- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ân Tứ
- Chương 17
Ân Tứ
Chương 17
Kỳ nghỉ hè đó Thành Thành thật sự đem Vu Tiểu Đồng dẫn về, lúc đầu Trình Hàn Lang còn tưởng rằng người này thể nào cũng là một thằng nhóc tương đối khỏe mạnh, không ngờ tới nhà lại là một bé gái thứ thiệt, còn thắt bím đuôi sam nhỏ nữa.Bất quá Vu Tiểu Đồng so với Thành Thành cao hơn một đoạn, lớn lên cũng so với Thành Thành khỏe mạnh hơn. Nói lớn nói nhỏ ngữ tốc rất nhanh, một điểm nhút nhát của mấy cô bé cũng không có, Thành Thành làm sai một việc cô bé liền đứng bên cạnh chống nạnh nói tới nói lui, Trình Hàn Lang nghĩ sao tướng nó y như một cô nhóc có chồng! Nhưng mà lớn lên cũng rất xinh xắn hoạt bát, cũng rất khiến người khác yêu thích.
Trình Hàn Lang nghĩ đứa nhỏ biết ăn nói như vậy rất thích hợp làm bạn với Thành Thành, có thể bổ sung ưu điểm a!
Nghỉ hè Thành Thành bình thường sẽ cùng Vu Tiểu Đồng ở trong phòng chơi làm thầy cô, đương nhiên, hai đứa đều là mấy đứa nhỏ đang lớn bình thường sẽ ồn ào mâu thuẫn với nhau, thông thường đều là Thành Thành cúi đầu nhận sai, Vu Tiểu Đồng mỗi lần như vậy đều là một bộ dáng có lý không sợ ai.
Có một lần cô bé nhìn thấy nhóc ăn xin ở đầu giường, muốn cầm lên chơi, nói cái gì Thành Thành cũng không để cho cô bé chạm vào. Hai đứa liền rùm beng một trận, lần này Thành Thành thế nào cũng không chịu nhượng bộ, cuối cùng Vu Tiểu Đồng nói không bao giờ… chơi với nó nữa. Sau đó đã lâu cũng không thấy đên, Thành Thành không thể làm gì khác hơn là ôm nhóc ăn xin giảng bài cho một mình nó nghe. Vu Tiểu Đồng đi rồi, nhóc ăn xin là người bạn duy nhất của nó. (con bé thiệt tình, tín vật định tình của thằng nhỏ mà cứ dành:v và em nó là điển hình cho cái sự trọng sắc khinh bạn:v)
Trình Hàn Lang cả một mùa hè cùng với bọn nc, Đại Dũng chơi cùng một chỗ, cấp hai nc và Trình Hàn Lang không học chung trường, ba hắn sắp xếp đem hắn đến… một trường cấp ba trọng điểm khác. Tuy rằng cũng ở Bắc Kinh, nhưng bởi vì cách nhau rất xa, sau này gặp mặt cũng không phải dễ. Điều này làm cho tlh rất quý trọng những lúc gặp nc trong kì nghỉ hè.
Đau khổ vì mẹ Trình không ở bên cạnh cũng theo thời gian mà nhạt đi rất nhiều, Trình Hàn Lang bắt đầu học được độc lập thực sự.
Chớp mắt Trình Hàn Lang đã vào lớp mười, độ khó của chương trình học bắt đầu gia tăng, thời gian hoạt động cũng trở nên ít đi. Lúc học lớp mười Trình Hàn Lang còn có thể thành thành thật thật học tập, đến lúc lên lớp mười một lại bắt đầu trở nên không an phận, thời kỳ tuổi trẻ phản nghịch của con người vốn là không dễ khống chế, hơn nữa bên cạnh hắn căn bản không có ai để đốc thúc hắn, quản chế hắn. Hắn hầu như muốn là chuyện gì thì sẽ không hề cố kỳ gì mà đi làm.
Lúc này mẹ Trình tuy cũng trở về vài lần, thế nhưng Trình Hàn Lang ở trước mặt mẹ vẫn luôn biểu hiện bình thường, mẹ Trình cũng yên lòng mà quay về bên kia.
Lớp mười một Trình Hàn Lang gia nhập hội học sinh, dựa vào thành tích cao, nhân duyên lại tốt liền có ưu thế làm tới hội trưởng hội học sinh. Có lẽ là do cha mẹ cho gien tốt, Trình Hàn Lang học rất nhẹ nhàng, có đôi khi người khác trầm tư suy nghĩ cũng giải không những con số lý hóa nhưng hắn liếc mắt nhìn là có thể có ý tưởng giải.
