Hi về nhà cũng rất ít, phần lớn thời gian là cô sống ở trong trường, khi Diệp Đức Thịnh đón cô về nhà vào hai ngày cuối tuần, cô cũng chỉ nhốt mình trong phòng học tiếng Anh, làm đề đi, chỉ khi Diệp Đức Thịnh gọi cô ăn cơm thì cô mới xuống tầng.
Cảm xúc của Diệp Hi có chút vượt ngoài tầm kiểm soát khi nhớ lại chuyện cũ đã qua nhiều năm, khi nhận ra nước mắt mình lại bắt đầu trào ra, cô vội vàng kéo khẩu trang lên, người đến người đi vội vã ở lối vào tàu điện ngầm, Diệp Hi ngẩn ngơ đứng đó rơi nước mắt, không biết nên đi theo biển người nào.
Cô bất giác đi theo hai cô bé cười nói rộn ràng đến trung tâm thương mại, nước mắt cô lúc này đã ngừng rơi, nhưng cảm xúc và thể xác cô bị thứ gì đó ngăn cách, cô có thể suy nghĩ, một loại suy nghĩ không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Cô máy móc di chuyển đôi chân đi theo hai cô bé vào quầy nước thần*, hai cô bé kia thảo luận ríu rít, nhân viên bán hàng mặc vest đi về phía cô, mỉm cười hỏi cô cần gì,.
*Nước thần: Sản phẩm dưỡng da của SK-II
Cô nghe mình nói: "Cần hết."
Nhân viên bán hàng sửng sốt một lúc, hỏi: "Là mỗi sản phẩm đều cần một bộ? Hay là cần sản phẩm chăm sóc da hoặc trang điểm?"
Diệp Hi nhìn nhân viên, nghe chính mình thờ ơ nói: "Cần hết."
Cô nhân viên kia vội đi lấy hàng, khi thanh toán tại quầy, Diệp Hi quẹt thẻ, tổng cộng hơn 30.000 tệ một chút, còn tặng một đống sản phẩm dùng thử.
Cô xách túi, đờ đẫn đi vào cửa hàng điện thoại, chiếc 6S của cô vẫn dùng tốt, cũng không cần đổi điện thoại, nhưng cô lúc này có hơi mất kiểm soát, khi nhân viên cửa hàng hỏi cô muốn màu gì, bộ não và cổ họng cứng nhắc của cô chỉ biết nói "Cần hết".