Chương 2: Chương Linh

Có một cây cầu vượt hình chữ Phương (1) ở lối vào Bệnh viện Nhân Dân số 4 của thành phố, bắc qua con đường có 6 làn xe chạy, và chỉ có duy nhất 1 cầu thang bộ nối liền giữa con đường và cây cầu.

Ánh nắng chói chang như thiêu như dốt, gần 2 giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, đường nhựa nóng đến mức có thể đem trứng rán chín, lá cây ngô đông bên vệ dường rủ xuống, tiếng ve kêu râm ran không ngừng, xung quanh một hơi gió cũng không có.

Chương Linh vừa đi trên vỉa hè ngâm nga một bài hát, định băng qua cầu vượt rồi bắt xe buýt ở trạm xe bên kia đường.

Mỗi tuần cô đều đến nhà cô giáo Phí để học thanh nhạc, bình thường vì bận lịch học ở trường, nên học thanh nhạc sẽ được xếp vào cuối tuần, sau kỳ nghỉ hè thì được chuyển sang chiều thứ ba. Bố mẹ thấy cô rất ngoan ngoãn, tự đi xe buýt cũng được nên để con gái đến lớp một mình.

Chương Linh mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, đi giày trắng, đeo ba lô vải, một mình đi đến chân cầu vượt.

Điện thoại trong túi đổ chuông, Chương Linh dừng bước, lấy ra một chiếc điện thoại mới, là một chiếc điện thoại Nokia màu trắng, đây là món quả của bố mẹ cô để mừng cô thi đậu trường trung học số 5 Tiền Đường.

Lúc học cấp 2, Chương Linh không có điện thoại di động, cha nói cô sắp trở thành học sinh cấp 3, đã đến lúc nên có một chiếc điện thoại di động rồi.

Cuộc gọi đến là từ Phạm Hân Ngôn, một người bạn tốt từ của cô từ hồi cấp 2, cũng giống như Chương Linh, cô ấy cũng trúng tuyển vào trường trung học số 5. Chương Linh trả lời điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của Phạm Hân Ngôn:

“Linh Linh, cậu có biết nội quy của trường trung học số 5 biếи ŧɦái đến mức nào không?"

“Hả?" Chương Linh một bên tiếp diện thoại, một bên di lên cầu vượt: “Biếи ŧɦái thế nào?"

Con gái không được để tóc mái!" Phạm Hân Ngôn lại than thở một hồi: “Quy định là phải buộc tóc gọn gàng, nhất dịnh phải lộ trán, trán tớ rộng như thế này, quy định này là muốn làm cho tớ xấu xí à!

Chương Linh sờ sờ tóc mái, cô để tóc ngắn, hỏi lại:

“Vậy tóc ngắn thì sao? "

Tớ không biết, nếu cậu để tóc ngắn cũng không thể để mái ..." Phạm Hân Ngôn cười xấu xa: "Haha, vậy chẳng phải cậu còn thảm hơn tớ sao?”

Các cô gái 15, 16 tuổi vốn đã rất quan tâm đến ngoại hình của mình. Mặc dù ai cũng phải mặc đồng phục học sinh, nhưng những cô gái yêu thích cái dẹp sẽ chú ý đến kiểu tóc của mình, chẳng hạn như để thợ làm tóc tỉa những phần tóc mái hợp mốt, thậm chí một số còn dung kẹp tóc đính những viên kim cương giả lấp lánh.

Chương Linh không quan tâm lắm chuyện này, nói:

“Nếu như không được, tớ sẽ nuôi tóc dài rồi buộc tóc đuôi ngựa"

Phạm Hân Ngôn nghe thấy âm thanh một chiếc xe đang đi qua gầm cầu vượt từ phía cô , hỏi: "Cậu đang ở đâu thế?"

"Đang trên đường đến lớp” Chương Linh nói: "Hôm nay nóng quá, tớ sắp bị cháy nắng mất, cậu đang làm gì vậy?"

Cô đã băng qua cầu vượt và đang chuẩn bị đi xuống bậc thang ở đầu bên kia.