Hai năm qua hắn lớn lên rất nhanh, thoáng cái đã cao vọt lên một mét tám mươi mấy, đã hoàn toàn biến thành một chàng trai cao lớn. Khuôn mặt bắt đầu trở nên góc cạnh rõ ràng, di truyền toàn bộ nét đặc thù của Trình Thế, anh tuấn tài giỏi. Trên người cũng hiện ra những đường cong cơ thể ưu mỹ, sôi nổi trên sân bóng rổ, cả người có vẻ tràn đầy khí khái.
Nhưng mà hắn cũng bị nhà trường nhớ thương không ít lần, có chuyện gì thì tụ tập ẩu đả đánh nhau, hơn nữa hầu như lần nào cũng đều có hắn tham dự. Người khác đánh nhàu là một loại phương thức xử lý mâu thuẫn, hắn đánh nhau hoàn toàn là để rèn luyện thân thủ của mình.
Những thứ này hoàn toàn phù hợp với khiếu thẩm mỹ của nữ sinh lúc đó, trong mắt các cô Trình Hàn Lang tựa như một nhân vật cấp quốc bảo, những ánh mắt ám muội hầu như mỗi ngày đều bắn về phía hắn. Chỉ cần hắn và một nữ sinh nào đó nói nói hoặc là chung đường một lần, ngày hôm sau tin đồn liền ùn ùn mà kéo đến. Có nữ sinh còn vì có tin đồn với Trình Hàn Lang mà thấy vinh quang.
Cũng là năm lớp mười một ấy, Trình Hàn Lang biết Đỗ Công.
Hai người quen biết có điểm máu me, trước đây Trình Hàn Lang và Đỗ Công cũng không phải cùng trường cấp hai, cho nên hai bên cũng không quen biết nhau. Nhưng sau đó lên cấp ba, hai bên đều đối với đối phương có nghe qua, nhưng cảm thấy hoàn toàn là người xa lạ.
Đỗ Công là loại người cao lớn thô kệch điển hình, mày rậm mắt to, vai rất rộng, thanh âm nói chuyện cũng lớn, chỉ là nhìn tướng tá kia, vẻ mặt kia liền không ai dám trêu chọc, một ít vụ đánh nhau trong trường thật ra rất ít khi y tham gia, thế nhưng y ở bên ngoài quen biết với một bang hồ bằng cẩu hữu. Cho nên người trong trường cũng ít ai có can đảm động vào y. (hồ bằng cẩu hữu: chỉ đám bạn bè xấu, đôi khi cũng dùng nói vui về bạn bè thân thiết)
Hôm đó trời mưa lớn, Trình Hàn Lang buổi trưa không về nhà, ở lại trường học ăn cơm trưa. Khi đó trong trường có một đám học sinh nội trú, Đỗ Công chính là một trong số đó.
Trình Hàn Lang đem cơm đến chỗ ngồi ăn cơm chung của học sinh ăn, Đỗ Công cũng mới vừa đem bát để lên phía đối diện, Trình Hàn Lang đầu cũng không ngẩng lên đã nói: “Chỗ này có người!”
Đỗ Công giống như không nghe thấy trực tiếp ngồi xuống, liền ăn từng ngụm lớn từng ngụm lớn.
Trình Hàn Lang ngẩng đầu thấy là đc, vẫn lạnh lùng như cũ nói một câu: “Nơi này có người!”
Đỗ Công vỗ bàn một cái liền đứng lên, lớn tiếng chửi: “Con mẹ nó trên bàn viết tên mày à? Giờ ai thích tới thì tới, tao một bước cũng không đi! Mẹ nó đứa nào lại ở chỗ này đánh rắm, sớm lăn xa một chút, bớt ảnh hưởng tao ăn uống!”
Nói xong ngồi xuống tiếp tục ăn, vừa gắp một sợi mì, bát đã không thấy tăm hơi, cả tô mì đều ụp lên trên đầu, nước nóng theo mặt chảy xuống gáy.
Chờ lúc các học sinh khác đến, hai người đã nằm trên mặt đất xoay đoánh thành một đoàn, không nhìn rõ ai với ai. Bên cạnh bát đũa rơi rớt đầy đất. Xung quanh không ít người đến vây xem, đợi đến khi giáo viên chủ nhiệm tới mới đem hai người tách ra được. Khóe miệng Trình Hàn Lang đều chảy máu, Đỗ Công cũng không một mình chiếm được tiện nghi lớn như vậy, một bên má trái sưng lên rất lớn.
