Chương 64

Thành Thành cảm thấy mình mơ một giấc mộng thống khổ dài đằng đẵng, trong mộng nó gặp nguy hiểm, nhưng mà không có ai đến cứu giúp. Cho dù là trong mộng, nó cũng vẫn vô dụng như vậy, không thể cứu được chị Ngô Ngọc, xin lỗi, anh, em thật là vô dụng.

"Anh... Xin lỗi." Thành Thành bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện nó lại đang nằm trên giường trong nhà. Chuyện gì đã xảy ra, đây rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra. Thành Thành dùng sức vỗ đầu một cái, không phải là nó đi leo núi với chị Ngô Ngọc sao? Đúng vậy! Tại sao đã trở về rồi? Sau đó trời đã tối rồi, hình như họ đụng phải...

"Đúng rồi, chị Ngô Ngọc, chị Ngô Ngọc đâu? Ai cứu chúng ta trở về?" Thành Thành vén chăn lên muốn xuống giường, ngực đau đớn như bị xé rách, không khỏi lảo đảo thân thể một cái.

"Đừng, Ngô Ngọc ở bệnh viện rồi!" Không biết từ lúc nào, Ngô Chấn đã xuất hiện trước mặt Thành Thành.

"Anh của em đâu? Anh ấy đã trở về chưa?" Thành Thành vội vàng hỏi.

"Cậu ấy mới vừa về hôm nay, cũng đang ở bệnh viện..." Khuôn mặt của Ngô Chấn rất là tiều tụy.

"Em... Chị Ngô Ngọc... Chị ấy... chị ấy thế nào rồi?" Thành Thành run rẩy hỏi.

"Con bé..." Ngô Chấn quay mặt ra chỗ khác, không nói nữa, Thành Thành lập tức ngồi phịch xuống đất.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi, vì sao không phải mình? Thành Thành hận không thể để nó bị chém một đao ngay bây giờ, như vậy còn tốt hơn là bình yên vô sự nhìn một người khác bị tổn thương. Anh, em quả thật vẫn rất là vô dụng, em xin lỗi anh...

"Trình Hàn Lang đều biết hết rồi, bao gồm cả cái này." Ngô Chấn lấy ra một vật ném tới trước mặt Thành Thành, Thành Thành cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng.

Là nhật ký của nó, ghi lại vô số những cảm tình không nên có của nó đối với Trình Hàn Lang. Tại sao, tại sao vật này lại bị phát hiện, Thành Thành cầm lấy cuốn nhật ký đã có nhiều nếp nhăn, lòng đau từng cơn. Chắc là do Trình Hàn Lang vò, nhất định là anh ấy chịu không nổi.

Cả người Thành Thành run rẩy kịch liệt, nó dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngô Chấn, mong muốn cậu ta có thể nói Trình Hàn Lang hiểu rõ, hắn thông cảm, hắn sẽ không cảm thấy buồn nôn, sẽ không bài xích nó.

Nhưng mà trong đôi mắt của Ngô Chấn không có gì cả, thậm chí ngay cả biểu tình chán ghét cũng không thèm biểu hiện ra ngoài. Thành Thành chậm rãi từ dưới đất đứng lên, giống như là bị choáng mà lung lay đi đến phía ngăn tủ, đem quyển nhật ký nhét vào nơi nó cất giấu những đồ vật của Trình Hàn Lang, vĩnh viễn khóa lại!

Lòng đã chết, hết thảy đều đã kết thúc.

"Ngày hôm đó cậu không có ý định cứu Ngô Ngọc sao?" Trong lời nói của Ngô Chấn không có chút tình cảm, dường như trước mắt chính là kẻ đã hại em gái của cậu ta.

"Không có... Em không có thích anh đâu... Đây chỉ là em viết chơi thôi..." Thành Thành căn bản không có nghe thấy câu hỏi của Ngô Chấn, còn đang không ngừng lẩm bẩm.

"Cậu rời khỏi nơi này đi! Chuyện của Ngô Ngọc cậu có một nửa trách nhiệm, tôi thực sự không hy vọng có một người ôm loại tâm tình này mà sống bên cạnh Ngô Ngọc. Chuyện lần này tôi không thể không hoài nghi là cậu cố ý. Cậu đừng trách tôi nói lời như vậy, tôi chỉ là đứng trên lập trường của một người anh trai mà suy nghĩ cho em gái của mình, đương nhiên, bảo cậu đi cũng không phải là chyện tôi có quyền quyết định, những lời này là do Trình Hàn Lang nói."

Thành Thành ngưng cúi đầu lẩm bẩm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngô Chấn: "Anh nói cái gì? Anh có thể... nói...lại một lần nữa không?"

