Trải qua ba ngày huấn luyện quân sự, sáng thứ năm trường học chính thức tổ chức lễ khai giảng, toàn thể giáo viên và học sinh tập trung trên sân, ngoan ngoãn nghe hiệu trưởng phát biểu.
Chương Linh cuối cùng đã gặp Kiều Gia Đồng, sau đó cô mới biết tại sao Kiều Gia Đồng nói rằng cô có thể gặp anh ấy tại buổi lễ khai giảng, hóa ra anh ấy sẽ phát biểu với tư cách là đại diện học sinh và vinh dự đứng dưới lá cờ tổ quốc.
Dưới bầu trời quang đãng, Kiều Gia Đồng mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết với chiếc quần dài màu đen , sơ vin thẳng thắn, với vẻ ngoài trang nghiêm, cầm micro và bình tĩnh nói theo kịch bản.
Ngay cả khi không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy từ xa, Chương Linh vẫn có thể nhớ lại những biểu cảm lạnh lùng trong Q.Q của anh ấy.
Hơn một tháng sau, gặp lại Kiều Gia Đồng, Chương Linh tim đập còn đập nhanh hơn.
Tưởng Uân cũng nhận ra Kiều Gia Đồng, cậu hơi sốc, cái tên phiền phức này vậy mà còn học cùng trường với cậu! Còn là đại biểu học sinh? Vẫn là cái dáng vẻ làm màu đỏm dáng!
Chắc không ai biết anh ta còn biết đánh nhau chửi tục trên phố?
Chậc chậc, đồ đạo đức giả.
Cậu đứng dưới nắng với vẻ mặt hờn dỗi hờn dỗi.
Sau lễ khai giảng, các học sinh xếp hàng để trở lại lớp học, chuông reo lên báo hiệu cuộc sống cấp của Chương Linh chính thức bắt đầu.
Buổi sáng Chương Trí Thành chở cô đến trường, buổi tối tự học xong Chương Linh tự bắt xe buýt về nhà, Chương Trí Thành sẽ đợi cô ở trạm xe buýt.
Cuộc sống học đường không thú vị như tưởng tượng, cũng không thăng trầm như miêu tả trong các bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ, Chương Linh hàng ngày đều đi học đúng giờ, ăn uống ngoan ngoãn, đến lớp cẩn thận và chăm chỉ làm bài. Cô thậm chí còn không chơi điện thoại di động.
Cô và người bạn cùng bàn "tôn trọng nhau như khách", bọn cô sẽ không nói chuyện trừ khi thật cần thiết.
Điều Chương Linh nói với Tưởng Uân nhiều nhất mỗi ngày là:
"Làm ơn nhường chỗ cho tôi, tôi muốn ra ngoài."
"Cảm ơn."
"Làm ơn nhường chỗ cho tôi, tôi muốn vào."
"Cảm ơn."
...
Chương Linh thực sự bắt đầu bí mật quan sát Tưởng Uân.
Đối với những chuyện mà Tiêu Lương kể, cô không quá để tâm, mặc dù những điều đó nghe có vẻ đáng sợ, cô cũng từng nhìn thấy dáng vẻ ăn cướp của Tưởng Uân trên phố, ấn tượng của cô về cậu cũng không được tốt, nhưng dù sao những chuyện kia đều xảy ra từ thời tiểu học rồi thì có gì phải sợ.
Vài ngày sau khai giảng, Chương Linh đã cảm thấy Tưởng Uân cũng không phải quá khác người.
Chỉ là cậu ta không hòa mình với tập thể, mỗi ngày đều độc lai độc vãng, lên lớp, tan học hay đi ăn đều một mình, các hoạt động trong giờ thể dục, ngay cả Diêu Tuấn Hiên cũng tham gia chơi bóng rổ, nhưng Tưởng Uân chỉ ngồi một bên ngẩn người.
Cậu ta là người duy nhất trong lớp không tham gia tự học buổi tối, lúc nào cũng vội vã rời khỏi trường với cặp sách trên lưng sau giờ học vào buổi chiều.
