Chương 37

Trình Hàn Lang muốn đi Sơn Đông thực tập một thời gian, là trường học tổ chức, khoảng chừng phải một tháng.

Lúc Thành Thành vừa mới bắt đầu nghe tin tức này trong lòng ngược lại thở dài một hơi, để nó và Trình Hàn Lang xa nhau một thời gian tương đối lâu, như vậy Thành Thành có thể chải chuốt lại tâm tình của mình một chút, suy nghĩ kỹ càng một chút, trong lòng cũng sẽ thả lỏng một ít, quan trọng nhất là, lúc viết nhật ký không cần lén lén lút lút nữa.

“Cái này mang theo, là để chống nắng, hiện giờ nắng gắt, phơi nắng có thể sẽ bị thương a, còn có mấy cái này, là một chút đồ anh thích ăn, để được ở ngoài, không dễ biễn chất, nếu như anh ở bên kia ăn không quen liền lấy ra lấp bụng a. Bộ quần áo này cũng mang theo đi, biết đâu sẽ trở trời đó…”

“Em có phiền hay không vậy? Thật không dễ dàng gì anh mới muốn tự lực cánh sinh một lúc, em ở bên cạnh cứ không im miệng, em còn nói nữa anh liền đem miệng em chặn lại.” Trình Hàn Lang có chút không nhịn được nói.

“Em không nói nữa, anh từ từ chuẩn bị đi. Đừng quên đem thuốc nhỏ mắt mang theo, anh… Được rồi được rồi, em không nói nữa, em chỉ đứng ở chỗ này nhìn.” Thành Thành thấy ánh mắt nguy hiểm của Trình Hàn Lang lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

“Được rồi, thu dọn xong, xuất phát!” Trình Hàn Lang lưng đeo một túi du lịch lớn đi tới cửa, hôm nay hắn mặc một thân đồ thể thao, cả người có vẻ đẹp trai như ánh mặt trời, Thành Thành nhìn đến hoa cả mắt. Nó theo Trình Hàn Lang đi xuống lầu, còn tiễn hắn đến tận cửa tiểu khu.

“Trở về đi, anh cũng không phải xuất ngoại, làm chính thức như vậy làm gì?” Trình Hàn Lang vẫy tay tạm biệt với Thành Thành, trong lòng Thành Thành vừa mới thấy buông lỏng lại liền khó chịu lên. Lần này chính là một tháng cũng không thấy được, chân bất động đứng ở nơi đó một lúc, Trình Hàn Lang đang đi về phía trước lại ngừng lại, quay đầu lại nhìn Thành Thành, Thành Thành nhanh chóng xoay người quay trở về.

“Thành Thành!” Trình Hàn Lang kêu một câu. Thành Thành quay đầu lại, không rõ hắn muốn làm gì.

“Là quên cầm theo vật gì sao? Em đi giúp anh lấy.”

“Cũng không phải.” Trình Hàn Lang đứng ối diện với Thành Thành đang đi tới, sờ sờ đầu của nó nói: “Ở nhà ngốc nghếch cho tốt, đừng có chạy loạn khắp nơi, không thoải mái phải đi bác sĩ khám đó, còn có, quan trọng nhất là…”

Trình Hàn Lang dừng một chút, Thành Thành khẩn trương nhìn hắn.

“Đừng có đem cô bé nào gọi đến, anh mà biết anh không ở đây em dám không thành thật, trở về sẽ có thập đại cực hình chờ em đó!”

“A…”

“Em còn có ý kiến thế nào? Miệng còn trề ra như thế! Cười một cái cho anh.” Trình Hàn Lang ra lệnh.

Thành Thành nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dùng sức cong môi cho Trình Hàn Lang một nụ cười rực rỡ, Trình Hàn Lang đứng ở đó đột nhiên thấy nắng trên đầu bắt đầu gắt rồi, nếu không sao mặt lại có chút nóng lên ni?

Trình Hàn Lang cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đem cả người Thành Thành xoay một vòng, vỗ đầu của nó một chút, “Đi thôi!”. Chỉ chốc lát sau, Trình Hàn Lang làm ra vẻ tiêu sái rồi lên một chiếc taxi nghênh ngang mà đi.

Thành Thành đứng ở nơi đó, cho đến khi không nhìn thấy chiếc xe taxi nữa mới đi về. Hơi thở của Trình Hàn Lang còn lưu lại bên cạnh nó, vừa rồi hắn xoa đầu của nó, Thành Thành thích Trình Hàn Lang xoa đầu của nó, khi đó Trình Hàn Lang ôn nhu nhất, thân thiết nhất, cho nên đó là lúc Thành Thành cảm thấy hạnh phúc nhất.

