Dịch: Mạc Nguyệt
Hồi ở Đức, Lộ Hứa hiếm khi nhìn thấy muỗi. Không ngờ ở Ninh Thành vào buổi tối, muốn xem đom đóm còn bị cả đàn muỗi tấn công.
“Trả anh đồng hồ này. Em không biết nó đắt đến thế.” Giang Thừa Nguyệt cẩn thận tháo đồng hồ, cầm bằng hai tay đưa cho anh.
Cậu được cái không bị giá cả ảnh hưởng đến thẩm mỹ, dù chiếc đồng hồ này có giá ba mươi mấy triệu, cậu vẫn không cảm thấy nó đẹp. Lúc này, cậu chỉ cảm thấy anh Lộ hơi… tiêu tiền ngu.
“Đắt sao?” Lộ Hứa không bận tâm lắm. “Lúc trước bảo trợ lý mua, không hỏi giá.”
Nhà cũ không rộng lắm, nhưng có sân rất lớn. Lúc Giang Thừa Nguyệt mở cổng bước vào, trên ghế treo vẫn còn mấy con đom đóm.
Hôm nọ cậu nghe chị Phó Du Nhiên nói rằng tiểu khu này là nơi duy nhất có thể nhìn thấy đom đóm trong thành phố, toàn nhà kiểu cũ nhưng giá nhà, giá đất luôn đứng top toàn thành phố.
Trên người Giang Thừa Nguyệt có một mùi hương nhàn nhạt. Từ ban nãy lúc đứng gần cậu, Lộ Hứa đã ngửi thấy rồi. Mùi hương đó rất nhạt, tựa như mùi thảo mộc pha với vị bạc hà, dễ chịu hơn mọi loại nước hoa anh từng gặp.
Anh đóng cửa, hỏi: “Cậu dùng nước hoa gì đấy?”
“Nước hoa?” Giang Thừa Nguyệt nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Đâu có, em không dùng mấy thứ gay lọ như nước hoa đâu.”
Lộ Hứa lẳng lặng chắp tay sau lưng, không muốn để cậu ngửi thấy mùi nước hoa nam trên người mình.
Giang Thừa Nguyệt lục trong tủ để ngoài cửa, lấy ra hai lọ xịt thơm, xịt một ít lên người anh: “Xịt đuổi muỗi, giá chắc tầm hai hào, nhớ chuyển khoản cho em đấy.”
Lộ Hứa cạn lời. Anh bị mùi hương gay mũi rẻ tiền này sực cho chau mày, cảm thấy chỉ vì đuổi muỗi mà con người đã hại mình hại người. Cái mùi này chẳng thơm như mùi trên người Giang Thừa Nguyệt. Chẳng hiểu sao cùng một mùi hương, ở trên người cậu lại như trở nên cao cấp hơn hẳn.
Lộ Hứa cảm thấy váng đầu vì mùi bạc hà nồng nặc, vội vàng vào phòng vệ sinh đi tắm.
Sau khi dùng hai lọ xịt thơm đuổi Lộ Hứa đi, Giang Thừa Nguyệt ngồi bên đảo bếp, xem video ngắn mà Phó Du Nhiên vừa gửi cho mình. Trong video, nữ diễn viên họ Hồ nào đó tham dự chương trình dạ tiệc đêm Thất Tịch. Cô thay đổi phong cách nghiêm túc, đoan trang mọi khi, khoác lên mình chiếc váy xám tơ tằm, khí chất toàn thân tươi sáng hẳn lên.
“Hình như đây lại là tác phẩm của Kyle đấy.” Phó Du Nhiên nói. “Đối thủ của cô nàng này cũng có mặt ở đó, đã đập tiền mời hẳn nhà thiết kế của Red Blood, mất ba tháng trời đặt may một chiếc váy dài, thế mà vẫn bị đè bẹp nhan sắc.”
Giang Thừa Nguyệt từng nghe người ta nói trước khi tự lập thương hiệu riêng, Lộ Hứa cũng từng là nhà thiết kế cho các nhãn hàng Blue Blood, Red Blood.
Cậu kéo xuống dưới xem bình luận.
[Chị Hồ lần này đổi vận rồi, nghe nói có nhà làm phim rất vừa lòng với phong cách mới này, đã gửi lời mời vai diễn mới cho chị ấy rồi, khác hẳn các vai trước đây.]
[Cái váy đó hình như là hàng của Nancy & Deer, có vẻ không phải thiết kế cho sàn diễn, mặc ngày thường cũng được. Muốn get một cái như thế quá.]
[Công nhận là nhà thiết kế của Deer rất có tài, không đóng khung hình ảnh khách hàng, mà rất biết đột phá chuẩn mực thông thường, lần nào cũng mang đến bất ngờ.]
