- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ân Tứ
- Chương 36
Ân Tứ
Chương 36
Có một hôm Đỗ Công nói với Trình Hàn Lang: “Tao thấy dạo này em mày cứ luôn thất thần, mày nói xem có phải thằng bé bắt đầu biết yêu rồi không? “
“Nó cũng sẽ biết yêu? Mỗi ngày nó xem phim hoạt còn không chớp mắt kìa.” Trình Hàn Lang hiển nhiên là nghĩ Đỗ Công đang không biết nói gì nên tìm chuyện mà nói.
“Làm sao mày biết thằng nhỏ sẽ không vậy? Tao bây giờ cũng còn coi phim hoạt hình đó!”
“Bởi vì nó là em tao, nó nghe lời tao, tao nghĩ yêu muộn thì nó cũng yêu muộn theo.”
“Nào có cái kiểu suy ra như mày hả? Vậy tao còn là con của ba tao sao. Sao ba tao 26 tuổi còn đang tìm đối tượng a?” Đỗ Công không phục.
“Đó là do ba mày quá hung dữ, ba tao 19 là đã có tao rồi.” Lời này vừa nói ra, hai người liền vật nhau trên mặt đất luôn.
Buổi tối lúc Trình Hàn Lang về nhà thật đúng là lưu ý tới Thành Thành một chút, mà cũng rất đúng lúc, Thành Thành đang ở bàn bên cạnh tự suy nghĩ viết bài tập làm văn của nó, cho nên mắt vẫn nhìn về phía bên ngoài, muốn tìm một chút linh cảm.
Trình Hàn Lang nhìn thấy bộ dáng suy nghĩ vẩn vơ của nó thật sứ có chút hoài nghi điều Đỗ Công nói là sự thât, nhưng dù thế nào hắn cũng không có cách nào đem chuyện yêu đương và cái người trước mắt này liên hệ với nhau được. Ở trong mắt hắn, Thành Thành vĩnh viễn đều là một đứa bé. Mặc dù bây giờ nhìn lại đã có một chút dấu vết trưởng thành. Thế nhưng ở trong mắt Trình Hàn Lang còn lâu mới nên hồn nên vía, hắn mong muốn Thành Thành vĩnh viễn vẫn là đứa nhỏ đơn thuần kia.
“Em đang yêu đương phải không?”
Trình Hàn Lang bỗng nhiên nói ra dọa Thành Thành giật cả mình. Thành Thành nhanh chóng lắc đầu nói không có, còn nói thêm một ít lời giải thích.
Trình Hàn Lang nghe được nửa đoạn đã nói: “Anh mặc kệ có phải là thực hay không, em không được yêu sớm cho anh, có nghe hay không? Sau này anh sẽ đúng giờ kiểm tra đồ của em, phát hiện cái gì giống như là thứ không nên có thì tịch thu, nghiêm trị không tha. Anh đây là tránh cho em giao ra trái tim đặt ở chỗ vô dụng thôi, còn có, ít cùng Vu Tiểu Đồng đi chung như vậy đi. Nói không chừng ngày nào đó lại lâu ngày rồi sinh tình nữa.”(hồi xưa kể chuyện bậy cho thằng nhỏ nghe bị mẹ Trình soát đồ còn nhảy dựng lên giờ nói như đúng rồi hà:v)
“Nhưng cậu ấy là bạn thân nhất của em mà?” Thành Thành bĩu bĩu môi, có chút không vui.
“Anh biết, không thân anh cũng không lo lắng đâu!” Trình Hàn Lang không có cho Thành Thành cơ hội tranh cãi gì? Dám nói chuyện yêu đương? Cửa sổ cũng không có.
Thành Thành nghe Trình Hàn Lang nói xong những lời này liền nhanh chóng trở về phòng đem quyển nhật ký giấu đi. Tuy rằng nó là có mật mã bảo vệ, thế nhưng nói không chừng có mật mã mới là không an toàn nhất. Lỡ như Trình Hàn Lang có cảm tình đối với loại đồ vật bí mật này, trực tiếp mở ra xem thì Thành Thành cũng không có cách nào.