Đỗ Công cầm điện thoại di động lên, bên trong có một cái tin nhắn của Trịnh San Đồng, nội dung đại khái chính là kêu y đi ra ngoài chơi, nói là ai đó mời khách, bạn trai của người khác hầu như đều đến rồi.

Đỗ Công đột nhiên cảm thấy rất phiền, cũng là bởi vì việc ở chung với Trịnh San Đồng. Ai cũng nói yêu xa không dễ, bình thường không thấy mặt sẽ càng ngày càng xa lạ, nhưng Đỗ Công hiện tại cảm thấy hai người cả ngày dính cùng một chỗ càng không dễ. Theo thời gian trôi qua, y tuyệt không có cảm giác sự tồn tại của Trịnh San Đồng đối với mình là càng ngày càng quen thuộc.

Lúc ban đầu ở năm thứ nhất đại học theo đuổi Trịnh San Đồng cũng đã trải qua một phen trắc trở, lúc đầu Trịnh San Đồng là không muốn tiếp nhận y, thế nhưng Trịnh San Đồng cũng không có thuộc về ai, chỉ là được nhận lấy những loại ánh mắt như chúng tinh phủng nguyệt. (aka sao vây quanh trăng sáng, chỉ tình trạng một người làm trung tâm tỏa sáng được mọi người vây quanh thương yêu cưng chiều)

Đỗ Công lúc vừa mới mắt đầu nhìn thấy cô mắt còn sáng lên một cái, quả thật, lúc ở cấp ba, Trịnh San Đồng luôn là một bộ dạng nghiêm túc đứng đắn, quần áo cũng rất gọn gàng quy củ, cho nên rất ít người quan tâm đến cô. Duy nhất khiến Đỗ Công chú ý tới cô chính là bởi vì nghe ai nói cô thích Trình Hàn Lang, cho nên liền lưu ý một chút, không nghĩ tới lên đến đại học rồi lại thay đổi lớn như thế.

Đỗ Công coi như là gần quan được ban lộc, dựa vào việc đã từng là bạn học với cô trước hết cùng cô trò chuyện rồi thành thân quen. Khi đó Đỗ Công luôn luôn vô tình hay cố ý nhắc tới Trình Hàn Lang, quan sát phản ứng của Trịnh San Đồng, Trịnh San Đồng rõ ràng rất thích nghe chuyện của Trình Hàn Lang, thế nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, đầu óc hạng hai của Đỗ Công rõ ràng là không phát hiện được Trịnh San Đồng kỳ thật là cảm thấy hứng thú với Trình Hàn Lang.

Vì vậy hai người còn chưa bắt đầu đã bị người khác cho là bạn trai bạn gái, thế nhưng cái loại tư tưởng này của Trịnh San Đồng hiển nhiên vẫn là không có đổi mới quá lớn. Trong lòng cô cũng không có cự tuyệt Đỗ Công, dù sao Trình Hàn Lang cách cô quá xa vời. Mà Đỗ Công điều kiện tương đối mà nói cũng coi như là tốt, có một người đối tốt với mình trước mắt người khác cũng rất tốt.

Thế nhưng cô cần một quá trình, quá trình này chính là cái giai đoạn Đỗ Công theo đuổi cô kia, phải có. Cho dù cuối cùng cô sẽ tiếp nhận y, nhưng là muốn cho mọi người nhìn thấy cô là được Đỗ Công trăm cay nghìn đắng giành về.(mệt não bà nội này, làm giá chảnh mều =.=)

Đỗ Công từ trước đến nay không có suy nghĩ gì to tát, Trịnh San Đồng chỉ cần qua loa tác động y, y sẽ thuận tiện ngoan ngoãn nghe theo. Không lâu sau, Đỗ Công dựa vào nỗ lực không ngừng nghỉ mà cuối cùng đến được với Trịnh San Đồng. Lúc đầu vui sướиɠ lớn nhất đối với Đỗ Công mà nói cũng không phải là chiếm được người mà trong lòng y vẫn muốn, mà là cảm giác thành tựu vĩ đại sau khi thành công.