Phạm Hân Ngôn nói:

“Tớ đang xem chiếu lại của “The Voice", có một số người hát không hay chút nào, còn không hay bằng cậu, sao cậu không đăng ký dự thi?”

Chương Linh bật cười:

“Tớ chưa xem chương trình này, có hay không?"

“Hay! Mới chỉ có ba tập thôi, cậu chắc chắn sẽ thích đó”

Phạm Hân Ngôn ở trong điện thoại nói cho cô nghe quy tắc của chương trình, nhưng Chương Linh không nghe kỹ, khóe mắt cô lướt đến một bà già đang đi tới trên cầu thang - tóc ngắn hoa râm, quần áo sẫm màu, lưng hơi khòm, tay phải cầm một túi trái cây, nhìn giống như cam.

Cô đi rất chậm, không đi bên trái hay bên phải, mà đi ngay giữa câu thang. Cầu thang không hẹp, 4 người có thể dàn hàng đi cùng lúc, Chương Linh đi bên phải, muốn nhường lại bên trái cho bà lão.

Phạm Hân Ngôn vẫn đang giới thiệu về các thí sinh yêu thích của cô ấy, nhưng Chương Linh không quá chú ý.

Cũng không biết tại sao, bà lão lại đi lệch hướng, càng ngày càng đến gần Chương Linh, chờ Chương Linh phản ứng lại, chính là hai người đã dụng vào nhau.

“Ai ui" Bà lão cau mày, thân thể lắc lư, nhắm mắt lại dụng phải Chương Linh, sau khi Chương Linh giật mình, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của bà, kêu to:

“Bà ơi, cần thận!”

Túi cam rơi xuống trên bậc thang, miệng túi không mở, cả túi lăn xuống bậc.

Phạm Hân Ngôn giật mình, hỏi :

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, Hân Ngôn, tớ cúp điện thoại đã nhé, suýt chút nữa là tớ đã đυ.ng phải người ta rồi” Chương Linh nói xong liền cúp điện thoại.

Cô đỡ bà lão ngồi an toàn rồi lại cất điện thoại vào cặp, trong lòng không khỏi sợ hãi làm rơi quả cam là chuyện nhỏ, nếu bà lão mà ngã cầu thang ở độ tuổi già như vậy thì quả là chuyện lớn!

Chương Linh quan tâm hỏi:

“Bà ơi, bà không sao chứ ạ?”

Khuôn mặt bà lão đầy nếp nhãn, nhướng mi nhìn cô gái nhỏ trước mặt - trên khuôn mặt đeo một cặp kính gọng tròn, cái mũi nhỏ, cái miệng cũng nhỏ, đôi má rất mịn màng có thể véo ra nước, thoạt nhìn thì đúng là một con búp bê ngoan ngoãn.

Đúng là tội lỗi - bà lão nghĩ thầm, cô bé như vậy làm sao có thể để cho nhãi ranh kia gây họa được?



Bà lão nhớ ra nhiệm vụ của mình, trừng lớn hai mắt, tức giận nói:

"Con sao vậy nhóc? Con đi lại đã phiên phức quá rồi, còn làm đổ hết hoa quả của ta nữa!

Chương Linh sững sờ không đáp lời, nghĩ thẩm rõ ràng là do bà tự mình đυ.ng phải chứ.

Cô cũng không so đo, vì nghĩ rằng bà cụ có thể bị say nắng. Sau khi nóixin lỗi liền đỡ bà cụ ngồi lên bục cầu vượt. Bà chỉ vào gầm cầu và nói với giọng cứng nhắc:

“Đi nhặt lại cho ta”.

Chương Linh không từ chối, nói: “ Vâng, thế bà ngồi đợi cháu ở đây nhé.”

Bà cụ chưa kịp trả lời thì cô đã nhảy xuống bậc thang.

Bà cụ lấy tay phải chống trán, miệng “Ai ui ai ui" mà kêu to, ánh mắt lại len lén mà nhìn xuống dưới cầu vượt.

Khi Chương Linh nhảy đến ba bốn bậc thang cuối cùng, một bóng người lóe lên trước mặt, cô vội vàng. ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một cậu trai trạc tuổi mình đang đứng dưới bậc thềm, ngẩng dầu nhìn cô chằm chằm.

