Chương 7: Cậu Nhiều Chuyện Cái Gì Chứ

Mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở đều có chính sách hỗ trợ học sinh giống nhau, Chương Linh cũng giống như hầu hết các bạn cùng lớp nên chỉ mới nghe nói đến. Dù sao từ khi còn nhỏ, trong lớp cô chưa từng có ai xin trợ cấp như vậy, cô còn tưởng rằng đó chỉ là thông báo thông thường của cô giáo Đặng.

Thủ tục nhập học hoàn tất, mọi người đăng ký cỡ đồng phục của mình, đã gần trưa, Đặng Phương dặn bọn họ ngày hôm sau nghỉ ngơi, thứ hai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, sau đó tan học.

Chương Linh thu dọn cặp sách và chuẩn bị đến văn phòng sau khi mọi người rời đi.

Tưởng Uân còn đang bối rối thì Chương Linh hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"

Cậu không còn cách nào khác đành phải đứng dậy khoác cặp lên vai, quyết định đi học thêm một lát rồi quay lại.

Chương Linh lúc này mới dám nhìn bóng lưng của Tưởng Uân, phát hiện chiếc cặp sách trên lưng cậu học sinh tóc xoăn đã rất cũ, chiếc áo phông trên người đã bị giặt trắng, rất luộm thuộm giữa một đám đông học sinh mang cặp sách mới và mặc quần áo mới.

Cô không nghĩ nhiều nữa, sau khi mọi người trong lớp hầu như đã rời đi, liền đi đến văn phòng của cô giáo Đặng.

" Chương Linh, phải không?" Hôm nay là ngày nhập học nên văn phòng có rất nhiều người, cô Đặng nhìn Chương Linh, "Cô đã đọc thông tin của em và cô rất ấn tượng với em."

Chương Linh ngơ ngác nhìn cô: "Dạ?"

"Em là cây văn nghệ chính của trường tiểu học và cấp 2." Đặng Phương nói, " đã học piano và thanh nhạc hơn mười năm, còn tham gia nhiều cuộc thi. Em luôn là người dẫn chương trình của đài phát thanh trường tiểu học , trung học cơ sở, và một số cuộc thi hoặc chương trình quy mô lớn nhỏ. Các hoạt động trong trường, khẩu ngữ Tiếng anh đặc biệt tốt, cô nói đúng chứ?"

Chương Linh hơi xấu hổ và cảm thấy những điều này không có gì đáng nói, chúng đều là sở thích bên ngoài trường học.

Đặng Phương nhìn gò má ửng hồng của cô bé, cười nói: “Đừng căng thẳng cô đã xem qua kết quả thi vào cấp ba của em, tương đối tốt, cô muốn hỏi em có định thi không? Sau này học sẽ thi đại học hay đi theo con đường nghệ thuật, đương nhiên bây giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm, chỉ là muốn cùng em tán gẫu mà thôi."

Chương Linh trả lời: "Em sẽ thi đại học các môn văn hóa chứ không thi nghệ thuật."

"Ồ? Rất tốt." Đặng Phương không ngờ cô lại trả lời khẳng định như vậy, nói: "Năng khiếu văn nghệ của em rất xuất chúng, điểm thi cũng cao hiếm có, cho nên sau kỳ huấn luyện quân sự, em sẽ được chọn làm cán bộ lớp. Cô hy vọng em có thể tranh cử lớp trưởng hoặc lớp phó văn thể mỹ, em nghĩ sao?"

Chương Linh nói: "Cô Đặng, em không muốn làm lớp trưởng nhưng lớp phó văn thể mỹ thì có thể."

Đặng Phương khó hiểu: "Sao em lại không muốn làm lớp trưởng?"

Chương Linh nghĩ nghĩ rồi tìm một lý do có vẻ hợp lý: "Vì em muốn tập trung vào học tập."

Đặng Phương không ép buộc cô nữa, hỏi: "Vậy lớp phó học tập thì sao?"

" Lớp phó học tập cũng được ạ."