Sau đó cùng Trịnh San Đồng phát triển nhanh chóng, Đỗ Công không lâu sau đã đem thân thể và tâm trí của cô chiếm được đến tay. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, khiến toàn bộ khuyết đểm của hai nguời bây giờ đều không giữ lại chút nào mà lộ ra trước mặt đối phương thì hai người trái lại thấy càng ngày càng xa lạ. Trịnh San Đồng nghĩ như vậy, Đỗ Công càng nghĩ như vậy.

Y không thích đoán suy nghĩ của người khác, đối với Đỗ Công mà nói, thẳng thắn là phương thức ở chung tốt nhất, y không có nhiều tâm địa gian xảo mà đi vòng vo. Nhưng Trịnh San Đồng hết lần này tới lần khác lại thích loại cảm giác này, cô sẽ không tự mình nói cô muốn cái gì, mà luôn dùng một loại phương pháp ám chỉ để mà nhắc nhở Đỗ Công nên cho cô cái gì. Nhưng Đỗ Công hiển nhiên là không am hiểu điều này, thậm chí là căm thù đến tận xương tủy.

Cho nên khi Trịnh San Đồng không hiểu ra sao lại tức giận, sau đó lại nhăn nhó Đỗ Công luôn cảm thấy đều là phiền phức. Y luôn cảm thấy mình và Trịnh San Đồng ở chung một chỗ mệt chết đi được, cô cần chính là một nam nhân có phong cách vô cùng lãng mạn, rất tâm lý, mà bản thân y thì cách cái yêu cầu này quá xa. Y càng không muốn sống như vậy, y chính là y, sẽ không bởi vì ai mà thay đổi.

Hơn nữa Đỗ Công đã không còn bị cuốn hút bởi khuôn mặt của cô, y càng mong muốn hơn là một người đơn thuần, ngốc ngốc mỗi ngày cùng ở bên cạnh y. Cho nên nhiều năm như vậy, Đỗ Công vẫn luôn duy trì thích một người ở trong lòng, chính là Thành Thành. Bất kể là nó hồn nhiên đáng yêu khi còn bé, hay là nó tự nhiên hiểu chuyện khi lớn lên, ở trong mắt Đỗ Công đều là không hề phiền chán.

So với cầu xin Trịnh San Đồng cùng mình thân thiết, Đỗ Công nghĩ còn không bằng chọc cho Thành Thành cười còn mang đến cho y nhiều tinh thần vui vẻ hơn. Mỗi một biểu tình của nó, trong mắt của Đỗ Công đều thấy đáng yêu như vậy, ngây thơ như vậy. Cùng nó ở một chỗ, Đỗ Công phảng phất thoáng cái liền nhỏ đi, trong lòng cũng theo đó thoải mái hơn. Đỗ Công không muốn đi suy nghĩ phần tình cảm này của mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, y vẫn cảm thấy chỉ cần hai bên vẫn duy trì một phần chân thành trong lòng mà ở chung, những thứ khác đều không quan trọng.

Đỗ Công cầm điện thoại di dộng lên, trả lời một câu: “Anh còn có chút chuyện, các em chơi trước đi.” Sau đó liền đem điện thoại di động tắt máy, bỏ vào trong túi, hướng nhà Trình Hàn Lang mà tới.

“Anh em đâu?” Đỗ Công vừa vào cửa liền theo thói quen hỏi một câu.

“À, ảnh đi thực tập phải một tháng mới có thể trở về.” Thành Thành trả lời, sau đó giúp Đỗ Công xách túi vào.

“Thật hả?” Đỗ Công vừa nghe đã cảm thấy tế bào toàn thân đều bị kích hoạt rồi. Nó đi rồi, chẳng phải là mình có thể ở chỗ này muốn làm gì thì làm sao? Vui vẻ ở trên mặt Đỗ Công đều biểu hiện vô cùng tràn trề.(móa thứ bạn mất nết ghê hok:))))))))))))))

Thành Thành tò mò hỏi: “Anh Đỗ, sao anh cao hứng như thế a?”

“Đừng gọi là anh Đỗ, nghe rất khó chịu, gọi y như gọi chim, gọi anh Đỗ ơi.” Đỗ Công vẻ mặt xấu xa cười nói.

“Này có gì khác biệt sao?” Thành Thành có chút không rõ.

“Đương nhiên là có khác biệt, ít hơn một chữ tình cảm liền kém đi rất nhiều.” Đỗ Công một bộ dạng kinh ngạc bất ngờ, Thành Thành bị y chọc cười, hai cái má lúm đồng tiền hai bên cũng lộ ra.