Giấu tới giấu lui, cũng không biết để ở chỗ nào tốt, cuối cùng nó phát hiện dưới gầm giường của hai người có một cái hộp đựng đồ linh tinh, có vẻ như là không ai động đến nó. Mặt trên đã phủ đầy bụi bặm. Thành Thành mở cái hộp kia ra. Phát hiện bên trong còn có một cái hộp nhỏ, như vậy thì càng tốt. Thành Thành cẩn thận đem sổ giấu vào bên trong. Sau đó đem hộp đẩy vào trong.
Làm xong bài tập, Thành Thành lại bắt đầu muốn viết nhật ký. Chợt nghĩ tới muốn lấy sổ ra rất không tiện, vì vậy đành ngồi ở đó, cũng không làm được cái gì, trong lòng trống trải. Nó cũng ghét chính mình như vậy, Trình Hàn Lang thường nói nó thiếu hoạt bát, không hiếu động như các cậu con trai khác, rất thích một mình ngồi im lặng. Trình Hàn Lang còn nói con trai như vậy là thiếu khí phách, tương lai rất khó có phát triển.
Kỳ thực Thành Thành cũng muốn thay đổi, cũng muốn làm một người có thể sánh vai cùng Trình Hàn Lang, cũng là người ưu tú như vậy, thế nhưng nó chính là không có cái loại thiên phú này. Trình Hàn Lang có thể dễ dàng đậu được trường đại học trọng điểm, nhưng nó chính là loại người học đến bạc đầu cũng chưa chắc có cái thành tích rất kinh người gì. Thành tích tốt của nó bây giờ đều là nó vô cùng nỗ lực mới có được. Nó không có yêu cầu cao như vậy, nó thầm nghĩ làm một giáo viên, dạy ở trường nào đó nó muốn. Sau đó có thể cả đời làm em trai của Trình Hàn Lang, vĩnh viễn ở cùng hắn, vậy là đủ rồi.
Một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Thành Thành, Thành Thành chạy ra mở cửa, không ngờ là Vu Tiểu Đồng. Thành Thành trợn to hai mắt hỏi: “Đã trễ thế này cậu sao lại tới nhà mình?”
“Đừng nói nữa, mình xui muốn chết, đều tại ba mình. Cứ nhất định muốn mình đến một cửa hàng dụng cụ gần chỗ nhà cậu bên này mua một cái miệng bình tưới, còn nói là chỉ có thể là loại này, mình phải ngồi xe buýt chạy tới. Lúc đó đang đúng vào giờ tan tầm cao điểm, người trên xe chen lấn, mình cảm thấy có người đυ.ng vào túi mình một chút, mình vừa nhìn xuống dưới thì thấy dưới túi có một lỗ hỗng lớn, tiền bên trong mất sạch.”
“Hả? Cậu bị trộm hả, vậy cậu có thấy là ai không?” Thành Thành lo âu hỏi, sau đó lấy trong tủ lạnh ra một lon coca đưa cho Vu Tiểu Đồng.
“Không uống, càng uống càng khát, có nước sôi để nguội không?” Vu Tiểu Đồng hỏi.
“Có, cậu đợi một chút, mình đổi lại cho cậu.” Thành Thành đi rót nước cho Vu Tiểu Đồng.
Trình Hàn Lang từ trong phòng đi ra, thấy một bé gái ngồi bên ngoài, không nhìn rõ lắm liền hỏi Thành Thành đó là ai, Thành Thành nói là Vu Tiểu Đồng. Sắc mặt Trình Hàn Lang lập tức lại trở nên khó coi, căn dặn Thành Thành: “Để cho con bé có chuyện gì thì giải quyết nhanh lên một chút, khuya rồi đừng để cho con bé đợi ở đây lâu.” Thành Thành gật đầu, đi về phía Vu Tiểu Đồng.
