Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 17: Gánh tội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Mạc Nguyệt

Andy chỉ vào mình, hỏi: “Cậu tưởng tôi là loại ngu si tứ chi phát triển à?”

Lộ Hứa cầm thìa sứ trắng gõ nhẹ lên thành cốc: “Ngu si… tứ chi phát triển nghĩa là gì?”

Andy không có cái gì đọ nổi Lộ Hứa, mỗi lần nói chuyện còn bị chọc cho tức chết đi được, nghe vậy nói giọng chua lòm: “Thích người ta như thế thì sao không canh cho kĩ vào, tự cung cấp tài nguyên cho người ta luôn đi?”

“Ai thích?” Lộ Hứa nhướng mày. “Anh đừng tưởng ai cũng giống mình.”

Andy không biết nói gì.

“Mối hợp tác với tạp chí của tôi toàn ở nước ngoài, mà Giang Thừa Nguyệt có vẻ không thích phong cách thời trang Âu Mỹ lắm. Là người giám hộ tạm thời, tôi không thể để cậu nhóc nhận mấy việc làm thêm linh tinh được. Mặc dù thiết kế của anh nát, nhưng mấy tạp chí thời trang thì tạm được.” Lộ Hứa đứng dậy. “Về sau doanh thu chia nhau, anh bốn tôi sáu. Xem trọng anh nên mới hợp tác, anh liệu mà làm đi.”

Andy cạn lời.

Lộ Hứa như có thể nghe thấy tiếng chửi thề trong lòng Andy, nhưng anh biết anh ta sẽ không từ chối.

Quả nhiên, anh chưa đi được hai bước, Andy đã nghĩ xong: “Được. Tôi cảm thấy cậu nhóc ấy có giá trị thương mại. Vậy cậu lo phần trang phục và chụp ảnh, tôi cung cấp tài nguyên trong nước.”

Lộ Hứa mỉm cười.

Nhưng Andy lại nói tiếp: “Cậu đúng là chẳng coi ai ra gì, nếu sau này có người không coi cậu ra gì…”

“Dừng.” Lộ Hứa ngắt lời. “Sao? Tài năng không bằng nên định đấu võ mồm à?”

Đến võ mồm Andy cũng không đấu lại Lộ Hứa.

Anh ta tiến lên vài bước, nở nụ cười tươi rói: “Ầy, Kyle à, mùa này Nancy & Deer đặt loại vải nào thế, cho tôi ‘chép bài’ cái nào.”

“Đặt cái gì? Tiếng Trung không tốt, không hiểu gì hết.” Lộ Hứa đi vội.

Ban nãy trợ lý Vương Tuyết nói là Giang Thừa Nguyệt không định chờ anh, đã rời khỏi hội chợ theo đường cổng sau, lên xe buýt đi rồi. Đến bây giờ anh vẫn thấy không vui. Nói gì thì cũng cùng ăn cùng ở dưới một mái nhà, thế mà gặp nhau chưa chào hỏi gì đã đi.

[Kyle].

[Măng] Hello, Kyle.

[Kyle] Mỗi lần cậu chào hỏi như thế, tôi đều cảm thấy cậu như đang nói: Hello, kitty.

[Măng] Em xin lỗi…

[Kyle] Đi đâu vậy? Mấy giờ về? Khai mau.

[Măng] Đến live house Sky Color, chẳng biết mấy giờ về nữa. Chắc là sẽ ở lại luyện tập, mà thế thì không về đâu.

[Kyle] Được, đi đi.

Sau đó, Tống Quân, chủ live house Sky Color, nhận được điện thoại của Lộ Hứa.

“Qua làm vài ly không?” Tống Quân hỏi thẳng.

“Được.” Lộ Hứa đồng ý luôn.

*

Giang Thừa Nguyệt ngồi bên hồ hơn nửa buổi chiều. Đến khi mặt trời ngả về tây, chim trong hồ đập cánh bay đi, để lại từng gợn sóng tròn, cậu mới nhớ ra mình đã hẹn gặp Tôn Mộc Dương ở live house Sky Color. Cậu mở camera trước nhìn mình một lát, thấy mẩn đỏ ở đuôi mắt đã lặn hơn nửa, chỉ còn vài vệt đỏ nhạt, gió thổi qua hơi ngưa ngứa.

Ừm, không có gì nghiêm trọng.

Cậu đứng dậy, phủi bụi đất bám trên quần áo, tinh thần phấn chấn bắt xe đến Sky Color.

Lúc cậu đến nơi, Tôn Mộc Dương có vẻ đã chờ khá lâu rồi. Anh chàng tóc đen cool ngầu đã đổi sang áo khoác da đen và giày đi motor, ngồi đó mà mặt lạnh tanh, trên bàn có một ly sâm panh. Thấy cậu đi tới, anh chàng chỉ nhếch mắt lên nhìn một cái, trông có vẻ rất không vui.