Đỗ Công đứng ngẩn ngơ tại chỗ, Thành Thành thực sự là trời sinh một gương mặt mỹ nhân từ trong phôi a! Lúc trước Trình Hàn Lang sao lại tốt số như vậy? Nếu như lúc đầu Thành Thành đυ.ng phải chính là y, y nhất định sẽ so với Trình Hàn Lang còn yêu thương nó hơn, hiện tại mỗi ngày lo nghĩ cho Thành Thành chính là mình.

“Anh Đỗ… ơi, anh đang nhìn cái gì a?” Thành Thành cẩn thận nhìn trên người mình một chút xem có cái gì kỳ quái không.

“Nhìn em a! Thành Thành, em lớn lên thật là xinh đẹp, em mà là con gái cho anh đem về làm vợ thì tốt biết bao nhiêu.” Đỗ Công một bộ biểu tình đáng tiếc.

Trên mặt Thành Thành nhất thời có chút nóng rần lên, tuy rằng người khác luôn nói nó đẹp, thế nhưng nó cũng không phải thích lắm. Mặc dù bản thân nó thiên về âm nhu, nhưng vẫn là mong muốn người khác xem nó như con trai mà đối đãi. Dù là nó thích Trình Hàn Lang, cũng chưa từng bởi vì mình là con trai liền nghĩ đến mình thay đổi gì so với trước đây, mình là chính mình, bất luận là hình dạng gì cũng phải bình tĩnh mà tiếp thu.

“Nếu không tối hôm nay anh liền ở lại đây đi!” Đỗ Công vẫn lằng nhằng ở nhà Trình Hàn Lang cho đến tối, thật vất vả mới nói ra mục đích thật sự của chuyến đi này.

Biểu tình của Thành Thành có chút khó xử, Đỗ Công lập tức nói: “Gì! Anh chính là lười phải trở về, nhóc con, em lớn rồi thật có bản lĩnh ha, dám không chào đón anh?” Đỗ Công làm bộ giơ nắm tay lên.

“Cũng không phải, vậy anh ngủ ở đâu a? Ngủ trong phòng của mẹ em trước đây sao?”

“Liền ngủ ở chỗ này của Trình Hàn Lang đi! Còn chiếm thêm cả cái giường làm chi?” Đỗ Công thành khẩn nói.

“Thế nhưng… anh phải nói với anh em một chút, ảnh không thích người khác dùng đồ của ảnh. Em hỏi ảnh một chút.” Thành Thành nói xong thì đi gọi điện thoại cho Trình Hàn Lang.

Đỗ Công vội vàng níu tay nó lại, “Em không thể nói với anh của em, em nói nó khẳng định không cho anh ngủ, con người nó vốn là sạch sẽ đến đáng ghét, giống như là khiết phích, em nói với nó nó nhất định không đồng ý.” Đỗ Công làm bộ đáng thương nhìn Thành Thành. Thấy Thành Thành có chút do dự, lại vội vàng nói: “Dù sao anh cũng sẽ ngủ ở đây một đêm như vậy. Nó cũng không phải một thời gian lâu sau mới về sao? Em không nói nó cũng không biết. Nếu như em hỏi nó chút chuyện nhỏ này, nó có thể không thấy phiền phức sao?”

Thành Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.

Buổi tối tắm rửa xong Thành Thành mặc đồ ngủ đi tới đi lui ở trong phòng, Đỗ Công ngồi ở trên giường nói: “Sao em mặc kín như thế a! Trong phòng cũng không có nữ, em trực tiếp mặc qυầи ɭóŧ không phải được rồi sao? Mặc như vậy không nóng sao? Đang ngày nắng nóng.”

“Không nóng, em mặc quen rồi.” Thành Thành có chút lúng túng nói. Đỗ Công từ ngày biết Thành Thành trở đi, cũng chưa có thấy nó ở trần như nam sinh khác, thật không biết nó cởi hết là cái dạng gì, Đỗ Công đột nhiên rất muốn nhìn một chút.

“Thành Thành, em đem áo đang mặc cởi ra đi, anh muốn nhìn em một chút xem có cơ bụng hay không.” Đỗ Công tìm một lý do tà ác.

“Đừng xem… Em… không có gì cả.” Thành Thành có chút ngượng ngùng.

“Không có việc gì, anh nhìn em một chút xem có tiềm chất phát triển không?” Đỗ Công nói xong cũng vươn ma trảo hướng tới Thành Thành.