“Sao lại chậm như vậy, khát chết mình rồi.” Nói xong bưng nước lên bắt đầu uống ừng ực. Thành Thành nói uống chậm một chút, Vu Tiểu Đồng uống xong, đem cái ly đưa lại cho nó, lại bắt đầu nói tiếp.
“Lúc đó mình liền nhìn người bên cạnh một chút, nhưng mà thật sự nhiều người lắm. Mình cũng không biết là ai trộm, nhìn ai cũng thấy như kẻ trộm. Sau đó mình lại hỏi ai vừa lấy túi của mình, đoạt đồ của học sinh có biết xấu hổ không a! Cậu đoán xem thế nào, toàn bộ người bên cạnh đều trừng mình. Con mẹ nó! Con người bây giờ thật ích kỷ, mình chính là người bị hại đó. Hỏi hai câu cũng không được sao hả? Sau đó mình đi xuống xe, nghĩ một chút cũng không có tiền đi về. Lúc đi ra ngoài lại còn để quên điện thoại di động ở nhà. Không có cách nào ngồi xe khác về cũng không có cách nào mua đồ nữa. Lại nhớ tới nhà cậu ở gần đây, mình mới đi tới. Kết quả ngồi xe đi xa quá, mình đi cũng không biết khoảng cách bao nhiêu nữa. Bên ngoài oi bức ngột ngạt, mình đi ra một thân mồ hôi.”(bả dữ thì thôi luôn á, thích con bé này:3)
Vu Tiểu Đồng nói xong liền kéo áo lên lau sau ót một chút. Một động tác này vừa vặn để Trình Hàn Lang nhìn thấy, nghĩ thầm bé gái bây giờ thật là đủ cởi mở.
Trình Hàn Lang biết Thành Thành và Vu Tiểu Đồng là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bất quá bản thân hình như cũng rất lâu rồi không có thấy chính cô bé. Khi còn bé vẫn tới nhà chơi, có thể bé gái lớn rồi sẽ cảm thấy không tiện cũng rất ít tới nhà tìm. Lần này gặp lại cô bé cảm thấy đã là một cô gái trưởng thành rồi, đặc biệt thân hình của cô bé rất cao, cũng có thể đủ để đi làm người mẫu, bất quá nhìn từ khí chất mà xem thì thích hợp làm vận động viên hơn.
“Đại ca, anh ở nhà ni!” Vu Tiểu Đồng đứng lên rất là khí phách lên tiếng chào Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang cười bảo cô bé ở nhà chơi vui vẻ, trở lại phải thật chú ý an toàn, rất có phong độ của bậc đàn anh, kỳ thực nói trắng ra chính là nhắc nhớ có bé chơi xong rồi thì về nhà sớm đi.
“Mình gọi điện cho ba mình, kêu ba tới đón mình đi!” Vu Tiểu Đồng nói xong cũng nhận điện thoại mượn từ Thành Thành.
“Đừng phiền chú, mình đưa cậu về nha!” Thành Thành nói.
“Cậu cho mình mượn ít tiền, mình đón xe về, ngày mai trả lại cậu.”
“Trước đừng nói chuyện có trả hay không, một mình cậu về không an toàn. Vẫn là mình đưa cậu về đi. Dù gì mình cũng là một đứa con trai.” Thành Thành rất anh dũng nói.
“Em vẫn là thôi đi!” Trình Hàn Lang tiên lên nói chen vào, “Em đưa con bé đi anh càng không yên lòng, nếu không anh tìm một tài xế đưa em về nhà.” Vu Tiểu Đồng nghĩ thấy quá phiền toái, liền trực tiếp gọi cho ba cô bé đến đón. Giọng Vu Tiểu Đồng nói chuyện cùng ba cô bé cũng là thẳng thắn như vậy, giống như là đang nói chuyện cùng anh em.(bả men thì thôi:v)
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên cao lớn liền đứng ở cửa, sau đó Vu Tiểu Đồng cùng ba của mình về nhà.