Cậu ta thậm chí còn là người duy nhất trong lớp không đặt bữa ăn phụ. Sau tiết học thứ hai của buổi chiều, được nghỉ giải lao 20 phút, các học sinh trực nhật mang bữa phụ vào lớp và phân phát cho mọi người. Học sinh đặt sữa thì uống sữa, học sinh đặt trái cây thì ăn trái cây, có người cảm thấy đồ ăn không ngon, cắn hai miếng là chán, liền đến căn tin mua đồ ăn vặt và nước uống.
Chỉ có Tưởng Uân ngồi bất động trên ghế, trong phòng học toàn mùi đồ ăn, cậu không hề động đậy, vùi đầu vào sách, giống như đang chăm chỉ học bài.
Chương Linh có cảm giác ngồi cạnh cậu chẳng khác nào ngồi trên đống than, thậm chí cô còn không thể thoải mái ăn món bánh gạo đen mình yêu thích, cô vẫn không hiểu tại sao Tưởng Uân lại không gọi bữa ăn phụ. Có phải vì gia đình khó khăn không? Nhưng Diêu Tuấn Hiên cũng đặt món, hơn nữa còn ăn rất ngon lành nữa.
Chương Linh cầm bánh gạo đen ăn một cách chậm rãi, Tưởng Uân quay sang trêu chọc cô: "Cậu là chuột Hamster sao, ăn lâu như vậy?"
Chương Linh cố ăn nhanh hơn, hai má phồng lên, không may bị nghẹn, ho một lúc nước mắt chảy ra.
Bạn cùng bàn của cô lúc này mới tốt bụng đi xuống cuối lớp, lấy chai nước từ trong tủ đưa cho cô, Chương Linh vừa định nói lời cảm ơn thì đã nghe cậu chàng nói: "Cậu bị tật ở thanh quản à, cái bánh này tôi cắn 3 miếng là hết rồi."
Chương Linh nuốt miếng bánh xuống, mắt ướt nhìn cậu ta.
Tưởng Uân ăn rất nhanh.
Chương Linh đã thấy cậu ăn trong nhà ăn, thật sự rất kinh ngạc, Tưởng Uân chỉ gọi một món bắp cải chua cay mà cơm lại chất thành đống cao như bánh bao, một mình ngồi vào bàn ăn như gió.
Ăn xong, cậu ta đứng bên thùng canh có chiếc bát inox, múc canh dưa chua miễn phí, ngửa cổ uống ba bát, rồi mới đặt đĩa cơm xuống.
Chưng Linh còn chưa kịp thu lại ánh mắt dò xét thì đã có một người ngồi xuống đối diện cô, cô quay lại nhìn thì bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú.
Kiều Gia Đồng cười hỏi: "Anh ngồi đây được không?"
Tiết Hiểu Dung và Tôn Diệu Lam bối rối nhìn anh ta, Chương Linh nói: "Anh ngồi đi ạ."
Sự việc iều Gia Đồng đột nhiên đến đây và sự kinh ngạc của bạn bè khiến Chương Linh thầm vui mừng, cô có chút tự hào, hẳn ai cũng biết vị học trưởng này rất ưu tú đi, hehe.
Trong khi ăn, Kiều Gia Đồng hỏi Chương Linh: "Cảm giác khi học ở trường trung học số 5 như thế nào? Có khác gì so với tưởng tượng không?"
Chương Linh cười trả lời: "Không có gì khác biệt, khá tốt, nhưng ai đó vẫn nợ em một ly trà sữa, em còn chưa được uống."
Kiều Gia Đồng cười vui vẻ: "Nhớ kỹ ghê, mấy ngày nay bọn anh bận thi, thi xong anh sẽ liên lạc với em."
Chương Linh lúng túng: "Học trưởng, em chỉ đang nói đùa thôi."
Tiết Hiểu Dung và Tôn Diệu Lam im lặng như gà, lặng lẽ nhìn nhau.