Thành Thành theo bản năng núp về phía sau, Đỗ Công hết sức hăng hái mà đuổi theo, cuối cùng thoáng cái đem Thành Thành giam vào trong ngực. Lúc này em chạy không được nữa rồi đi? Đỗ Công vừng vàng ôm nó, thở hổn hển, nhóc con kia chạy cũng rất nhanh!(cũng may là mị đã lướt trước rồi chứ ko dám tới khúc này là mị đã suy nghĩ lung tung, sắp lật bàn vì sợ rơi vào 1 hố máu tóa nào đó rồi >”<)

Eo của Thành Thành rất nhỏ, thân thể rất mềm, Đỗ Công cảm thấy ôm rất thoải mái. Thành Thành mặc áo ngủ rộng thùng thình, Đỗ Công hai ba cái liền đem cởi ra, lộ ra thân thể mảnh mai của Thành Thành.

Làn da thiếu niên trắng trẻo nhẵn bóng, không có bất kỳ vết sẹo gì. Hai điểm nhỏ phía trên màu sắc rất nhạt, thoáng mang theo một chút màu hồng ướŧ áŧ. Không giống với nam sinh khác, cảm giác đường cong của Thành Thành rất rõ ràng, nhất là cái mông, vểnh rất cao, không biết có phải là do Trình Hàn Lang đánh mãi mà thành không. Cái đặc trưng này của Thành Thành cũng thường trở thành đề tài để trêu đùa của mấy nam sinh khác.

Đỗ Công nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy có chút khát, y đẩy Thành Thành ra đi uống nước.

“Em đã nói là không có gì cả, em chính là gầy trơ xương cả người, nhìn không đẹp.” Thành Thành nói xong vội vã đem bộ đồ ngủ mặc lại.

Đỗ Công ở bên cạnh tự mình ra sức mắng mình: “Mình có bị bệnh không vậy! Có phải là ăn nhiều thứ linh tinh quá rồi không? Tại sao có thể có cái loại cảm giác này…” Y ở bên cạnh máy nước từng ngụm từng ngụm mà uống nước lạnh, thật lâu sau mới bình phục lại. Sau đó Thành Thành kêu y một tiếng, y mới chậm rãi đi tới.

“Anh Đỗ ơi, chúng ta ngồi trên giường trò chuyện một lúc đi! Em đã lâu không cùng người khác tán gẫu rồi.” Thành Thành cười vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.

Đỗ Công ngồi qua, “Được, em nói đi, nói chuyện gì nào?”

“Em cũng không biết rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, nếu không anh nói với em một chút chuyện bạn gái của anh đi, chị ấy đối với anh rất tốt phải không?”

“Không nói về cổ, cổ không có gì có thể nói. Hay ha, thằng nhóc xấu xa em không lo học cho giỏi, sao lại chọn nói cái chủ đề như vậy hả?” Đỗ Công vỗ nhè nhẹ lên đầu Thành Thành một chút.

“Cũng không phải mà, em chỉ là thật tò mò mà thôi. Anh Đỗ ơi, anh nói xem anh thích một người là mùi vị gì a?” Thành Thành nghiêm túc nhìn Đỗ Công.

“Mùi vị gì? Anh đây cũng không biết nói sao.” Đỗ Công nhìn Thành Thành, đột nhiên có chút khẩn trương, “Kỳ thực thích thì thích thôi, rất đơn giản. Ví dụ như anh thích một người đi, liền muốn bảo vệ người đó, thấy người đó bị khi dễ sẽ khó chịu, dù sao thì cũng chính là rất không được tự nhiên thì là thích.”(lạy ông lun ông ngố Orz)

Đỗ Công có chút ngượng ngùng, Thành Thành cũng là lần đầu tiên thấy hình dáng ngượng ngùng của Đỗ Công, nhất thời cảm thấy rất thú vị.

“Như vậy là em sẽ không có người thích rồi.” Thành Thành nói, “Em không có nghĩ tới bảo vệ con gái.”

“Em bây giờ mới chưa đi tới cái này đâu a! Còn sớm mà, hiện tại em là tên nhóc đầu còn để chỏm, còn cần người khác bảo vệ đấy.”

“Vì sao các anh đều đem em xem như con nít, em đã không phải là con nít rồi. Anh em cũng vậy, cho tới bây giờ vẫn đem em làm như con nít, cái gì cũng không nói với em. Em đã là học sinh trung học rồi, sắp sửa sẽ lên lớp mười nữa.” Thành Thành có chút ủy khuất.