Chương Linh dừng lại:

Cậu bé kia vóc dáng không cao, vừa đen vừa gầy, tóc hơi xoăn, màu tóc dưới ánh mặt trời có vẻ hơi nhạt, lại mặc một chiếc áo phông cũ, không biết là màu lam nhạt hay là màu xám nhạt, đã giặt đến bạc màu, trên vai trái còn có một lỗ thủng.

Khuôn mặt cậu cũng rất gầy, trên trán và cằm nổi một mảng mụn, mô hôi nhễ nhại, dáng vẻ không được ưa nhìn, thậm chí có thể nói là luộm thuộm, nhưng đôi mắt sáng ngời.

Chương Linh phát hiện ra con ngươi của cậu cũng giống như màu tóc nhạt, dưới ánh mặt trời là màu cà phê rất rõ ràng, đặc biệt trong và sáng, trông khá kỳ lạ.

Chỉ là ánh mắt của người này không mấy thân thiện, xung quanh có mùi hương kỳ quái, trong mắt người khác, đây là một thằng nhóc mười mấy tuổi đang ra vẻ đẹp trai, rồi lại lo lắng mà đem che giấu lại.

Thật dáng tiếc, Chương Linh không có kinh nghiệm để có thể nhận ra được điều đó, cô sợ hãi trước bộ dạng của chàng trai tóc xoăn như đang đối mặt với một kẻ thù, không biết phải làm thế nào cho đúng, tầm mắt dừng lại trên tay phải của cậu, túi cam kia được cậu nắm chặt trong tay.

Dưới cầu vượt không có cửa hàng nào, chỉ có một sạp báo hiu quạnh, trong đó một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi phe phẩy quạt.

Chú thích:

Cầu hình chữ Phương : “匚”(fāng)

Trên đường xe cộ qua lại nườm nượp, xe buýt đứng cách đó vài chục mét, phía sau sạp báo là một hàng lan can sắt dài hơn 100 mét, phía sau lan can là quảng trường duy nhất trong khu phố này.

Mùa hè nóng bức, đừng nói đi dạo trong công viên, trên đường ngay cả người đi bộ cũng không có, tất cả mọi người đều trốn trong phòng điều hòa để tránh nóng.

Chương Linh đối mặt với cậu trai tóc xoăn vừa đen vừa gầy gò kia, phát hiện xung quanh ngoại trừ người đàn ông trong sạp báo cùng bà cụ trên cầu vượt, còn lại một người cũng không có.

Cô không nghĩ nhiều, đi xuống những bậc thang cuối cùng, thoải mái đứng trước mặt cậu trai tóc xoăn, nở một nụ cười, lịch sự nói:

“Xin chào, túi cam này là bà lão kia vô tình làm rơi xuống, tớ đang giúp bà ấy nhặt, cậu cho tớ xin lại, tớ cảm ơn"

Nói xong, cô quay đầu chỉ chỉ trên câu vượt, bà cụ từ xa vẫy vẫy tay với bọn họ.

Giọng nói của cô gái ngọt ngào nhẹ nhàng, giống như giọng hát êm tai của cô, tóc xoăn dường như sững sờ, tròng mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

Ngay khi Chương Linh cho rằng cậu sẽ trả lại túi cam cho cô, thần sắc tóc xoăn đột nhiên biến đổi, giống như đột nhiên phục hỏi tinh thần, giấu túi cam ra phía sau, tư thế đứng thẳng từ từ đổi thành hơi cúi xuống, cà lơ cà phất mà nâng cằm, mở miệng nói:

“Câu nói của bà ấy thì chính là của bà ấy sao? Ai chứng minh cho cậu? Tôi nói cho cậu biết, đây là của tôi.

Cậu hẳn còn đang trong giai đoạn vỡ giọng, thanh âm khàn khàn, so với giọng của Chương Linh quả thực khác nhau một trời một vực.

Người đàn ông trung niên trong quầy báo không nhịn được, "Phốc" một tiếng bật cười, cảm thấy cảnh tượng này so với tiểu phẩm xuân vãn còn hay hơn.

Chương Linh sững người, giữa ban ngày ban mặt, đây là cô đυ.ng phải lưu manh địa phương sao?