Chương Linh lại hỏi Kiều Gia Đồng: "Học trưởng, anh học lớp nào thế?"
“Lớp làm biếng, em có biết không?” Kiều Gia Đồng nháy mắt với cô.
Chương Linh không biết, nhưng Tiết Hiểu Dung "Oa" một tiếng hỏi, "Học trưởng, anh là học sinh ưu tú sao?"
Kiều Gia Đồng ngữ khí khiêm tốn: "Không tính, anh chỉ xếp trong số 30 người đứng đầu."
Lúc này, cách đó không xa có người gọi anh ta, anh bưng lên đĩa cơm lên nói với Chương Linh: "Bạn anh gọi rồi, mấy em từ từ ăn nhé, vụ trà sữa anh nhớ rồi, bé mèo tham ăn."
Kiều Gia Đồng rời đi, Chương Linh bị câu nói " bé mèo tham ăn " của anh cào nhẹ vào tim, không ai để ý ở lối ra vào của nhà ăn, Tưởng Uân rời đi với vẻ mặt ủ rũ.
" Chương Linh, Chương Linh." Tôn Diệu Lam sốt sắng hỏi: "cậu biết học trưởng Kiều à?”
Chương Linh khóe môi nở nụ cười, nhẹ gật đầu: "Ừ."
Tôn Diệu Lam lại hỏi: " học trưởng Kiều nói anh ấy học ở lớp làm biếng là có ý gì?"
Chương Linh lắc đầu, Tiết Hiểu Dung vô cùng tự tin phổ biến cho họ: "Lớp làm biếng là lớp đối lập với lớp chăm chỉ. Các cậu có biết lớp chăm chỉ không? Đó là lớp dành cho các học sinh có thành tích kém, tốc độ học của lớp đó rất chậm. Sauk hi thi cuối năm của khối mười, những học sinh có thành tích kém nhất sẽ được phân vào lớp chăm chỉ. Lớp làm biếng thì ngược lại, lớp này còn được gọi là lớp thực nghiệm đó."
Chương Linh và Tôn Diệu Lam cùng cảm thán: "Oa..."
Cô gái đều thích con trai sạch sẽ, đẹp trai, cao ráo, tốt nhất là có năng khiếu thể thao, nếu cộng điểm xuất sắc, tính tình hiền lành, nói chuyện hóm hỉnh thì quá hoàn hảo.
Kiều Gia Đồng thật hoàn hảo.
Biều chiều sẽ có một tiết học tiếng anh, cô giáo yêu cầu 2 người bạn cùng bàn đối thoại với nhau để luyện tập, đây là thời điểm Chương Linh và Tưởng Uân giao tiếp nhiều nhất với nhau. Chương Linh gạt bỏ thành kiến sang một bên, nghiêm túc đọc tiếng Anh, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn bạn cùng bàn.
Bọn họ đang ngồi bên cửa sổ, nơi có ánh sáng tốt nhất, Tưởng Uân nghiêng người về phía cô, con ngươi màu nâu của cậu dưới ánh nắng càng trở nên rõ ràng. Khi hạ mí mắt xuống, Chương Linh ngạc nhiên khi phát hiện ra hàng mi của cậu vừa dày vừa dài, lại cong lên như thể được uốn bằng dụng cụ uốn mi. Chỉ là hốc mắt của cậu hơi sâu, mí mắt cũng không rộng, mở mắt ra liền không nhìn thấy mí nữa.
Nam sinh này gầy đen, tóc lại xoăn, nhưng đổi lại cậu ta có đôi mắt rất đẹp.
"Này, cậu ngẩn người gì vậy?"
Giọng nói của Tưởng Uân vang lên bên tai, Chương Linh hoàn hồn, nhận ra rằng đã đến lượt mình đọc thoại.
Cô lờ mờ nhận ra, từ sau bữa trưa tâm trạng bạn cùng bàn của cô không được tốt lắm.
Chương Linh đọc xong, đến lượt Tưởng Uân đọc tiếp, Chương Linh giúp cậu sửa lỗi phát âm một số từ.
