- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ân Tứ
- Chương 22
Ân Tứ
Chương 22
Trình Hàn Lang về nhà trước, hắn vừa mở cửa thấy trong phong còn tối, chứng tỏ Thành Thành vẫn chưa có trở về. Lại còn đi xa như vậy, Trình Hàn Lang nghĩ thầm.
Hắn đi tới máy nước uống phía trước, đem một ly nước ừng ực uống vào, toàn thân mệt mỏi rã rời khiến hai chân hắn có điểm nhũn ra, hắn trực tiếp ngồi lên cái ghế sô pha gần mình nhất. Đại não vẫn còn trong tình trạng khẩn trương cao độ. Nghe tiếng gõ cữa, hắn đột nhiên đứng lên đi mở cửa.
Đứng ở cửa cúi gục đầu ngoại trừ Thành Thành thì còn ai? Trình Hàn Lang không nói hai lời, nắm lấy cánh tay của nó liền hung hăng lôi vào. Trừng mắt nhìn vào mắt Thành Thành hỏi: “Mày đi đâu?”
Thành Thành không dám nói ra, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang lại lớn tiếng hỏi một câu: “Tao hỏi mày, con mẹ nó mày đi đâu?”
Đỗ Công đứng bên cạnh nhìn không được nữa, lôi Trình Hàn Lang đang nắm tay Thành Thành ra, từ từ khuyên bảo.
“Nó đi sinh nhật bạn học, đi gấp không cùng mày nói được, sau đó lại không liên lạc được với mày. Cũng không thể hoàn toàn trách nó, điện thoại của mày toàn tắt máy…” Đỗ Công trêu đùa một chút, muốn làm dịu bầu không một chút.
Trình Hàn Lang căn bản không để ý y. Vẫn trừng mắt nhìn Thành Thành hỏi: “Tao hỏi mày nói coi! Mày đi đâu? Nói cho cậu ta cũng không nói cho tao đúng không? Được lắm, tao đây để mày há miệng ra nói.” Nói xong tay liền giơ lên.
Đỗ Công vừa nhìn thấy vội vàng ngăn lại, Trình Hàn Lang mắng to một tiếng “Cút.”, Đỗ Công cũng gấp gáp, quay qua quát hắn: “Làm lớn chuyện cái rắm a! Không phải đã về rồi sao? Chính mày không phải cũng lo lắng sao? Đánh xong rồi chính mày cũng thấy đau đúng không?”
“Tao lo lắng nó?” Trình Hàn Lang liếc mắt nhìn Thành Thành, “Nó thích đi đâu thì đi, tao không phải thiếu một người làm cơm, giặt quần áo đâu! Chỉ một lần này thôi. Lần sau tìm tao cũng không tìm!”
Thành Thành vừa nghe lời này sắc mặt lập tức liền thay đổi, ôm cánh tay Trình Hàn Lang nói: “Anh, em biết sai rồi, xin anh mà, anh đừng nói như vậy. Anh đừng mặc kệ em, nếu anh muốn đánh anh cứ tùy tiện đánh, em…”, nó lôi tay Trình Hàn Lang cầu xin tha thứ, Trình Hàn Lang đem nó hất ra.
Đỗ Công lúc đó liền nóng nảy, quay qua đấm một cái lên mặt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang một mực cùng Thành Thành phân cao thấp, căn bản không có phòng bị, một đấm này liền khiến má trái Trình Hàn Lang lập tức ứ máu.
Thành Thành ở bên cạnh thoáng cái liền khóc lên, cũng không biết sợ là cái gì, nó hướng Đỗ Công quát lên: “Anh Đỗ sao anh lại muốn đánh anh em? Anh đánh ảnh bị thương rồi… Sau này em không chơi với anh nữa.” Khóc xong còn dùng sức đánh xuống người Đỗ Công một chút, cuối cùng cũng báo thù được cho anh nó, bất quá đối với Đỗ Công mà nói, này không khác gì gãi ngứa.