“Được.” Đặng Phương khẽ cau mày, lại chuyển chủ đề: “Còn về chuyện bạn cùng bàn , nếu em không muốn ngồi cùng với Tưởng Uân thì nói với cô, cô giúp em chuyển chỗ.”

Thấy Chương Linh có vẻ không hiểu, Đặng Phương nói thêm: "Tưởng Uân tốt nghiệp trường trung học số 16. Chắc em cũng hiểu biết phần nào về trường cấp 2 số 16 nhỉ, em đã học ở đó nửa năm mà?"

“Dạ vâng.” Chương Linh gật đầu.

Cô nghĩ, mẹ mình thật lợi hại, hóa ra tóc xoăn thật sự tốt nghiệp trường cấp 2 số 16. Nhắc mới nhớ, họ vậy mà là bạn học cũ.

Đặng Phương tiếp tục nói: "kết quả thi vào cấp 3 không nói lên được điều gì, điểm thi vào cấp 3 tốt không có nghĩa là thi đại học cũng tốt. Cô đã thấy rất nhiều học sinh đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 nhưng sau đó lại tụt dốc. Nói trắng ra là tùy thuộc vào mỗi cá nhân. Thói quen học tập và thái độ học tập rất quan trọng. Các môn học cấp ba khó hơn cấp hai, ở cấp 2 dựa vào sự thông minh thì có thể đạt điểm cao, nhưng học cấp ba thì không thể."

Cô giáo nói rất nhiều, nhưng Chương Linh không hiểu cô Đặng muốn bày tỏ điều gì, vì vậy cô chỉ có thể ngơ ngác lắng nghe.

Đặng Phương cuối cùng cũng đi vào vấn đề: “Tưởng Uân trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba điểm không tốt lắm, hơn nữa còn đứng cuối lớp, cô sợ ảnh hưởng đến em, em muốn đổi chỗ không? "

Chương Linh gần như bật cười thành tiếng, nghĩ đến việc tóc xoăn nói rằng mình là học sinh thủ khoa tốt nghiệp của trường, thật hối hận đã không ghi âm lại lời cậu ta nói.

Cô lắc đầu: “Cô Đặng đừng thay đổi nữa, em không dễ bị ảnh hưởng như vậy đâu.”

Chương Linh tự có một suy nghĩ khác, cô muốn đổi chỗ ngồi, cũng không phải là bây giờ. Cô và Tưởng Uân trước đó đã có xung đột, giờ mà cô đổi chỗ ngồ không biết đối phương sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Chương Linh không sợ cậu ta, nhưng nghĩ rằng bớt đi một chuyện thì tốt hơn một chuyện, cô không muốn vừa nhập học đã làm cho mối quan hệ vốn gượng gạo của hai người càng thêm bế tắc..

Đặng Phương cảm thấy cô gái nhỏ này rất tốt, thoạt nhìn ít nói nhưng lại rất có chính kiến riêng.

“Được, vậy tạm thời không đổi nữa.” Cô cười hỏi: “Chương Linh, em có thích vật lý không?”

Chương Linh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Thích ạ."



"Cô thấy trong đơn nhập học em có điền ba em là giáo viên, ông ấy dạy môn gì vậy?"

"Ba em dạy vật lý ạ."

“Khó trách, điểm số môn vật lý và hóa học của em rất tốt.” Đặng Phương nói, “Trường chúng ta khối mười vẫn còn trộn lẫn, nhưng bắt đầu từ khối 11 sẽ phân ban, các bạn học sinh có thành tích tốt sẽ được tiến cử đến lớp chọn. Em cố gắng học tập, giữ vững thành tích, ừng để bị ảnh hưởng bởi người khác, có việc gì thì cứ đến gặp cô nhé."

Chương Linh khẽ gật đầu: "Được, cám ơn cô Đặng."

Ra khỏi văn phòng, Chương Linh nhìn thấy hai cậu con trai đang đợi ở hành lang, một người là Tưởng Uân, đang nằm trên lan can nhìn xuống dưới lầu, người còn lại thì thờ ơ, mặc chiếc áo phông màu đỏ rượu xấu hoắc, Chương Linh không biết là ai.