Lần thứ nhất Tưởng Uân không đáp lại, chỉ ngoan ngoãn đọc theo.
Chương Linh lại sửa tiếp.
Tưởng Uân liếc nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn hơi cau có, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đọc theo cô.
Chương Linh sửa tiếp lần thứ ba.
Tưởng Uân lúc này mới nổi giận, nhướng mày: "Cậu xong chưa, cậu đùa tôi đấy à?"
Chương Linh thấp giọng nói: "Xong rồi, tôi không luyện nữa, cậu tự mình luyện đi."
Tưởng Uân: "..."
Buổi học ngày thứ hai kết thúc, hầu hết mọi người đều hào hứng mong chờ tiết giải đáp thắc mắc, thật ra là học bù thì đúng hơn.
Tưởng Uân không tới, Chương Linh cảm thấy cậu ta thật to gan, ngay cả tiết học bù cũng không đến.
Trong giờ học, giáo viên thông báo cho thứ 2 tuần sau sẽ tiến hành làm một bài kiểm tra sơ bộ, đồng thời phát bài tập để làm ở nhà. Chương Linh chợt nhớ ra, không biết Tuwnowngr Uân có biết chuyện này không, nếu không biết thì thứ 2 làm bài kiểm tra có bị bối rối không ?
Sau giờ học, Chương Linh hỏi Đặng Phương về những băn khoăn của mình, Đặng Phương nói: "Đừng lo lắng cho cậu ta. Cậu ta không có điện thoại di động nên cũng không liên lạc được."
Zhang Ling hỏi: "Còn số liên lạc của bố mẹ anh ấy thì sao?"
Đặng Phương không có ý định tiết lộ chuyện gia đình của Tưởng Uân, chỉ nói: "Chương Linh, đừng lo lắng cho cậu ta, em chỉ cần lo cho bản thân là được, nếu cậu thực sự có năng lực, không cần học cũng có thể thi qua."
Chủ nhiệm đã nói như vậy, nên Chương Linh cũng chỉ có thể từ bỏ.
Sáng thứ hai, kỳ thi tuyển sinh khảo sát dành cho khối 10 được tổ chức như dự kiến.
Đúng như dự đoán, Tưởng Uân có vẻ bối rối hỏi Chương Linh, "Thông báo thi khảo sát lúc nào vậy?"
Chương Linh: "Sáng thứ bảy."
Tưởng Uân: "Chết tiệt!"
Đề cương của bài kiểm tra cơ bản là kiến thức cấp 2, và một số dạng câu hỏi khó giống trong đề thi tuyển sinh vào cấp 3. Lúc thi Tưởng Uân có hơi thất thần, nhưng Chương Linh làm bài rất ổn định.
Thứ 4 đã có kết quả thi, Chương Linh xếp thứ 2 lớp và thứ 16 toàn khối, người xếp hạng nhất là cậu bé ngoan ngoãn Ngô Huyễn Vũ.
Một kỳ thi đã biến Chương Linh từ không có gì nổi bật trở nên rất nổi tiếng, ngay cả khi cô đi vệ sinh cũng được rất nhiều các bạn học chào hỏi.
Tiêu Lương đứng thứ chín trong lớp, Hứa Thanh Di xếp ngoài 30, cô gái xinh đẹp này rất thiên về ngữ văn và tiếng Anh, không giỏi các môn tự nhiên, có lẽ sang năm 11 cô ấy sẽ chọn ban xã hội.
Giờ giải lao, Tiết Hiểu Dung quay đầu lại và hét vào mặt Chương Linh: "Trời ạ! Hóa ra xếp cậu và Ngô Huyễn Vũ ngồi cùng một bàn là vì cả hai đều là học sinh giỏi sao!"
Chương Linh mỉm cười và không nói gì, Tưởng Uân sắc mặt đen như đáy nồi, Thang Tử Uyên quay sang lại hỏi cậu ta: "Em trai, cậu xếp thứ mấy?"