“Được được được, không nói, em thật khờ! Bị người khác xem như con nít là một loại hạnh phúc, anh còn muốn làm con nít nè, mà có ai cho đâu? Lớn lên phải đáng yêu như em vậy mới được.” Đỗ Công nói xong hướng trên mặt của Thành Thành nhéo một cái, thật mềm, trong lòng Đỗ Công âm thầm khen ngợi.

“Em cũng không biết mình phải nghĩ như thế nào, anh Đỗ ơi, em hỏi anh một vấn đề, anh không được nói cho anh của em.”

“Em hỏi đi!”

“Anh của em có phải là rất ghét em không? Em cảm thấy mình không tốt chút nào, ngoại trừ giúp ảnh làm một ít việc vặt ra cái gì cũng không giúp được ảnh, nhưng mấy việc đó một mình ảnh cũng có thể làm tốt. Cho nên em nghĩ bản thân em đối với ảnh mà nói thật sự là có cũng được mà không có cũng không sao.”

Thành Thành nói xong lại cảm thấy tim của mình lại bắt đầu đau đớn, nó rất muốn từ chỗ của Đỗ Công có thể hiểu rõ hơn Trình Hàn Lang một chút, nhưng lại sợ hỏi ra rồi, e rằng Đỗ Công sẽ nói ra kết quả chính là lo lắng trong lòng của mình.

“Em nghĩ làm sao vậy? Anh nghĩ ai mà có lý do gì để chán ghét em được chứ? Nếu như anh có một đứa em trai như em, anh nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng đó.” Đỗ Công đối với ý nghĩ này của Thành Thành cảm thấy thật vô cùng kinh ngạc, y chưa từng nghĩ tới trong đầu Thành Thành lại còn có ý nghĩ bi quan như thế, xem ra đứa nhỏ này thực sự sắp trưởng thành rồi.

“Đó là anh, anh của em không nghĩ như vậy đâu, ảnh luôn nói em không có tiền đồ.” Sự ủ rũ trên gương mặt của Thành Thành khiến Đỗ Công nhìn thấy không khỏi thấy đau lòng.

“Trình Hàn Lang chính là đáng ghét! Nó đối với ai cũng đều như vậy, rất ít khi nghe nó nói ai tốt. Thế nhưng nó ở trước mặt người bên ngoài vẫn thường hay khen em, nói nó có một đứa em trai người khác cầu cũng cầu không được. Hơn nữa, em làm gì mà phải làm gì cho nó mới thấy an lòng a! Em cũng đâu có nợ nó.”

Thành Thành trợn to mắt, không tin hỏi: “Thực sự sao? Ảnh ở trước mặt người khác nhắc tới em?”

“Anh lừa em làm gì? Anh em chỉ là có chút cản trở về ngôn ngữ thôi, suốt ngày chỉ biết giả bộ, sỉ diện muốn chết khổ cả thân. Ai cũng thấy được nó kỳ thực đặc biệt quan tâm đến em, em là người thân duy nhất bên cạnh nó mà, nó không thương em thì ai thương?”

Đúng vậy, mình là em trai của ảnh, đây là điều sau này không thay đổi được nữa rồi đi. Thành Thành có vẻ cô đơn thế nhưng trong lòng vẫn là thực tế một chút. Nó sờ sờ dây chuyền trên cổ, từ lúc mẹ Trình tặng cho nó nó vẫn luôn đeo trên cổ. Trình Hàn Lang vẫn không có mang mà đặt ở trong hộp, mong rằng sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra, nó cũng có thể phù hộ mình có thể có một thành quả tốt đẹp.

Thành Thành không nói thêm gì nữa, đưa tay tắt đèn đi, hai người cứ như vậy cùng nhau lẳng lặng nằm ở trên giường nhìn nóc nhà đen kịt. Đỗ Công nghiêng người ôm lấy Thành Thành, khiến hắn như thỏa mãn được một nguyện vọng làm người ta thấy hạnh phúc vậy. Đỗ Công đem cằm đặt ở hõm vai của Thành Thành, cười nói: “Thằng nhóc nhỏ.” Sau đó lại giả bộ vù vù thϊếp đi.

Thành Thành biết là y tỉnh, thế nhưng nó không có giãy dụa, mặc y ôm. Mặc kệ y nghĩ là đùa thật vui cũng được, thấy thoải mái cũng tốt, mình cũng không hề cảm thấy trống trải như vậy nữa. Nhắm mắt lại, Thành Thành ảo tưởng cái ôm ấm áp này chính là của người mình ngày nhớ đêm mong kia, chỉ chốc lát sau liền đi vào mộng đẹp.