“Xin lỗi, tôi có việc nên đến muộn.” Giang Thừa Nguyệt ngồi đối diện Tôn Mộc Dương, rối rít xin lỗi: “Để anh chờ lâu rồi, lỗi tại tôi.”

Tôn Mộc Dương: “Phải.”

“Vâng vâng.”

“Phải… phải là… tôi đến sớm… sớm quá.”

Giang Thừa Nguyệt: “…”

Đôi con ngươi màu nâu sẫm của anh cool ngầu đảo qua đảo lại, cuối cùng liếc nhìn trần nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Giang Thừa Nguyệt cúi đầu mở điện thoại, tìm trong ứng dụng phát nhạc một đoạn phổ đưa cho Tôn Mộc Dương xem: “Trước kia anh từng hát bài này đúng không?”

Tôn Mộc Dương nghiêng đầu liếc qua, nghe một lát rồi thốt ra một chữ: “Phải.”

Giang Thừa Nguyệt nhoẻn cười.

Tôn Mộc Dương đột nhiên giơ tay lên chỉ vào mắt cậu: “Sao thế?”



“À, không sao đâu.” Trong lòng cậu bây giờ chỉ có chuyện của ban nhạc, nghe thế cậu lập tức xua tay: “Dị ứng thôi, kệ nó đi. Em chuyển đến đây để học đại học. Em muốn lập ban nhạc mới cũng vì rất thích chơi band. Trước mắt có Mạnh Triết chơi bass, anh Lý Tuệ chơi ghita, em chơi trống, còn thiếu một người chơi keyboard và hát chính. Anh có đồng ý gia nhập không?”

Tôn Mộc Dương lạnh lùng đáp: “Được.”

Giang Thừa Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng Tôn Mộc Dương này mặc dù lạnh lùng cool ngầu, nói chuyện toàn thốt ra từng chữ một, nhưng có giọng khàn rất hợp với rock.

“Em có thể hỏi thêm một câu không, trước kia tại sao nhóm nhạc của anh lại giải tán? Thiếu tiền hay vì lý do nào khác?”

“Bất… bất hòa.”

“Được, em biết rồi.” Giang Thừa Nguyệt mở balo lấy trống, mở điện thoại bật một đoạn bass Mạnh Triết ghi âm từ trước. “Chúng ta thử nhé?”

Đoạn bass này dành cho bài Yesterday của nhóm Beatles, một bài hát rất kinh điển. Những người chơi band ít nhiều đều biết hát vài câu.

“Yesterday, all my troubles seemed so far away…”

Tôn Mộc Dương không làm cậu thất vọng. Anh chàng cool ngầu này tuy mắc tật nói lắp, nhưng khi hát lại rất trôi chảy, rõ chữ, giọng khàn đặc trưng vô cùng êm tai, không hề bị vấp.

“Nice!” Giang Thừa Nguyệt thật lòng khen ngợi.

Duyệt!

“Bọn em chấm anh rồi đấy. Tới chơi band với tụi em đi, đừng bán vải nữa.”

Trông anh có vẻ cũng không thạo cái này lắm.

“Em không có nhiều tiền, nhưng sẽ kiên trì chơi nhạc.”

“Được.” Tôn Mộc Dương đáp rất ngắn gọn.

“Thế khi nào về tụi em sẽ tìm địa điểm luyện tập. Còn bây giờ em đi trước đây.”

Hình như mắt không còn khó chịu lắm. Cậu đi tìm gương soi thử, thấy xung quanh mắt đã hết đỏ, trông cũng không khó coi nữa. Giờ thì về nhà được rồi.

Lộ Hứa ngồi ở khu ghế dài trên tầng hai của Sky Color rất lâu, trước mặt có một chai Champagne Armand de Brignac chưa mở. Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy Giang Thừa Nguyệt ở cách đó không xa.

Sáng nay gặp anh thì chạy biến, giờ lại ngồi đây cười cười nói nói với người khác.

Một lúc sau, thấy Giang Thừa Nguyệt đứng dậy rời đi, Lộ Hứa cũng đứng dậy, đi qua đó, gõ lên bàn. “Hey, Giang Thừa Nguyệt đi đâu rồi? Tôi là anh trai cậu ấy.”

Tôn Mộc Dương chỉ vào phòng vệ sinh: “Đi.”

Lộ Hứa xoay người đi luôn, bỏ lại Tôn Mộc Dương lắp bắp nói nốt câu: “Đi… đi WC… cậu ấy… bị… dị ứng.”

Giang Thừa Nguyệt đứng trước gương thở dài. Buổi sáng chỉ va một cái mà cậu đã chảy nước mắt, tới tận bây giờ đuôi mắt vẫn hơi đỏ như bôi phấn. Tuy không đau, nhưng cậu cảm thấy thật khó coi.