Giang Thừa Nguyệt mù tịt mảng thời trang, nhưng từ phản ứng của Phó Du Nhiên, cậu hiểu rằng trong cái giới này, có vẻ Lộ Hứa vẫn đứng đầu chuỗi thức ăn. Cậu ngưỡng mộ anh khi có thể thỏa thích làm việc mình muốn như vậy.
“Lại xem mấy cái này à?” Vì đang ở nhà nên Lộ Hứa không mặc quần áo quá nghiêm chỉnh, chỉ khoác hờ áo choàng tắm, dây đai cũng không buộc chặt, cứ thế đi ra ngoài.
Giang Thừa Nguyệt xem rất chăm chú, đến khi nghe tiếng anh mới biết anh đã đứng sát sau lưng mình từ bao giờ. Cậu vừa mới quay đầu, mông đã trượt khỏi ghế cao, cả người ngả về phía sau, may mà anh nhanh tay đỡ cậu.
Lưng cậu dán sát vào l*иg ngực anh, mái tóc cọ vào da anh, dính chút nước nên để lại vài vệt nước mảnh trên vai anh.
Bàn tay đang đỡ cậu bỗng siết chặt. Giọt nước long lanh trượt theo đường cong mượt mà xuống cằm rồi rơi lên xương quai xanh của cậu, ánh lên lấp lánh.
Lộ Hứa lau vệt nước đó đi, vừa cúi đầu lại ngửi thấy mùi thảo dược pha bạc hà nhàn nhạt trên người cậu.
Cậu khẽ rùng mình, vành tai thấp thoáng vệt đỏ ửng. Cậu cuống quít cúi đầu, mím chặt môi, không muốn để anh nhìn thấy.
Thân hình anh rất đẹp, cao gần mét chín, không có thịt thừa, cơ bụng săn chắc. Anh khoác hờ áo choàng tắm đi lại trong nhà như vậy chẳng khác gì thánh thần thời xa xưa bước ra từ những bức danh họa triệu đô.
Giang Thừa Nguyệt quay đầu đi, chuyển đề tài: “Anh Lộ… Nancy & Deer, Lộ & Nam Hy nghĩa là gì ạ? Lộc chắc là anh rồi, thế còn Nam Hy?”
Lộ Hứa nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu đến ngẩn người, nghe thế thì đáp: “Nancy là một con chim nhỏ tôi từng nuôi.”
“Chim?”
“Ừ.” Anh dời mắt đi. “Hồi nhỏ, sau hôm đốt gác xép, tôi nhặt được một con chim trước cửa nhà, mang nó về nuôi hai ngày, lúc định thả nó đi thì phát hiện ra nó không muốn bay nữa.”
“Thế làm thế nào ạ?”
Anh phì cười: “Còn làm thế nào nữa, cho ăn cho uống, nuôi đến khi nó nhắm mắt nằm yên thôi.”
Thực ra Giang Thừa Nguyệt khó có thể tưởng tượng nổi người như anh lại nhặt chim về nhà nuôi, thậm chí còn chiều hư, khiến nó không mong nhớ thế giới bên ngoài nữa.
Lộ Hứa ngồi cạnh cậu, mở máy tính bảng, lướt xem mấy ảnh thiết kế trợ lý ở nước ngoài vừa gửi tới.
“Woa, bộ này!”
“Sao thế? Có cảm tưởng gì?” Anh đẩy máy tính sang cho cậu xem.
“Cái màu này, còn vải voan nữa, trông giống con ngài thật đấy.” Cậu cười tươi rói, lát sau mới như nhớ ra điều gì, thấp thỏm nhìn anh, chỉ sợ anh sẽ bắt mình mặc bộ này ngay lập tức.
Lộ Hứa thu hết vào đáy mắt biến chuyển nhỏ bé trong nét mặt của cậu, cũng cười theo.
Năm phút sau, Giang Thừa Nguyệt lỉnh lên tầng hai.
Lộ Hứa trầm mặc ngồi đó.
Hình như mình vừa bị cười nhạo thì phải.
Nhóc ấy cười thì thôi đi, đây là thiết kế của mình mà, mình cười theo làm gì?
Chắc là mắc bệnh gì đó nặng lắm rồi.
Thế là anh gọi điện cho Andy.
“Nếu có người năm lần bảy lượt chê bai thiết kế của anh ngay trước mặt anh, anh sẽ làm thế nào?”
“Còn thế nào nữa, nhịn thôi.” Andy nói với giọng vừa phẫn uất vừa bất lực. “Không giấu gì cậu, tính đến hiện tại, người dám nói thế trước mặt tôi chỉ có duy nhất tên khốn nạn là cậu thôi.”