Cô nhìn Tưởng Uân thầm nghĩ không cậu ta đi rồi sao?

Tưởng Uân nhìn thấy cô liền hỏi: " Bốn mắt, cô giáo tìm cậu làm gì thế?"

Chương Linh: "..."

Cũng may cô còn muốn trả lời " không nói gì cả", nghe thấy câu trả lời này là biết cô không thèm để ý đến cậu rồi, thậm chí còn muốn gọi cậu “ê tóc xoăn”.

Chương Linh chưa bao giờ dựa vào đặc điểm ngoại hình để đặt biệt danh cho các bạn cùng lớp, cái tên tóc xoăn này cô chỉ dung khi kể chuyện với cha mẹ mình.

Cô cúi đầu vội vàng lướt qua hai nam sinh, ánh mắt Tưởng Uân nhìn theo bóng lưng cô, hồi lâu mới định thần lại, phát hiện người mặc áo thun màu đỏ rượu đã vào văn phòng.

Cậu vội vàng đi vào, người mặc áo thun màu đỏ rượu đang nói chuyện với Đặng Phương, Đặng Phương nhìn thấy Tưởng Uân liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

“Em đến nhận đơn.” Tưởng Uân thoải mái đứng, “Không phải cô nói những học sinh có hoàn cảnh khó khăn có thể làm đơn hỗ trợ sao?”

Áo thun màu đỏ rượu quay đầu nhìn cậu, Đặng Phương không nói nữa, lấy ra hai tờ đơn đưa cho bọn họ: "Lấy mỗi người một tờ, về nhà điền vào, thứ hai tuần sau có chỗ nào không hiểu thì hỏi cô, chuẩn bị giấy tờ chứng minh có dấu công chứng của địa phương nhé.

Tưởng Uân cầm mẫu đơn không nhúc nhích, áo đỏ khó hiểu nhìn cậu, Đặng Phương cũng nhìn cậu hồ nghi: "Còn có chuyện gì sao?"

“Vâng.” Tưởng Uân nói: “Thưa cô, em có mấy chuyện muốn xin phép ạ.”

"Chuyện gì?"

Tưởng Uân cao giọng nói: "Em muốn xin không tham gia giờ tự học buổi tối, không tham gia tiết giải đáp thắc mắc ngày thứ 7 và không đăng ký bữa phụ."

Áo đỏ đứng bên cạnh trông rất sốc.

Đặng Phương tức giận nói: "Em tính tạo phản hay gì?"

Những thứ này đều cần tiêu tiền, vì vậy Tưởng Uân kiên quyết nói: " xin cô hãy phê duyệt."

"Lý do!"

Tưởng Uân vẫn tự tin nói: "Cấp 2 em không tham gia lớp tự học buổi tối vẫn trúng tuyển cấp 3."

Trước kia ở trường cấp 2 số 16, vì thành tích tốt nên trường học vẫn mắt nhắm mắt mở cho cậu, nhưng ởcấp 3 không giống vậy, cậu hoàn toàn không biết giọng điệu của mình gây khó chịu đến mức nào.

“Trường cấp 2 số 16 cậu có thể so sánh với trường trung học số 5 Tiền Đường sao?” Đặng Phương kỳ thực cũng đoán được nguyên nhân, cô không phải loại giáo viên ôn hòa nhẫn nại, đối với các học sinh cá biệt vẫn rất nghiêm khắc, nhưng hiện tại đang đối mặt với 2 học sinh hoàn cảnh khó khăn, cô vẫn dịu giọng hỏi, “Chuyện bữa phụ là thế nào? Cấp ba áp lực dữ lắm, các em lại đang tuổi ăn tuổi lớn, cô có thể làm đơn xin cấp bữa ăn miễn phí cho các em, trường chúng ta có trợ cấp cho học sinh nghèo.”

Tưởng Vân một mặt chính trực: "Không cần đâu ạ, bà ngoại em nói làm người phải có cốt cách, không lãng phí tiền, hơn nữa miếng ăn là miếng nhục."