Cô bị khí thế ngay thẳng của cậu làm cho sợ hãi, rất nhanh phản ứng lại:

"Không phải , sao lại là của cậu? Đây là của bà cụ vừa mới làm rơi, bà ấy vẫn còn ở kia, chú ơi, chú cũng. thấy đúng không? "

Cô nhìn vào người đàn ông trung niên trong quầy báo để được giúp đỡ, người đàn ông mỉm cười, mở ra một tờ báo để che mặt, lớn tiếng nói:

"Đừng hỏi tôi, tôi không nhìn thấy gì hết!"

Chương Linh sửng sốt, nghĩ thầm không ổn, sợ hai người này là cùng một nhóm, trong lòng liền hoảng hốt.

Tóc xoăn vẫn giấu quả cam ở phía sau, nhướng mày nói:

“Thấy chưa? Đây là của tôi, tôi vừa mua nó trong một cửa hàng tịện lợi.

Chương Linh sống mười lăm năm, còn chưa từng thấy qua lưu manh không nói đạo lý như vậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn bà lão trên cầu vượt, mềm giọng nói với tóc xoăn:

"Câu đừng như vậy, túi cam này thật sự là bà lão kia không cẩn thận làm rơi xuống, bà lão lớn tuổi, hình như còn có chút say nắng, cậu mau trả lại cho bà đi.

“Cậu không hiểu tiếng người sao? Em gái bốn mắt" Tóc xoăn giống như rất thiếu kiên nhẫn, vung tay nói: "Đừng xen vào việc của người khác, mau đi đi, tôi không có thời gian cãi nhau với cậu!”

Sao chuyện này lại trở thành cãi nhau vì xen vào chuyện của người khác rồi?



Chương Linh luống cuống tay chân, trong lòng cũng nảy sinh ý định rời đi, chuyện này chính xác là không liên quan gì đến cô, nếu cứ tiếp tục thì sẽ đi học trễ.

Chỉ là, làm một thiếu niên xã hội chủ nghĩa tốt sống dưới cờ đỏ, cô thấy đối phương cũng chỉ mười mấy tuổi, vậy mà ở chỗ công cộng thoải mái nói chuyện lỗ mãng, cô thật sự là nhìn không vừa mắt, to gan khuyên nhủ:

“Tớ, tớ không xen vào việc của người khác, bạn học, cậu, cậu như vậy là không đúng, đừng nói là người mất đồ ở chỗ này, cho dù người bị mất đỏ không có ở đây, nhặt được đồ cũng phải giao cho chú cảnh sát mới đúng, ”

Nghe được tiếng "chú cảnh sát” người đàn ông trong sạp báo cười đến run rẩy, ngay cả tờ báo trong tay cũng phát ra tiếng xào xạc.

Sắc mặt tóc xoăn càng trở nên khó coi hơn, trừng mắt la lên nói:

“Ai là bạn học của cậu? Cậu bớt quản chuyện đi! Dạy ai thế? Đưa đồ cho cảnh sát cái gì? Đây là của tôi!” Cậu nhấc túi cam kia lắc lắc một cái, ngữ khí tương đối thiếu đánh:

“Cậu nói là của cậu, cậu gọi nó một tiếng xem nó có lên tiếng hay không”

Đáy lòng Chương Linh lạnh lẽo, xác nhận mình đυ.ng phải lưu manh, đây chính là thiếu niên bất lương trong truyền thuyết ?

"Thấy câu còn nhỏ đã nóng đầu nhuộm tóc, có phải đã sớm không đọc sách hay không? Trường nào sẽ cho. phép học sinh làm tóc xoăn?

Chương Linh từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, trường cấp 2 an ninh rất tốt, cho nên chưa từng tự mình gặp

phải cảnh bắt nạt trong học đường, chưa từng bị thanh niên ngoài trường tống tiền, càng không có khả năng tiếp xúc với những cuộc đánh nhau ấu đả, lúc này đối mặt với tóc xoăn hung dữ, lần dầu tiên cô cảm nhận được sự đe dọa đến từ bạn bè cùng trang lứa.