Cậu trai này không sợ chết, kể từ khi biết tên của Tưởng Uân, cậu ta đã không biết xấu hổ gọi người ta là "em trai", nhưng cũng chỉ trong chỗ ngồi mới dám thân thiết như vậy, ngay khi ra khỏi lớp, Thang Tử Uyên đã làm như không biết Tưởng Uân, câu ta sẽ hùa theo đám đông các nam sinh khác trong lớp, cô lập Tưởng Uân.
Mọi người ít nhiều đều nghe qua những lời đồn thổi về Tưởng Uân thời tiểu học, Chương Linh biết những tin đồn ấy do Tiêu Lương lan truyền, không biết là thật hay giả, những chuyện này cũng không có cách nào để xác minh.
Bảng xếp hạng của bài kiểm tra sơ bộ vẫn chưa được công bố, mọi người chỉ biết năm người đứng đầu . Tưởng Uân nhìn bảng điểm trong tay, sau một danh sách điểm thi các môn là tổng điểm và thứ hạng, hạng 47 lớp , hạng 551 toàn trường.
Cậu cuộn tờ giấy nhét vào cặp, cảm thấy kích động đến mức muốn lật cái bàn.
Suốt kỳ nghỉ hè, cậu không hề thư giãn, ngày nào cũng dành thời gian đọc sách làm bài, từ sau khi khai giảng cũng rất nghiêm túc học tập. Bài kiểm tra lần này quả thực rất khó, chỉ là cậu đã quen với danh hiệu học sinh giỏi khi còn học ở cấp 2 số 16, cậu nghĩ rằng những câu mình không làm được thì người khác đương nhiên cũng không làm được.
Cậu cảm thấy mình làm bài không tệ, kết quả lại như thế này, thật vô lý!
Thủ khoa của trường cấp 2 số 16, lại thất bại ngay trong lần đầu ra trận chiến đấu, lòng tự trọng của cậu hoàn toàn tan vỡ.
Thang Tử Uyên không nhận được câu trả lời của Tưởng Uân, đoán rằng có lẽ cậu ta làm bài không tốt, nên tự quay lên.
Chương Linh mặc dù không biết thứ hạng của Tưởng Uân, nhưng cô biết điểm từng môn của cậu, sau đợt kiểm tra giáo viên sẽ chữa đề thi, Chương Linh có liếc nhìn trộm sang, đại khái trong long cô cũng tự nhẩm tính được số điểm của cậu.
Giờ ăn phụ Chương Linh được phát một quả táo, một lon sữa và một chiếc bánh ngọt.
Cô từ nhỏ đã không thích ăn táo, liếc nhìn bạn cùng bàn đang ủ rũ, cẩn thận đưa táo cho cậu: “Tưởng Uân, cậu ăn táo không?”
“Không ăn.” Tưởng Uân ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Chương Linh không thu tay lại: "Tôi không thích táo, nếu cậu thích thì ăn nhé."
Tưởng Uân: "Cậu mang về nhà đi."
Chương Linh: "Cha mẹ tôi cũng không thích táo, họ chưa bao giờ mua táo về nhà."
Tưởng Uân: "..."
Chương Linh: "Thật mà, tôi mang về nhà không ai ăn, lãng phí lắm."
“Tôi không muốn ăn!” Tưởng Uân cáu kỉnh trừng mắt nhìn cô, “Cậu có thấy phiền không?”
Chương Linh bĩu môi lấy lại quả táo, nhét nó vào ngăn kéo, xé lớp vỏ bánh, cắn một miếng nhỏ rồi cắm ống hút vào bình sữa.
Trong phòng học truyền đến tiếng ăn uống, Tưởng Uân từ đầu tới cuối vẫn chăm chú làm đề, Chương Linh sau khi lén lút liếc hắn một cái, không khỏi hỏi: "Sao cậu không tham gia tiết tự học buổi tối?"
Tưởng Uân vẫn không dừng lại, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến cậu."