“Tính tình con bé vẫn luôn như thế này?” Vu Tiểu Đồng đi rồi Trình Hàn Lang tò mò hỏi Thành Thành.
“Dạ, đúng vậy a, em ở cùng một chỗ với cậu ấy đều không cảm thấy cậu ấy là nữ.” Thành Thành cười nói.
Lần này Vu Tiểu Đồng đến thăm ngược lại làm cho Trình Hàn Lang yên tâm, hắn thấy qua vô số loại nữ sinh, cho nên biết nếu như nữ sinh vẫn còn trong giai đoạn không thèm quan tâm đến hình tượng bản thân chút nào như này, vậy thì chứng mình cô bé này không có dự định nói chuyện yêu đương.
Trình Hàn Lang đối với Thành Thành thật ra không hề lo lắng nhiều, cho dù thấy nó ngẩn người ở đó cũng chỉ là khi đó nó đang suy nghĩ buổi tối ăn món gì. Trình Hàn Lang không biết như vậy có xem như là phá huỷ một cậu bé bình thường không, đem nó hoàn toàn nhốt vào trong những việc vặt ở nhà, tiếp tục như vậy có thể sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển tâm lý của nó hay không. Vì vậy Trình Hàn Lang trưng cầu ý kiến của Thành Thành hỏi nó có muốn mời một cô bảo mẫu không.
“Không thể mời!” Thành Thành trực tiếp cắt đứt lời Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang không biết tại sao phản ứng của nó lại kích động như thế.
“Em có thể làm, anh, em làm quen rồi, không làm cũng không biết làm gì. Đừng mời bảo mẫu mà, em không muốn một người xa lạ vào nhà đâu. Như vậy chúng ta lại phải thích ứng một lần nữa.” Không cần mời người khác tới làm việc em làm cho anh, như vậy em thực sự sẽ không thể làm gì cho anh nữa, như vậy cuộc sống của em còn ý nghĩa gì nữa. Thật ra Thành Thành là muốn nói điều này, thế nhưng nó nói không nên lời.
“Không mời thì không mời, còn khiến em sốt ruột như vậy sao? Đi, tắm đi rồi ngủ.” Trình Hàn Lang sờ sờ đầu Thành Thành, Thành Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Trình Hàn Lang đi về phòng ngủ.
“Sao em cách xa anh như vậy?” Trình Hàn Lang phát hiện gần đây Thành Thành lúc ngủ cứ thích cuộn người đến bên mép giường, cũng không phải là không chừa chỗ cho nó ngủ.
“Em… em… gần đây bị bệnh truyền nhiễm!” Lời này của Thành Thành vừa mới nói ra khỏi miệng liền hối hận, không xong, nghĩ làm sao mà ra cái lý do như thế.
“Bệnh truyền nhiễm gì?” Quả nhiên, Trình Hàn Lang vừa nằm xuống liền ngồi dậy, một vẻ mặt khẩn trương quay sang nhìn Thành Thành.
“Này… chính là… bệnh sởi, trên người em nổi sởi.” Thành Thành hoảng loạn che giấu.
Trình Hàn Lang vừa nhìn đã biết nó đang nói dối, nhưng vẫn là không vạch trần nó, muốn trêu chọc nó một chút. “Nổi ở đâu ni? Để anh xem một chút, không phải là lúc em lớp sáu đã từng bị nổi sao?” Trình Hàn Lang hướng về phía Thành Thành mà nhích qua.
“Đừng xem… ở bên trong bắp đùi… ghê lắm, anh xem sẽ ăn không vô luôn, hơn nữa… còn bị em gãi rách…” Thành Thành chỉ bên trong chân mình, cái chỗ này anh cũng sẽ không xem chứ!
“Ha hả… Thật không? Anh phải nhìn một cái mới yên tâm được.” Trình Hàn Lang vẻ mặt âm hiểu mà nhìn nó, sau đó nghiêm túc không gì sánh được nói: “Em tới đây cho anh, có nghe hay không?”
