Quyển 2 - Hành trình tình yêu

Trình Hàn Lang đang ở ngày thực tập thứ hai, lại đυ.ng phải một người quen - Ngô Ngọc.

Ban đầu Trình Hàn Lang hầu như đối với người này không có ấn tượng gì, Ngô Ngọc là con gái nhà tổng giám đốc của công ty mà Trình Hàn Lang thực tập. Bất quá ràng buộc giữa cô và Trình Hàn Lang cũng không phải vị tổng giám đốc này, mà là con trai của tổng giám đốc, Ngô Ngọc là em gái của Ngô Chấn. Trình Hàn Lang đã rất lâu không có liên hệ cùng Ngô Chấn, lần này gặp được Ngô Ngọc gợi lên rất nhiều hồi ức khi còn bé, còn cảm thấy rất hoài niệm.

Kỳ thực Ngô Ngọc vẫn còn đang đi học, tuổi của cô chỉ lớn hơn so với Thành Thành hai tuổi. Thế nhưng cảm tình của cô và ba mình đặc biệt tốt, có đôi khi tổng giám đốc không về nhà một thời gian, cô sẽ thường xuyên đến công ty chơi. Ngày đó cô ngẫu nhiên nhìn thấy cái tên "Trình Hàn Lang" trong danh sách nhân viên thực tập, nhớ lại khi còn bé chính mình luôn rất thích người anh trai này, không biết có phải là hắn hay không.

Ngô Ngọc liền vội vàng hỏi ba mình người này ở đâu, nhân viên công ty rất nhiều, đặc biệt là một số người mới tới, đều sẽ như nhau không dễ dàng nhìn thấy tổng giám đốc. Cho nên ông đối với Trình Hàn Lang không có ấn tượng gì. Ngô Ngọc lại tìm đến phòng nhân sự, rốt cục cũng điều tra được phòng công tác của Trình Hàn Lang ở đâu, thật hưng phấn mà chạy đi tìm hắn.

"Anh là Trình Hàn Lang, anh Trình?" Ngô Ngọc trừng to hai mắt hỏi. Trình Hàn Lang đang ở đây sắp xếp một ít văn kiện, nắm chắc phạm vi mà mình phụ trách trong ngành, thì nhìn thấy một cô gái đứng ở trước mặt mình. Khuôn mặt rất thanh tú, mang theo nụ cười trên mặt, thế nhưng Trình Hàn Lang không nhớ rõ mình có nhận thức qua cô gái này chưa, vì vậy cảm thấy rất khó xử.

"Anh không nhận ra em? Em là Ngô Ngọc, nhớ tới không?" Ngô Ngọc lần thứ hai cõi lòng đầy mong đợi nhắc nhở.

Trình Hàn Lang không trả lời, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, thế nhưng cụ thể là người nào thì không được rõ ràng lắm. Ngô Ngọc thấy mình hăng hái bừng bừng tìm đến như vậy, người ta lại sớm quên mình, nhất thời rất phiền muộn. Cô lại suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên hỏi Trình Hàn Lang: "Vậy anh dù sao cũng biết anh em đi! Các anh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Anh em là Ngô Chấn."

"À!" Trình Hàn Lang lập tức liền nghĩ tới, thì ra cô gái này là em gái Ngô Chấn, cũng không thể trách hắn không nhận ra. Lúc trước bản thân căn bản chưa thấy qua cô gái này mấy lần, hơn nữa đều là lúc còn rất nhỏ. Thế nhưng cảm thấy cũng không phải là thích cô bé lắm, Ngô Ngọc chỉ cho hắn ấn tượng đầu tiên là thích khóc, khi đó nước mắt Ngô Ngọc đem Ngô Chấn làm phiền đủ ghê gớm.

Bất quá từ lúc Ngô Ngọc đi Thượng Hải, Trình Hàn Lang đã không còn gặp qua cô, không nghĩ tới bây giờ cũng lớn lên trưởng thành đến như thế, đương nhiên sẽ không nhận ra.