“Buổi tối cô giáo sẽ giải đáp các thắc mắc.” Chương Linh nhẹ giọng nói, “Nếu không tham gia, rất dễ bị tụt lại phía sau.”
Tưởng Uân rốt cục quay đầu nhìn cô: "Tôi có theo kịp không liên quan gì đến cậu? Cần cậu lo chuyện bao đồng chắc!"
Chương Linh: "..."
Cô cảm thấy như cô không thể nói chuyện được với người này.
Tưởng Uân đặt bút xuống, đứng dậy và rời khỏi lớp học. Chờ cậu rời đi, Tiết Hiểu Dung quay đầu lại, vuốt ngực nói: "Cậu ta báo quá, làm sao mà có thể có người dũ như vậy chứ?"
Chương Linh đã nhìn thấy Tưởng Uân đánh nhau trên đường phố, nên cô cũng không có gì ngạc nhiên khi nghe cậu ta nói chuyện kiểu như vậy, cô nói với Tiết Hiểu Dung: "Đừng sợ, cậu ta chỉ là một con hổ giấy thôi."
"Cậu biết cậu ấy được bao nhiêu trong kỳ thi không?" Thang Tử Uyên vẫn tò mò, bởi vì cậu ta đứng thứ 41 trong lớp, những người xung quanh đều có điểm cao hơn cậu ta, vì vậy cậu ta rất muốn tìm người điểm thấp hơn mình.
Chương Linh nói, "Mình không biết."
"Hôm sau họp phu huynh Cô Đặng sẽ thông báo về việc chuyển lớp." Tiết Hiểu Dung kể với Chương Linh thông tin mà cô nghe ngóng được, "Những người có thành tích kém sẽ bị liệt vào danh sách nguy hiểm và có thể bị dồn vào lớp chăm chỉ. Tớ nghe đồn những người bị dồn vào lớp chăm chỉ nghĩa là đã bị giáo viên từ bỏ."
Thang Tử Uyên kinh hãi: "Nghĩa là tớ cũng bị liệt vào danh sách nguy hiểm đúng không?"
"Ừ, nhìn điểm tiếng Anh của cậu đi, suýt chút nữa trượt." Tiết Hiểu Dung nói xong quay sang Chương Linh, "Thật ra Tưởng Uân bị chuyển lớp cũng tốt, cậu ấy ở lại lớp chúng ta khiến cho bầu không khí cứ ngột ngạt làm sao, những chuyện Tiêu Lương kể không biết là thật hay giả, trước kia tớ cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nhìn Tưởng Uân cứ thấy sợ hãi, tớ còn không dám chạm vào bàn cậu ta nữa.
“ Vẫn là Diêu Tuấn Hiên bình thường hơn. " Thang Tử Uyên xúc động nói: "Cậu ấy còn thi xếp hạng tư trong lớp, lợi hại phết! "
Chương Linh vừa ăn bánh, vừa nghe bọn họ trò chuyện, cũng không ngắt lời, ánh mắt dời sang bên phải, trên bàn Tưởng Uân là mấy quyển sách giáo khoa cùng bộ đề, còn có một quyển bài tập vật lý đang mở.
Chương Linh mím môi, thừa dịp người khác không chú ý, cô lấy quyển bài tập qua lật xem. Chữ viết của Tưởng Uân không đẹp, nhưng khá ngay ngắn, cậu ấy viết các bước giải toán rất rõ ràng, nhưng Chương Linh thấy rất nhiều lỗi được Tưởng Uân sửa đáp án bằng bút đỏ.
Thang điểm của kỳ thi khảo sát chất lượng vẫn là 120 điểm, các môn tự nhiên của Chương Linh gần đạt điểm tối đa. Nếu cô nhớ không lầm, Tưởng Uân chỉ đạt 74 điểm trong bài thi vật lý và hóa học, thành tích này thật sự quá bết bát.
Thành tích kém nhất lớp, tự học buổi tối còn không tham gia học bù, khó trách cô Đặng không muốn quan tâm đến cậu ta