“Đừng… Em…” Thành Thành thấy biểu tình của Trình Hàn Lang, biết mình lộ tẩy rồi, nó không có dũng khí qua tới chỗ Trình Hàn Lang, chỉ có thể lui về phía sau. Sau đó theo một tiếng “A…”, Thành Thành ngã ngửa trên mặt đất.
Trình Hàn Lang nhanh chóng chạy tới mặt đất bên kia, Thành Thành vừa té lại chạy tới trên giường, bị Trình Hàn Lang chụp lại cổ chân, một hơi kéo lại. Trình Hàn Lang trực tiếp đem quần ngủ nó giữ chặt chặt chẽ chẽ kéo ra, Thành Thành cảm thấy mát lạnh, cũng chỉ còn lại mỗi cái quần lót.
Trình Hàn Lang hướng bên trong chỗ bắp đùi của nó mà nhìn, không có gì cả. Trắng mềm trơn bóng, nào có bệnh sởi gì, càng miễn bàn đến hiện tượng gãi rách.
“Được a, bản lãnh lớn thật, đến cả anh em cũng dám gạt, xem ra hôm nay anh phải nghiêm túc dạy dỗ em một chút.”
Trình Hàn Lang dùng sức nhéo một cái bên trong bắp đùi của nó, bởi vì da thịt chỗ đó mềm mại, Thành Thành thoáng cái liền kêu thảm, dọa Trình Hàn Lang nhảy dựng, Trình Hàn Lang nhìn vẻ mặt của nó thật sự là không biết đau đến thế nào, vội vã buông lỏng tay. Vừa nhìn lại, chỗ kia lập tức liền bầm xanh.
“Ô…” Thành Thành có lẽ là thực sự cảm thấy mình rất oan ức, chậm rãi nằm xuống xoay người không nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang vậy mà cảm thấy có chút khẩn trương, Thành Thành còn không có gặp chuyện rồi cáu kỉnh đi! Sẽ không có không để ý tới mình nữa chứ? Trình Hàn Lang nhẹ nhàng đá mông của nó một chút, Thành Thành vẫn như trước không xoay người.
“Này, không cần nhỏ mọn như vậy chứ, anh đùa với em thôi mà!” Trình Hàn Lang nằm úp sấp qua đó, dán lên bên tai Thành Thành, la lên “A” một tiếng, Thành Thành lập tức bị giật hết cả mình.
“Ha ha…” Trình Hàn Lang nghĩ bộ dáng Thành Thành như vậy thật đáng yêu, nóng giận lên đùa cũng rất vui.
“Ai cho phép em cáu kỉnh hả? Anh có nói em có thể cáu kỉnh sao? Chỉ có anh có thể cho em sắc mặt để nhìn, không cho em giận anh.” Dưới sự kích thích ác ý của Trình Hàn Lang, mặt Thành Thành đã nhăn thành một nhúm, dùng sức nhắm mắt lại, lại hơi run rẩy, môi mím chặt lại, xem ra là giận thật.
“Không để ý tới anh?” Trình Hàn Lang nhéo nhéo lỗ tai Thành Thành, miễn cưỡng nói: “Ai bảo em luôn chạy ra xa như thế mà ngủ? Anh ôm cũng ôm không được, em còn gạt người, em nói coi em có đáng đánh hay không? Anh thì không thể nuông chiều em được, nếu không em càng ngày gan càng lớn, ngày nào đó lại cưỡi lên trên đầu anh…”
Trình Hàn Lang oán trách đủ việc linh tinh, chỉ chốc lát sau liền thiếp đi, còn mơ thấy Thành Thành, chính là hình dáng nó lúc còn nhỏ, dính vào trên cánh tay của hắn mà chảy nước miếng, đẩy cũng đẩy không ra. Trên miệng Trình Hàn Lang vẫn lộ nét cười, so với hắn, trên mặt Thành Thành lại vẫn lộ vẻ ưu thương nhàn nhạt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ân Tứ
- Chương 36