"Thật ngại quá, không nghĩ tới em cũng lớn như vậy rồi, anh em hiện tại ở chỗ nào? Nó thế nào a?" Trình Hàn Lang thân thiết hỏi.

"Ảnh a, vẫn như vậy thôi, mấy ngày nữa ảnh sẽ về Bắc Kinh. Đến lúc đó các anh hội họp đi a!" Ngô Ngọc vừa nói vừa len lén đánh giá Trình Hàn Lang, thực sự rất anh tuấn xuất chúng, hắn hiện tại đã là một anh chàng điển trai tràn ngập mùi vị đàn ông rồi.

Lúc nhỏ trong nhà mỗi người cũng không tính là giàu có. Nhưng khi đó trong trí nhớ của Ngô Ngọc, Trình Hàn Lang ăn mặc phải như một tiểu thiếu gia, giống như bạch mã hoàng tử được miêu tả trong truyện cổ tích. Khi đó Ngô Ngọc đã liền thích hắn đến nhà chơi cùng anh trai. Ngô Ngọc muốn khiến cho hắn chú ý, bản thân lại không biết làm sao bây giờ, không thể làm gì khác hơn hơn là không có việc gì liền khóc hai tiếng. Kết quả cuối cùng bạn học của Ngô Chấn ai cũng biết cô thích khóc.

Trình Hàn Lang nhìn thấy biểu tình len lén quan sát lại cực lực che giấu của Ngô Ngọc, không khỏi nghĩ cô gái này có chút thần tình rất giống Thành Thành, trong lòng có chút buồn cười. Ngô Ngọc thấy Trình Hàn Lang cũng nhìn cô, có một chút ngại ngùng, Trình Hàn Lang sau đó cũng không có nói gì, chỉ là làm chuyện của mình, Ngô Ngọc thấy vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là mượn cớ nói mình còn chút chuyện phải đi sớm.

Ngô Ngọc đi ra khỏi phòng tim còn đập thình thịch, đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết sao? Ngô Ngọc nghĩ. (Nhất kiến chung tình: vừa thấy đã yêu)

Sau đó Trình Hàn Lang nghe nói người trong công ty đều rất thích Ngô Ngọc, cô hoạt bát, cởi mở, cư xử rất thân thiện, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô ra vẻ tiểu thư. Người như thế rất khó có được, Trình Hàn Lang nghĩ, biến hóa so với lúc nhỏ thật đúng là rất lớn ni!

Ngô Chấn sắp sửa trở về Bắc Kinh. Từ lúc Ngô Chấn đi tỉnh ngoài học cấp ba Trình Hàn Lang và cậu liên hệ càng ngày càng ít, sau đó đứt đoạn hẳn. Lâu ngày cho rằng đoạn tình cảm này đã bị mài mòn rồi, không nghĩ tới chuyện lại nhảy ra vẫn là sông cuộn biển trào. Ngô Chấn khi đó vẫn rất dễ dàng tha thứ cho tính tình của Trình Hàn Lang, trong trí nhớ của Trình Hàn Lang, ở Ngô Chấn luôn là một bộ dáng vui vẻ, hình như chưa từng có gì phiền não, hơn nữa ý đồ xấu lại có hết cái này tới cái kia. Trình Hàn Lang nghĩ tới chuyện của cậu, khóe miệng cũng không tự chủ được cong lên.

Trình Hàn Lang không nghĩ tới Ngô Ngọc ngày thứ hai lại tới tìm hắn, hơn nữa còn là muốn mời hắn đến trường của cô đi dạo, Ngô Ngọc học ở một trường cấp ba cách công ty không xa. Trình Hàn Lang nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thẳng thắn nói: "Hôm khác đi! Em trai anh đang ở nhà chờ anh về ăn cơm."