Lộ Hứa trầm mặc.
“Để tôi thử nghĩ xem.” Nhà thiết kế Trần nói một tràng tiếng Anh rất trôi chảy: “Nếu người như cậu bị chê bai mà còn không đánh thẳng mặt đối phương, thì chắc là chân ái rồi.”
*
Ban nhạc mới của Giang Thừa Nguyệt tên là Mộng Độ1.
Cậu dành thời gian rảnh đăng ký tài khoản trên một ứng dụng video rồi đăng tải video luyện tập thường ngày của nhóm lên đó.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Đáng Yêu Hơn Cả Đường
3. Mùa Hè Mang Tên Em
4. Chim Sơn Ca Trong Túi Áo
=====================================
Ban nhạc vừa thành lập nên không có tiếng tăm gì, chủ yếu là tự quẩy với nhau.
Ban đầu, Giang Thừa Nguyệt tìm đến Tôn Mộc Dương không chỉ vì giọng hát, mà còn vì khả năng sáng tác của anh. Anh có thể soạn nhạc, viết lời. Sau vài buổi, họ bắt đầu viết ca khúc mới cho nhóm.
Hiện tại, tài khoản của nhóm Mộng Độ chỉ có 320 người theo dõi, hầu hết là fans của Giang Thừa Nguyệt, số ít còn lại là fans yêu nhạc của Tôn Mộc Dương lúc trước.
[Theo dõi trước đã, sau này họ nổi rồi, tui chính là người hâm mộ kỳ cựu.]
[Em trai Thừa Nguyệt ơi chị tới đây ha ha ha, lúc xem giới thiệu ban nhạc suýt thì không dám tin.]
[Mong chờ buổi live đầu tiên của nhóm!]
Nhóm Giang Thừa Nguyệt quyết định tổ chức buổi live đầu tiên ở CLB Âm nhạc Tomato. Đây là một live house nhỏ, không ở gần trung tâm thành phố, chỉ chứa được khoảng vài trăm người, nhưng tiền thuê địa điểm và thiết bị tương đối rẻ. Các nhóm nhạc nhỏ, ít danh tiếng thường biểu diễn ở đây.
Lúc Lộ Hứa âm thầm mày mò nút theo dõi tài khoản video, Giang Thừa Nguyệt đang chật vật bán vé buổi diễn của nhóm mình. Vé một buổi live chỉ có giá 20 tệ, còn rẻ hơn vé mà nhóm nhạc cũ của anh ngầu từng bán. Phần lớn chi phí tổ chức buổi diễn đều do họ tự bỏ tiền riêng.
Đây là một buổi biểu diễn không có lãi.
Tổng cộng có ba trăm vé, bán online túc tắc được chừng bảy, tám mươi vé. Người mua toàn là mấy bạn hứng thú với nhan sắc của ban nhạc, fans yêu âm nhạc chân chính trong thành phố thì chẳng mấy ai hứng thú. Trên diễn đàn các ban nhạc còn có bài cà khịa.
[Mộng Độ? Mới thành lập, mà còn theo rock. Giang Thừa Nguyệt với cái khí chất đó thì cứ ngoan ngoãn chơi nhạc dân tộc đi cho lành. Nói thật, thời hoàng kim của rock đã qua rồi, người trẻ bây giờ được mấy ai chơi tốt đâu.]
[20 tệ một vé, đúng là thảm. Tiền nào của nấy, chắc không chơi nổi đâu.]
[Giang Thừa Nguyệt không phải COCC à? Chắc đốt tiền chơi thôi.]
[Đã nói rồi mà, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, những ban nhạc tiếng tăm bây giờ cũng đi từ bước đường gian nan này lên thôi, cần gì phải khịa nhau thế?]
[Ai thích đi thì đi, chỗ đó xa trung tâm quá, nhưng trông mặt mũi các thành viên cũng ổn đấy, bố trí khá ok.]
Lộ Hứa đăng ký tài khoản, bấm like từng video Giang Thừa Nguyệt đăng lên, đến lúc làm xong lại phát hiện mình bị chặn.
Lộ Hứa ngồi trước bàn thiết kế ngẩn người, đột nhiên ngẩng lên bảo: “Cậu chặn tôi?”
Giang Thừa Nguyệt đang tập trung bán vé nghe thế thì giật mình: “Tài khoản của anh là gì thế?”
Cậu vừa chặn một tài khoản tên toàn chữ số bấm like liên tục, vì làm vậy sẽ giảm khả năng hiển thị của video.
Cậu bấm vài cái, bỏ Lộ Hứa ra khỏi danh sách bị chặn.
“Đang bán vé à?” Anh rút một tờ rơi quảng cáo trên bàn của cậu lên xem.