Trên trán cô toát mỏ hôi, hai chân không tự chủ được lui về phía sau một bước.

"Tóc xoăn còn cắn răng nói:

“Mau đi đi! Nếu không có tin tôi đánh cậu không! ”

Dứt lời còn hướng về phía Chương Linh vung nắm đấm.

Ánh mắt trợn tròn của Chương Linh dần dần phiếm hồng, nghẹn ngào nói:

“Câu cậu... Cậu không biết nói chuyện đàng hoàng à?”

“Ai không nói chuyện đàng hoàng?" Thấy đôi mắt sau cặp kính của cô nổi lên hơi nước, tóc xoăn như choáng váng, há miệng, nói ra: "Này, cậu làm gì vậy, đang yên đang lành khóc cái gì? Tôi làm gì cậu? Đừng làm như thể là tôi bắt nạt cậu! ”

Cậu hùng hổ dọa người, ngang ngược vô lý, Chương Linh rốt cuộc nhịn không được, túm lấy đai cặp trên hai vai mình, xoay người muốn rời đi.

Cô không phải là một cô gái có đầu óc có vấn đẻ, ba mẹ đã nói với cô, cô còn nhỏ, nếu như đυ.ng phải chuyên không nằm trong khả năng của mình, quan trọng nhất chính là bảo vệ bản thân, không thể liều mạng với người khác.

Cũng chỉ là một túi cam, nhiều nhất chỉ mấy chục đồng, Chương Linh tính toán tự mình bỏ tiền ra cho bà cụ, dù sao cam bị rơi xuống cũng có trách nhiệm của cô. Về phần tiểu lưu manh này, chọc không nổi còn trốn không nổi sao?

Tuyệt đối không nghĩ tới, chờ cô thật sự muốn đi, thì tóc xoän lại không buông, hét lớn một tiếng:

“Này! Cậu không được đi! Cậu nói rõ ràng cho tôi! Sao cậu không trả lời.

Chương Linh sợ tới mức run lên, định nhanh chân chạy về phía trạm xe buýt, tóc xoan tiến lên một bước túm lấy con búp bê trên ba lô của cô, dùng sức kéo một cái, dây bị dứt, con búp bê bị cậu cứng rắn kéo xuống.

Tóc xoãn lắp bắp kinh hãi, Chương Linh càng sợ hãi, cũng mặc kệ búp bê, chỉ muốn chạy đến nơi đông người, tóc xoăn kêu to, lại túm lấy ba lô của cô:

“Tôi nói là cậu không được đi! ”

Chương Linh chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, khóc lóc nói:

“Tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu tiền, cầu xin cậu buông tha cho tôi đi

Tóc xoăn: ???

Cậu khản giọng, hét lên: “Ai muốn tiền của cậu?! ”

Lực đạo trên tay lại không buông lỏng, vẫn túm ba lô của Chương Linh như trước, Chương Linh bị anh kéo đến loạng choạng, cất tiếng khóc lớn:

"Cứu mạng a——"

Đúng lúc này, một chiếc xe đạp đi ngang qua làn đường không có động cơ đột nhiên dừng lại, một thân ảnh cao gầy trực tiếp nhảy xuống, mặc cho xe đạp "phanh" một tiếng ngã xuống đất.

Chương Linh tuyệt vọng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam sinh cao lớn đứng trước cô, nước mắt mơ màng cô không thấy rõ ngũ quan của cậu, chỉ nghe thấy một giọng nói ôn nhuận.

"Bạn học, đã xảy ra chuyện gì thế? ”

Ở phía sau cô, tóc xoăn sững sờ tại chỗ. Đó vốn là lời thoại thuộc về cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một tác phẩm mới, một tác phẩm về thanh xuân vườn trường.

Để tài này không tính là mới, đã lâu lắm rồi tôi không viết truyện vềđề tài học sinh, quyển cuối cùng là bộ “đà điểu" , vậy nên tôi muốn thử viết thêm một quyển nữa.

Bấm ngón tay tính toán, quyển này vẫn không có trà xanh, cũng không có kẻ bắt nạt, hình như là một thanh xuân vườn trường mà ngay cả học bá cũng không có, hhhhhh.