Kết quá không ngờ Ngô Ngọc nói cái gì cũng không đi, gắt gao nắm chặt cánh tay Trình Hàn Lang dáng vẻ cầu xin. Một người đàn ông như Trình Hàn Lang tất nhiên không thể cứng rắn hất cô ra, hơn nữa cô còn là em gái của Ngô Chấn. Ngô Ngọc thấy Trình Hàn Lang cũng sắp dao động. Vì vậy càng lộ thêm biểu hiện đến là đáng thương.

Trình Hàn Lang nghĩ cô cũng chỉ là một đứa nhỏ, giống như Thành Thành vậy, vì vậy cũng gật đầu đáp ứng. Trình Hàn Lang cầm điện thoại lên, gọi số di động của Thành Thành.

"A lô! Anh, có việc gì thế?" Thành Thành đem điện thoại di động kẹp lên gần lỗ tai, vừa làm đồ ăn vừa nói.

"Tối hôm nay anh không về nhà ăn, em tự mình ăn đi, anh có chút chuyện, về trễ một chút."

"À, vậy lúc nào thì anh về?" Thành Thành có chút thất vọng.

"Chừng..." Trình Hàn Lang đang suy nghĩ, Ngô Ngọc nghịch ngợm cầm điện thoại di động qua, hô to vào bên trong: "Ảnh không về, ảnh muốn đi chơi cùng chị."

Trình Hàn Lang đối với cô bé này có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là tốt tính đem di dộng lấy lại.

"Thành Thành, cứ như vậy đi! Cúp trước a!"

Thành Thành ở bên kia vừa nghe thấy âm thanh vội vàng trong nháy mắt có chút thất thần, di động thiếu chút nữa từ trên tay rơi xuống, lòng rất loạn. Cô gái vừa rồi là ai vậy? Thành Thành nhớ rõ từ lúc cô bạn gái ngoại quốc kia của Trình Hàn Lang đi rồi, nó chưa hề thấy Trình Hàn Lang cùng con gái ở chung một chỗ.

Là cô gái anh mới quen biết sao? Vậy tại sao không có nghe anh nhắc tới qua? Thành Thành thoáng cái liền hoảng hồn, nó ngồi nhìn cơm nước nấu dở, không tiếp tục làm tiếp nữa. Một người tự mình ăn không có chút khẩu vị nào, nó vội vàng lộn xộn mà đem mọi thứ thu dọn xong, hoang mang lo sợ đi về phòng ngủ.

Chỉ là một cô gái mà thôi a! Thành Thành tự nhủ như vậy. Cho dù cô là bạn gái của anh cũng rất bình thường, Trình Hàn Lang đã sớm tới tuổi nói chuyện yêu đương, hơn nữa anh lại rất ưu tú, con gái thích anh nhất định rất nhiều. Cuối cùng anh cũng sẽ chọn một người làm chị dâu của mình, không phải là cô gái nghe điện thoại ngày hôm nay cũng sẽ là người khác.

Mình không phải là mong muốn anh hạnh phúc là tốt rồi sao? Không phải là không có yêu cầu xa xỉ gì sao? Còn tự mình thái độ khó chịu cái gì! Hơn nữa, một chuyện nhỏ vậy có thể nói rõ cái gì đâu? Có lẽ là đồng nghiệp của anh và anh có việc cần làm. Vậy nói "chơi" để làm gì chứ? Thành Thành trong mâu thuẫn lặp đi lặp lại không ngừng giãy giụa.

"Không muốn, không muốn!" Thành Thành sau khi thống khổ kêu lên hai tiếng, một mình chui vào núp ở trong chăn che lại cả đầu. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chờ Trình Hàn Lang về hỏi không phải được rồi sao? Điều chỉnh tâm tình, điều chỉnh tầm tình, học tập cho giỏi, học tập cho giỏi,... Thành Thành ở trong lòng lẩm nhẩm mấy lần, cuối cùng từ trong chăn chui ra, tiếp tục quay về bên cạnh bàn học bài.