Anh Lộ chủ nhà chê cậu đủ thứ, lát nữa mà gặp kiểu gì cũng chê bai thêm mấy câu cho mà xem.

Cậu đang mải nghĩ thì đằng sau có người lại gần.

“Cậu trang điểm à?” Người nọ cố tình nói giọng khinh khỉnh: “Trông được đấy.”

Giang Thừa Nguyệt nhận ra người này. Anh ta chính là Hướng Trì. Ban đầu nhóm Trì Phong và cậu có xích mích, nên Hướng Trì vẫn luôn gây sự với cậu. Hôm lễ hội âm nhạc sinh viên cũng vậy, Trì Phong lên diễn trước lại hát tranh bài của ban nhạc Đại học D mà cậu hỗ trợ, may là họ lâm thời đổi bài nên giải quyết được tình huống cấp bách.

“Không trang điểm.” Giang Thừa Nguyệt vừa lau tay vừa đáp. “Có việc gì?”

Hướng Trì nhìn cậu chằm chằm. Ánh mắt thiếu tôn trọng đó khiến cậu vô cùng khó chịu.

Bình thường Lộ Hứa cũng hay nhìn cậu, đánh giá từ trên xuống dưới, nhưng đấy là bệnh nghề nghiệp, vừa quan sát vừa đưa ra nhận xét mang tính chuyên nghiệp, khác hoàn toàn với kiểu nhìn của Hướng Trì.

Giang Thừa Nguyệt không muốn để ý đến anh ta, xoay người định đi, nhưng lại bị đối phương kéo lại.

Có vẻ Hướng Trì đã say, trên người đầy mùi rượu rẻ tiền.

“Ấy, người giúp cậu lần trước, bạn trai cậu ấy, hôm nay không tới à?”

Giang Thừa Nguyệt nhíu mày: “Anh ấy không phải…”

“Không phải cái gì?” Hướng Trì nói với giọng lè nhè: “Không phải bạn trai cậu, hay cậu không thích đàn ông? Tôi nghe bạn bè ở khu Xuyên Du nói là cậu từng bảo mình không thích con gái.”

“Không liên quan gì đến anh.”

“Sao lại không liên quan?” Hướng Trì say lắm rồi. Anh ta túm tay áo lôi cậu vào góc phòng, ấn cậu lên tường: “Tôi hối hận rồi. Nếu biết trước cậu đẹp thế này thì tôi đã để cậu vào nhóm của bọn tôi…”

“Người đó còn nói gì với anh nữa?” Giang Thừa Nguyệt quay mặt đi, ra vẻ chán ghét. Cậu với lấy bình nhỏ để trên bồn rửa tay, định đập vào đầu Hướng Trì. Nhưng cái bình này có vẻ đắt, đập vỡ rồi lại phải đền ốm. Nghĩ một lúc, cậu đổi thành hộp để xà phòng.

“Còn nói gì nữa? Nói là cậu không được cha mẹ yêu thương, thành một thằng nhóc lang thang khắp các khách sạn, nhà nghỉ. Ầy, sao phải căng thẳng thế, mắt cậu đẹp thế này…”

Hướng Trì chưa nói hết câu đã bị xách cổ ném ra ngoài, đập vào tường bên bồn rửa tay.

“Hfort1!” (Cút) Đôi mắt lam của Lộ Hứa lạnh lẽo như sương giá. “Mày làm cái gì đấy?”



Anh cúi đầu nhìn Giang Thừa Nguyệt, liếc qua đuôi mắt hoe đỏ của cậu: “Nó đánh cậu?”

Hướng Trì biện giải: “Tôi không…”

Lộ Hứa túm lấy cổ tay anh ta, làm anh chàng chưa nói hết câu đã gào lên thảm thiết.

Tống Quân nghe tiếng vội vàng chạy tới, gọi bảo vệ đưa Hướng Trì luôn mồm kêu oan ra ngoài.

Ngoài phòng vệ sinh, Lộ Hứa lấy tay áo lau mắt cho Giang Thừa Nguyệt. “Nó bắt nạt cậu?”

Giang Thừa Nguyệt ngẩn ngơ đứng đó, chưa kịp phản ứng lại.

“Lần sau gặp cái loại đồng tính có ý đồ xấu với mình như thế thì cứ tát thẳng vào mặt nó, biết chưa?” Lộ Hứa thấy cậu ngẩn ngơ thì tưởng là bị dọa cho ngơ ngác, nên lại dặn: “Đánh xong về mách tội, tôi đánh nó thêm trận nữa.”

“Ừm…”

Đến khi lên xe Lộ Hứa để về nhà, Giang Thừa Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn.

“Anh Lộ.” Cậu gọi khẽ, ngả đầu lên vai anh, thì thầm: “Cảm ơn anh.”