"Tôi nói anh cậu bảo cậu rời khỏi nơi này, cậu ấy không có khả năng dễ dàng tha thứ cho kẻ khác đối xử với bạn gái của cậu ấy như thế, cậu ấy cũng không thể dễ dàng tha chứ cho một người có tình cảm biến thái như vậy với cậu ấy. Cậu tốt nhất là đi trước khi cậu ấy trở về thì hơn, cảm giác bị người khác xua đuổi cũng không dễ chịu đâu." Khuôn mặt của Ngô Chấn lạnh lùng bức người, giống như Thành Thành chính là hung thủ thương tổn em gái của cậu ta.

Thành Thành bất chấp mà cắn môi của mình, đây là nằm mơ, trước đây mình cũng đã từng mơ rồi, chỉ là do mình quá sợ hãi thôi. Không thể nào, không đau mà, không có chảy máu đâu. Khoảnh khắc một giọt máu chảy vào trong miệng Thành Thành nó mới cảm giác được đau đớn tê tâm liệt phế.

Là thật, Trình Hàn Lang thực sự muốn nó đi, mấy ngày hôm trước còn chìm trong hạnh phúc, nó đã muốn buông tay rồi mà. Hết thảy đều không còn nữa, nó đã bị phát hiện, Trình Hàn Lang đã không cần nó nữa, cho dù là em trai cũng không cần nữa. Ngày này không ngờ đã đến rồi...

Khi Thành Thành tỉnh táo lại thì Ngô Chấn đã đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình nó, trống vắng như vậy, giống như ở trong rừng cây kia vậy, Thành Thành muốn bò dậy khỏi mặt đất, thế nhưng hai chân không hề có một chút khí lực nào, nó chậm rãi bò về phòng của mình.

Mở tủ quần áo, nó chỉ có thể lấy đi những bộ quần áo của nó. Một món rồi lại một món, đều là do Trình Hàn Lang dẫn nó đi mua, hiện tại không thể mặc cho anh xem rồi, phỏng chừng anh cũng không thích xem đâu!

Còn có nhóc ăn xin này, mình lên cấp hai mới biết đây là tượng Tế Công. Mình rất ngu đúng không? Mình mang theo suốt một năm học nội trú đó ai cũng đều chê cười mình, nói mình ấu trĩ, nói mình ẻo lả, nhưng mình chỉ là thích thôi mà. Mình phải đem nó theo, anh nói thấy nó anh sẽ nhớ đến mình, vậy vĩnh viễn không để anh thấy nữa đi!

Còn có những tấm ảnh sticker này, trên đó có hình của em, cũng có của anh, em sẽ mang theo, tất cả những thứ có dấu vết của em em đều sẽ mang đi, sẽ không để cho anh nhớ lại anh đã từng có một đứa em trai biến thái như vậy.

Em ở nhà bếp này nấu cơm nhiều năm như vậy, em chỉ lấy đi một đôi đũa, chính là đôi mà anh thường dùng. Xin lỗi anh, len lén cầm đi đồ của anh, thế nhưng em cầm những thứ khác sẽ bị anh phát hiện, em muốn lưu lại một chút kỷ niệm.

Thành Thành đi tới phòng ngủ của Trình Hàn Lang, nhẹ vuốt cái giường kia. Em vẫn luôn cho rằng căn phòng này là của hai chúng ta, em rất không biết xấu hổ đúng không? Mặt của Thành Thành dán vào trên giường, thật hoài niệm cái cảm giác này, thực sự rất là ấm áp. Anh, em không hề muốn chia giường ra ngủ một chút nào, ngủ một mình cô đơn lắm. Thành Thành gần như tham lam mà vuốt ve cái giường kia, thật lâu cũng không muốn rời đi.

"Phải đi thôi, anh trở về thấy em sẽ không tốt, như vậy em chỉ còn lại ký ức khi anh đối tốt với em, nhớ tới cũng rất vui." Thành Thành nhấc lên một bao lớn những thứ của nó rồi đi ra cửa.

Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, Trình Hàn Lang nghiêng ngã lảo đảo đi vào. Hắn uống rất nhiều rất nhiều rượu ở bên ngoài bệnh viện, ý chí đã hoàn toàn không còn rõ ràng nữa.

"Anh..." Đồ đạc trên tay Thành Thành lập tức rơi xuống đất, Trình Hàn Lang đẩy Thành Thành đang đứng bên cạnh ra, oán hận nói: "Đừng đụng vào anh... Anh... anh không muốn nghe em nói chuyện."

Được, em không nói lời nào, em sẽ không nói lời nào, Thành Thành ở bên cạnh nhìn Trình Hàn Lang lảo đảo đi về phía phòng ngủ, bản thân lại không thể dìu hắn, tim giống như đã vỡ nát.