Thành Thành sau khi đánh xong lại nhìn Trình Hàn Lang cầu xin tha thứ, Trình Hàn Lang nhìn ra được nó là đang vì Đỗ Công cầu tình, không muốn trận tranh đấu này tiếp tục.
“Xin lỗi… Tao cũng không biết chuyện lại như thế, ra tay không phải! Hàn Lang, không có sao chứ?” Đỗ Công muốn tiến lên nhìn mặt Trình Hàn Lang, Thành Thành sợ y sẽ lại ra tay, chắn trước mặt Trình Hàn Lang, Đỗ Công thấy Thành Thành ném ánh mắt oán hận bắn tới, cảm giác tim của mình như bị người ta hung hăng đặt dưới chân tùy ý mà đạp lên.
“Không có việc gì! Tao có chút mệt mỏi, Đỗ Công mày về đi, mày yên tâm, Thành Thành của mày tao sẽ không động vào. Về trễ trường đóng cửa đó.” Trình Hàn Lang mang theo gương mặt uể oài chán chường nói với Đỗ Công, sau đó mặt không đổi đi về phòng ngủ, bóng lưng có vẻ vô cùng tiều tụy. Thành Thành lẽo đẽo theo vào, để lại Đỗ Công một mình đứng ở cửa.
Gió từ ngoài cửa sổ hành lang thổi tới, có một chút lạnh, Đỗ Công cảm thấy thân thể mình run run. Y nhìn cánh cửa phòng ngủ của Trình Hàn Lang đang đóng, tỉ mỉ nghe một hồi phát hiện không có tiếng động đánh người nào. Hiểu rõ chính mình đứng đây có chút dư thừa, y xoay người, đi xuống dưới lầu.
Đèn đường bên ngoài đều đã tắt, ký túc xá trong trường đã sớm đóng cửa đi! Một mình Đỗ Công lang thang trên đường, y móc móc túi tiền, chỉ còn lại 8 đồng tiền. Tiền ăn trên người đều dùng phạm vào lúc đi tìm Thành Thành hôm nay. Y cảm thấy mình như này rất buồn cười, cũng tốt, vẫn đủ đi tiệm internet ngồi ngốc một đêm, Đỗ Công tự giễu nói với bản thân. Sau đó bước nhanh hơn, đi về hướng tiệm internet.
Trình Hàn Lang trực tiếp cầm quần áo đi vào phòng tắm, Thành Thành nói với hắn mấy lời hắn cũng không muốn phản ứng lại. Đợi tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, Thành Thành vẫn đứng tại chỗ bảo trì tư thế như lúc hắn đi vào phòng tắm, vẫn đáng thương hề hề mà nhìn về Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang không để ý tới nó, trực tiếp chui vào trong chăn ngủ, còn tắt luôn đèn, trong phòng một mảnh đen tối.
Thành Thành không hề động đậy, hình dáng trong bóng đêm hiện lên rõ ràng, thu hút ánh mắt của Trình Hàn Lang, trong đầu Trình Hàn Lang tất cả đều là biểu hiện thất thường của Đỗ Công vừa rồi, biểu hiện này khiến hắn có một loại cảm giác gần như tuyệt vọng, bởi vì sao mà cảm thấy tuyệt vọng, hắn cũng không biết được từ đâu. Hắn luôn cảm giác mình có một ít thứ giấu trong lòng không thể nào phát tiết. Vật này có thể chi phối tâm tình của hắn.
“Bật đèn!” Qua gần 1 giờ mấy, Trình Hàn Lang rốt cuộc không nhịn được nữa, nói với Thành Thành đang đứng trên mặt đất.
Chân Thành Thành đều có chút đau mỏi, thế nhưng nó nghe được Trình Hàn Lang mở miệng nói với nó, cái gì cũng không để ý chạy nhanh đến chỗ công tắc mở đèn lớn, đèn lớn vừa mở, trong phòng lập tức liền sáng, cảm giác có chút chói mắt.