“Em!” Đặng Phương nhìn sang áo đỏ, “Còn em thì sao? Diêu Tuấn Hiên, em có tham gia lớp tự học buổi tối và tiết học bù không?”

Diêu Tuấn Hiên lung búng trả lời: "Tham gia ạ."

"Cơm bữa phụ thì sao?"

Diêu Tuấn Hiên nhìn Tưởng Uân, cảm thấy rất bị động, cậu ta ban đầu không có ý định đặt bữa phụ, nhưng nếu có thể xin một bữa trưa miễn phí, cậu ta sẽ không từ chối, nhưng làm thế chẳng khác nào thừa nhận mình không có cốt cách?

Đặng Phương nhìn thấy sự lúng túng của cậu ta, xua tay nói: "Được, hai em đi trước đi, chuyện này để sau hãy nói."

Hai cậu bé chuẩn bị rời đi thì Đặng Phương lại ngăn Tưởng Uân lại: "Quay về cắt tóc ngắn ngọn gàng cho cô! Em nhìn lại mình bây giờ xem có khác nào một con dê."

Tưởng Uân: "..."

Sau khi rời khỏi văn phòng, Tưởng Uân nhét tờ đơn vào cặp sách, Diêu Tuấn Hiên liếc cậu vài lần, trầm giọng hỏi: "Này, buổi trưa cậu không muốn đặt bữa ăn miễn phí sao?"



Tưởng Uân ngẩng đầu nhìn cậu ta, Diêu Tuấn Hiên cao hơn cậu, rất gầy, trên lông mày có một chút u ám, và chiếc áo phông màu đỏ rượu trên người đã lỗi thời, Tưởng Uân có một cảm giác không thể giải thích được, nhưng giữa bọn họ có sự tương đồng.

Đó chính là hơi thở của sự nghèo đói.

Tưởng Uân hờ hững trả lời: "Chỉ là chút bánh sữa mà thôi, có gì to tát, không gọi."

Diêu Tuấn Hiên suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi lại: "Tại sao cậu lại thay đổi chỗ ngồi?"

Tưởng Uân ánh mắt trở nên lạnh lùng, cười lạnh một tiếng, hất cằm nói: "Cậu nhiều chuyện gìchứ?"

——

Chương Linh đi đến cổng trường thấy Phạm Hân Ngôn đang đợi cô.

Phạm Hân Ngôn học lớp 2, không cùng tầng với Chương Linh, cả hai đã hẹn nhau đi ăn KFC sau giờ học.

Chương Linh đang bận gửi tin nhắn cho Kiều Gia Đồng.

[ Chương Linh ]: Học trưởng, bọn em tan học rồi.

[Kiều Gia Đồng]: Anh đang ăn ở căng tin, buổi chiều còn có tiết học, ngày mốt các cậu huấn luyện quân sự đúng không?

[Chương Linh]: Vâng [cười], khi nào em có thể gặp anh?

[Kiều Gia Đồng]: Sau kỳ huấn luyện quân sự nhé [Cool], em vẫn đang nghĩ về trà sữa đúng không?

[Chương Linh]: [Nghịch ngợm]

"Cậu đang chuyện với ai đó?" Phạm Hân Ngôn nắm lấy cánh tay của Chương Linh, Chương Linh nhanh chóng khóa điện thoại không cho cô ấy xem.

Phạm Hân Ngôn cười hỏi: "Lớp cậu thế nào? Bạn ngồi cùng bàn với cậu là nam hay nữ? Tớ ngồi cùng bàn với nữ, và giáo viên chủ nhiệm lớp tớ không cho phép nam và nữ ngồi cùng nhau. Chán quá đi.

Chương Linh thật ghen tị, tại sao cô Đặng cứ phải sắp xếp nam nữ ngồi chung bàn chứ? Cô chán nản nói: "Bạn cùng bàn với tớ là nam, nhưng tớ nghĩ bọn tớ không dễ kết thân."