Mình phải đi, Thành Thành xoay người, lại nghe được Trình Hàn Lang ở trong phòng kêu: "Anh... muốn uống nước!" Thành Thành lại không thể đi ra ngoài nữa, gần như là chạy trối chết đi lấy một ly nước đưa đến chỗ Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang cũng không quan tâm người đưa nước là ai, trực tiếp tu ừng ực, không uống được bao nhiêu lại chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, đây là lần đầu tiên Trình Hàn Lang uống nhiều như vậy.

Thành Thành đứng ở trong phòng, không thể làm cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Hàn Lang ói rồi lại ói, sau đó lại quay về phòng chui lên giường.

Ông trời, ông là đang nghiêm phạt con sao?

Chỉ chốc lát sau, Trình Hàn Lang lại lâm vào giấc ngủ mê man, trong miệng vẫn còn nói gì đó, Thành Thành vừa cứng rắn chống chân đứng dậy lại lập tức mềm nhũn ra, nó vịn tường chậm rãi đi đến trước giường.

"Thành Thành..." Mắt của Trình Hàn Lang dường như hé ra một chút, kêu tên Thành Thành một tiếng. Thành Thành cũng không chịu nổi nữa, đột nhiên quỳ rạp xuống trước giường của Trình Hàn Lang khóc lớn. Tình cảm nhiều năm như vậy, đối với anh mà nói là cái gì? Em thực sự không muốn đi đâu! Cho dù anh giữ em lại làm trâu làm ngựa, dập đầu tạ tội với chị Ngô Ngọc em cũng nguyện ý. Anh, em thực sự không phải cố ý, là do em bất lực, anh bảo em rời xa anh thì phải sống thế nào? Anh chính là toàn bộ cuộc sống của em!

"Anh... thực sự không cần em nữa sao?" Thành Thành ngã vào trong lòng của Trình Hàn Lang, nó cảm thấy Trình Hàn Lang đã ôm nó thật chặt, anh cũng không buông bỏ được phải không? Hay là anh căn bản không biết em là ai?

Thành Thành nằm ở bên cạnh Trình Hàn Lang ôm hắn một đêm, cũng khóc một đêm, cho đến khi trong mắt không còn nước mắt để chảy nữa, nó phải cẩn thận mà nhìn rõ Trình Hàn Lang, mỗi một chỗ của hắn nó đều phải nhớ thật kỹ, cả đời này cũng không được quên.

Trời đã tờ mờ sáng, Thành Thành liếc mắt nhìn ra bên ngoài, run rẩy nhìn Trình Hàn Lang. Trong giây phút đó lòng như tro nguội, cuối cùng nó nhẹ nhàng khẽ hôn một cái lên miệng của Trình Hàn Lang, nhẹ đến mức Trình Hàn Lang cũng không hề cảm giác được. Xin lỗi, thừa dịp anh không để ý mà vũ nhục anh, em chỉ là ích kỷ muốn hoàn thành một nguyện vọng cuối cùng mà thôi.

Thành Thành chậm rãi bò xuống giường, xách theo hành lý, liếc mắt nhìn căn nhà này lần cuối. Quay đầu rời xa ngôi nhà đã sống 10 năm.

Ngồi xe buýt đi đến trạm xe lửa tấp nập người qua lại, khắp nơi đều là lữ khách đang trên đường về nhà, tất cả mọi người nghỉ phép đi du lịch đều đã trở về rồi! Thành Thành cố sức bước từng bước, nó đi đến đoàn người xếp hàng ngắn nhất mua hai cái vé, địa điểm là Vân Nam. Chuyến xe lửa này còn hơn một tiếng nữa là khởi hành, Thành Thành cầm di động lên, lấy SIM ở bên trong ra, ném vào thùng rác. (Cho bạn nào thắc mắc thì SIM điện thoại viết hoa hết mới đúng, vì nó là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh, còn sim này là hoa sim.)

Xe lửa lăn bánh lúc trời còn mờ tối, Thành Thành ngồi ở ghế gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong tay siết chặt dây chuyền trên cổ. Đây là minh chứng cho thân tình của nó và Trình Hàn Lang, mẹ Trình nói nếu có một ngày hai người lạc nhau, còn có thể dựa vào cái này tìm đối phương trở về, vì trên thế giới này chỉ có hai người là độc nhất vô nhị. Thế nhưng, chúng ta còn có thể gặp lại sao?

Mẹ, con chưa hoàn thành lời dặn dò lúc đầu của mẹ, xin lỗi...

Anh, anh phải thật tốt...

Chị Ngô Ngọc, em không thể đến thăm chị, xin lỗi...