Thành Thành còn chưa có xoay người lại, lại cảm thấy mông mình bị đá một cước. Nó lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, Trình Hàn Lang chụp nó lại kéo lên, quay cái mông Thành Thành qua lại đá thêm một cước. Lần này nó thoáng cái liền té lăn trên mặt đất, Trình Hàn Lang kéo nó lên, ném lên trên giường một cái, trực tiếp đem một cái gối đệm phía dưới rồi kéo quần Thành Thành xuống vung tay về phía cái mông tiếp tục đánh lên, hắn vẫn còn sót lại một ít lý trí, biết đánh chỗ khác có thể sẽ đánh bị thương.
Lúc đầu nhìn Thành Thành không có phản ứng gì quá lớn, Trình Hàn Lang nghĩ thiếu độ mạnh. Liền gia tăng độ mạnh, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh. Thành Thành rốt cục nức nở mà khóc ra thành tiếng, không nhúc nhích nằm lỳ ở trên giường, tay nắm thật chặt khăn trải giường, nước mắt như hạt châu đứt đoạn rơi xuống. Mặc cho Trình Hàn Lang đánh từng cái từng cái, không ngừng nói nhận lỗi.
“Anh ơi… Em biết sai rồi, anh cứ như vậy mà ghét em sao…ô…” Thẳng đến khi Trình Hàn Lang cảm thấy tay của mình đều đã tê rần, hắn mới dừng lại, cũng không liếc mắt nhìn Thành Thành, sắc mặt tối tăm mà ngồi xuống.
Thành Thành bò đến bên người Trình Hàn Lang, khóc nói: “Anh, anh đánh rồi… liền nguôi giận đi! Đừng đuổi em đi, em không đi…”
Trình Hàn Lang thấy Thành Thành khóc ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, lại nhìn về phía cái mông sưng đỏ, lòng có chút hối hận, nhưng nhịn lại không biểu hiện ra ngoài.
Trong lòng Thành Thành vô cùng ủy khuất, cũng không phải cảm thấy mình không đáng bị đánh, chỉ là người đánh nó là người nó muốn có được thương yêu từ người đó nhất, mỗi một cái đánh lên người nó đều đau xót hơn người khác đánh vài lần. Kết quả càng nghĩ nước mắt càng nhiều, liền lung tung xoa đi. Trình Hàn Lang cũng bị sự đè nén ban đầu của nó làm cho đau xót.
Nếu như hắn nhớ không lầm, từ lúc Thành Thành vào nhà đã 5 năm rồi, hắn không thấy Thành Thành khóc lấy một tiếng. Tuy rằng đứa bé trước mắt này thoạt nhìn có vẻ mềm yếu, có vẻ nhút nhát, thế nhưng sức chịu đựng trong lòng rất mạnh. Có thể là lúc nhỏ khổ sở gì cũng đều nếm qua, rất nhiều thương tổn trong mắt nó đều không là gì, nhưng ngày hôm nay chính mình lại cứng rắn ép nó đến khóc.
Hắn bắt đầu hận chính mình xúc động đối với một đứa bé ham chơi mà vẫn chăm chỉ như vậy. Hắn cho rằng nếu nói nghiêm phạt Thành Thành là làm cho hết trách nhiệm của một người anh, chẳng thà nói là hắn muốn phát tiết những điều trong lòng mình một lần. Bất kể là cái gì, đối với Thành Thành mà nói, cũng không tránh khỏi quá nặng tay.
Trình Hàn Lang cúi đầu nhìn Thành Thành một chút, mới phát hiện nó đã khóc đến thϊếp đi. Trên mặt ngoại trừ mang theo ủy khuất, nhiều hơn chính là bất lực.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ân Tứ
- Chương 22