"Làm sao có chuyện ấy được?" Phạm Hân Ngôn và Chương Linh vừa đi vừa nói: "Cậu vừa thân thiện vừa xinh đẹp như thế cơ mà, đừng sợ, t đảm bảo không đến vài tuần lễ là bạn cùng bàn với cậu sẽ thích cậu ngay thôi, haha!"

Chương Linh có chút cạn lời, Phạm Hân Ngôn là fan cuồng của tiểu thuyết ngôn tình, các thể loại truyện tranh tình yêu thiếu nữ màu hồng phấn, lúc nào cũng khao khát có thể yêu sớm, cô ấy bắt đầu yêu thầm từ năm cấp 2, trong số nhưng người cô ấy thầm mến, có 3 chàng trai thậm chí cô ấy còn chưa từng nói chuyện cùng.

Hai cô gái tìm một cửa hàng KFC để ăn trưa, trong khi ăn, Phạm Hân Ngôn hỏi Chương Linh: "Cậu có định ứng cử vào ban cán sự lớp không?"

Chương Linh nghĩ đến những lời của cô Đặng nói: "Có thể tớ sẽ ứng cử làm lớp phó học tập hoặc lớp phó văn thể mỹ."

"Sao cậu không ứng cử chức lớp trưởng?" Phạm Hân Ngôn nói, "Quản càng rộng, thành tích càng tốt thì đến lúc tiến cử gì cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn."

"Cậu muốn tiến cử cái gì? Vừa mới khai giảng mà." Chương Linh liếʍ môi, buồn cười nói: "Nguyên nhân tớ không muốn làm lớp trưởng chẳng nhẽ cậu còn không rõ sao?"

"Uầy, chỉ 1 sự việc cỏn con như vậy cũng có thể để lại bóng ma tâm lý sao?" Phạm Hân Ngôn lắc đầu, ngữ khí bất đắc dĩ.

Chuyện xảy ra từ khi cô còn học ở trường cấp 2 số 16.

Chuyện không lớn cũng không nhỏ.

Trường cấp 2 số 16 thực sự là một ngôi trường với đủ loại thị phi như trốn học, yêu sớm, đánh nhau, gian lận không có gì là hiếm lạ. Chương Linh vẫn không thể hiểu nổi mạch não những học sinh ở đó.

Chẳng hạn như có nam sinh thích nhìn trộm phòng vệ sinh nữ, có nữ sinh lấy thuốc tránh thai mẹ mang đến trường lừa người khác ăn như kẹo, có học sinh lẻn vào văn phòng bôi keo 502 lên ghế giáo viên, còn có cả học sinh bị bắt khi gian lận thì cầm dao đe dọa giáo viên sẽ tự sát…

Vào cuối kỳ của năm đó, khối Chương Linh xảy ra một chuyện, lớp trưởng lớp 4 bị mấy bạn nữ của lớp 3 bắt nạt đẩy ngã xuống cầu thang chỉ vì mấy bạn nữ đó thấy bạn nam này không vừa mắt, vẫn may là bạn lớp trưởng này bị thương không quá nghiêm trọng nhưng cậu ấy đã phải bỏ lỡ kỳ thi cuối kỳ.

Khi ấy, Chương Linh cũng làm lớp trưởng của lớp 1, bố mẹ cô sau khi biết chuyện này đã tuốt mồ hôi vì sợ hãi, bọn họ đã cho cô chuyển trường ngay sau đó.

Từ nhỏ Chương Linh đã nổi tiếng nhờ tính cách tốt, nhưng sau khi vào trường cấp hai số 16, cô có thể cảm nhận được trào lưu ngầm giữa các nữ sinh.

Thành tích học tập xuất sắc, xuất thân từ gia đình khá giả, có năng khiếu nghệ thuật, tuy không quá xinh đẹp nhưng tính cách dịu dàng dễ mến, vậy nên khó trách khỏi được sự ghen tị từ những nữ sinh khác.

Vì sự việc xảy ra với lớp trưởng lớp bên cạnh mà cô xin chuyển trường khác, từ đó Chương Linh cũng chưa bao giờ làm lớp trưởng, cô cảm thấy làm lớp trưởng rất nguy hiểm.