“Làm sao đây, không bán được vé!” Cậu ủ rũ nằm nhoài ra bàn, cảm thấy thật chán nản. Cậu vùi đầu vào khuỷu tay, khẽ thở dài, giọng đặc âm mũi: “Chẳng mấy ai chịu đến xem bọn em diễn…”
Thật ra cậu có một lượng fans khá hùng hậu, nhưng chủ yếu đều tập trung ở khu Xuyên Du, bảo họ lặn lội bay tới đây thì không đáng.
Còn fans mê nhan sắc của cậu trên weibo hay instagram thì đến từ khắp mọi miền, số người thực sự đến hiện trường xem live lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lộ Hứa cảm thấy cậu đáng yêu, định vươn tay xoa đầu cậu, giữa chừng lại rụt về.
Anh nhớ đến chú chim Nancy mình từng nuôi cũng có bộ lông mềm mại, thích đậu trên giá sách của anh ngủ gật, khi nào hứng lên lại bay tới mổ ngón tay anh, lúc không vui thì giẫm lên bản thiết kế anh vừa vẽ xong.
“Thế bán cho tôi một vé đi.” Anh rút trong ngăn kéo ra một tờ vé, phe phẩy nó lên má cậu.
“Đừng nghịch.” Cậu đẩy tay anh ra. “Anh thích thì cứ tới, em không thu tiền của anh đâu.”
Tên trai thẳng chết tiệt này sau khi thân quen rất thích sờ mó, động chạm vào cậu, đặc biệt rất hay xoa đầu cậu, không có lúc nào là không tản ra hơi thở tình huynh đệ cực kỳ mãnh liệt.
“Nguyệt Ngoan, cậu mời anh đi nghe nhạc à?” Lộ Hứa tiện tay để vé trên bàn.
Giang Thừa Nguyệt nghĩ một lúc, cảm thấy không có gì sai, đúng là mình mời anh đi thật.
“Vâng, em mời anh đi nghe nhạc.”
Lộ Hứa lẳng lặng cong môi cười, tự rút trong hộp để trên bàn một tờ vé in ấn khá thô, bỏ vào túi áo.
Giang Thừa Nguyệt chỉ ủ rũ một lúc đã lại lên tinh thần. Cậu cắt ghép một video ghi lại cảnh luyện tập của mỗi một thành viên trong nhóm, ghi chú thời gian tổ chức buổi live, chọn đối tượng cùng thành phố rồi bảo bọn Mạnh Triết lát nữa livestream nhớ chi tiền quảng cáo video.
Ai lo việc của người nấy, mọi người đều bận rộn, chỉ có Tôn Mộc Dương rảnh rỗi. Anh ngầu ngồi trước camera livestream, quần chúng hỏi mười câu anh đáp được một chữ, chỉ dựa vào nhan sắc và chất cool ngầu cũng bán được vài chục vé.
Trợ lý chi nhánh trong nước của Nancy & Deer nhận được một email toàn tiếng Anh từ sếp tổng, loanh quanh một hồi nói về tầm quan trọng và ý nghĩa của việc xây dựng tình đoàn kết của cả công ty, cuối cùng đính kèm link mua vé buổi biểu diễn quy mô nhỏ của ban nhạc Mộng Độ.
Vương Tuyết: “?”
Cùng lúc đó, nhà thiết kế Andy Chen ở Cổ Bắc Tân Khu, Trường Ninh, Thượng Hải xa xôi lướt thấy bài đăng instagram mới của Lộ Hứa. Đó là ảnh một dàn trống kèm vài dòng nói về mối liên kết giữa nhạc rock và cảm hứng sáng tạo.
Chuyên gia bắt chước Andy lập tức gọi điện thoại cho Lộ Hứa: “Kyle, bình thường cậu toàn tìm cảm hứng như thế à?”
“Ja.” (Phải.)
“Được, thế tôi cũng đi, dẫn theo cả đội của tôi luôn. Cho năm mươi vé.”
“Hơi đắt đấy, 30 một vé.” Lộ Hứa lạnh lùng nói.
“Cậu khinh tôi đấy à? Thêm một số không nữa cũng không thành vấn đề.”
“Ja.” (Được thôi.)
300 vé xem live, Giang Thừa Nguyệt bán được 90 vé, anh ngầu bán được 50 vé, nhà thiết kế Lộ dựa vào bản lĩnh bán được 130 vé, còn kiếm được một khoản tiền trung gian kha khá.
*
[1] Chữ “độ” trong tên Mộng Độ có nghĩa là “phủ một lớp kim loại lên một vật nào đó”, nghĩa giống như từ “mạ” trong “mạ vàng, mạ bạc”.