“Ừm.” Anh đáp khẽ.

“Ước gì anh là anh trai em.” Cậu nhoẻn cười, mái tóc mềm mại cọ lên vai anh.

Câu này nghe rất hợp lý, nhưng tự dưng Lộ Hứa thấy không vui. Anh không biết tại sao lại thế.

Có lẽ vì những sợi tóc mềm mại của cậu thiếu niên cọ lên hình xăm bồ công anh trên vai anh qua một lớp vải mỏng, tựa làn gió xuân cuốn theo mây trắng ôm lấy bồ công anh nơi thảo nguyên hoang dã bay thật cao, thật xa, muốn cắm rễ, nảy mầm ở miền đất gần trăng sáng và sao trời.

“Ban nãy ngồi trong đó làm gì vậy? Nói chuyện với ai thế?” Lộ Hứa đổi đề tài.

“Anh hỏi Tôn Mộc Dương à?” Giang Thừa Nguyệt hỏi lại. “Đấy là giọng ca chính em vừa tìm được. Giọng trầm khàn của anh ấy hay lắm, rất hợp với rock.”

Lộ Hứa “ừm” một tiếng có vẻ không bận tâm lắm, như thể không thích nghe cậu khen người này.

Lát sau, anh lại hỏi: “Tại sao phải tìm người hát chính? Cậu không biết hát à?”

Cậu lắc đầu: “Em không hát được đâu. Mọi người đều bảo em hát rất dở.”

“Hát thử xem nào.”

“Dạ?”

“Hát thử đi.”

Từ hồi tiểu học, Giang Thừa Nguyệt đã bị chê hát dở, hiếm có ai nói muốn nghe cậu hát.

Nghĩ một lúc, cậu quyết định hát cho Lộ Hứa nghe một bài hát cũ. Đây là bài duy nhất mẹ dạy cho cậu trong khoảng thời gian ít ỏi hai mẹ con ở bên nhau.

“Ngẩng đầu tìm đôi cánh trên trời cao

Thấp thoáng thấy bóng chim di trú

Mang theo nạn đói nơi phương xa

Và tin tức về ngọn lửa chiến tranh tàn khốc vẫn còn đó…”

Giang Thừa Nguyệt thoáng ngẩn ngơ, dừng lại chừng nửa giây rồi hát tiếp câu sau.

Lộ Hứa không nói gì, chỉ vươn tay xoa đầu cậu.

“Ngọc Sơn tuyết phủ trắng xóa

Thiêu đốt trái tim thiếu niên…”

Lộ Hứa chưa từng nghe bài hát này, nhưng anh cảm thấy nó hay. Anh vốn tưởng Giang Thừa Nguyệt đang khóc, đến khi cúi đầu lại thấy được một đôi mắt hổ phách long lanh như chứa đựng tia sáng mỏng manh.

Bóng dáng ngôi nhà cũ đã hiện ra trong tầm mắt, nhưng anh lại không muốn tài xế dừng xe.

*

Trong phòng làm việc, Lộ Hứa lấy cảm hứng từ “đom đóm trong mưa” thiết kế ra một bộ đầm dáng dài với màu xanh của nước là gam màu chính. Những con đom đóm trong mưa hệt như yêu tinh mọc ra đôi cánh, từng đốm sáng màu ngọc bích nhàn nhạt kết thành hình lông vũ, xếp lại thành hàng tựa những vần thơ dưới ngòi bút của chàng thi sĩ.

Lộ Hứa vừa vẽ bản thiết kế vừa vô thức ngâm nga theo bài hát của Giang Thừa Nguyệt tối qua.

Thật ra anh có cảm nhận khá tốt với âm nhạc, nhớ giai điệu rất nhanh, nghe một, hai lần là có thể hát lại hoàn chỉnh. Nghe cậu hát một lần, anh đã lẩm nhẩm hát được.

Sau giờ làm việc, Lộ Hứa định đến phòng phát triển xem mấy loại vải mình mới mua. Lúc đi qua phòng làm việc của Vương Tuyết, anh nghe thấy cô nói chuyện với anh chàng đồng nghiệp “có vẻ không thân thiết lắm” của mình.

“Trời ơi, nãy em đi qua phòng Kyle, nghe thấy anh ấy đang lẩm nhẩm hát một bài tiếng Trung. Em láng máng nghe được lời bài hát, thế mà lại là bài Ngày mai sẽ ổn thôi. Bài này cũ lắm rồi ấy… Ha ha ha, anh không tin được đâu, Kyle hát dở cực, không có từ nào đúng nhạc hết.”

*

[1] Mình không tra được từ “hfort” nên chỉ dịch nghĩa theo phần chú thích tiếng Trung của tác giả. Bạn nào biết tiếng Đức kiểm tra giúp mình với nhé.
« Chương TrướcChương Tiếp »