Sau đó hai người cũng bị ghi lỗi, Đỗ Công còn bị mời phụ huynh. Chức hội trưởng hội học sinh của Trình Hàn Lang tạm thời bị thu hồi, cứ như thế hai người nhận biết đối phương.
Sự kiện đó Đỗ Công vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, nhưng ở trong trường cũng không gây chuyện, toàn bộ là vì sợ cha mẹ quở trách. Lần này ở nhà mấy ngày đều không thấy dễ chịu, ở trong trường thì lại bị mọi người chỉ trích. Y bị những chuyện này làm cho uất ức, liền đi tìm mấy người anh em ở ngoài trường thương lượng muốn đem Trình Hàn Lang ra xử lý.
Ban đầu mấy người này dễ dàng đáp ứng, Đỗ Công cũng không muốn có sự cố gì, mấy người này ở phương diện đánh nhau đều rất nghiêm túc, đều giống nhau ở chỗ bất kể đối phương là ai, đυ.ng tới thằng nào liền đánh. Ai ngờ chọn địa điểm tốt rồi, một người đầu lĩnh trong đó lại nói cho hắn biết, người này trăm triệu lần không thể đυ.ng được, nếu như thực sự đánh, phỏng chừng mấy người chúng ta chết cũng không biết tại sao mình chết. (con của phu nhân lão đại xã hội đen không ai dám đυ.ng (:))))))))))))))))
Đỗ Công vừa nghe liền phát hỏa, nói: “Nó không phải chỉ là một đứa học sinh sao? Tụi bay không đánh một mình tao đi tìm người!”
Đầu lĩnh nói: “Mày vẫn là yên tĩnh hai ba ngày đi! Thằng nhóc kia là con của Trình Thế, nếu như mày không biết trình thế, mày hẳn cũng nghe nói qua về Lệ Trung Tín rồi đi! Lệ Trung Tín gϊếŧ qua bao nhiêu người, đem súng trực tiếp gϊếŧ người trên đường cũng không có ngồi tù, mày nói coi có phải có bản lĩnh lắm không? Thế nhưng người ở trên đường cũng biết, Lệ Trung Tín rất nghe một người, đó chính là Trình Thế. Chúng ta ở Bắc Kinh đông một góc tây một chỗ đánh qua một chút đã ghiền thì thôi. Anh ta cũng không để ý một thằng nhóc con như mày. nhưng nếu mày muốn làm người ta chú ý đến mày, mày chính là chán sống rồi, hay là mày suy nghĩ một chút làm thế nào khiến Trình Hàn Lang đem việc này quên đi đi!”
Đỗ Công nghe xong những lời này lửa trong lòng đã bị sợ hãi dập tắt rất nhiều, nói không thể là không thể nào, dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
Mấy ngày kế tiếp Đỗ Công một mực nghĩ nếu như việc này thực sự chọc đến Trình Thế ở nơi nào đố, sinh mệnh trẻ tuổi của mình cứ như vậy kết thúc sao? Mới sống đến bây giờ a! (cái ông nội ngố hết sức:v)
Kết quả kinh hồn bạt vía vài ngày, Trình Hàn Lang bên kia lại không có động tĩnh gì. Sau lại nghe bạn học nói Trình Hàn Lang và ba hắn quan hệ cũng không tốt lắm, hắn chưa bao giờ dựa vào ba hắn làm cái gì. Tảng đá trong ngực Đỗ Công lúc này mới coi như buông xuống, y nghĩ Trình Hàn Lang ở phương diện này thật đáng để hắn tán thưởng.
Vì hai người không cùng một lớp, bình thường rất ít khi cùng nhau xuất hiện, đυ.ng mặt cũng làm như không thấy. Chuyện này dần dần cũng liền bị hai bên quên mất.
Trường cấp ba của Trình Hàn Lang cách trường tiểu học của Thành Thành rất gần, đôi khi hắn tan học sớm cũng sẽ đón Thành Thành cùng nhau về.
Thành Thành và Vu Tiểu Đồng lại huề nhau rồi, Trình Hàn Lang bình thường hay thấy hai đứa nó chơi cùng một chỗ, nhưng Trình Hàn Lang chưa từng nghĩ đến cái từ thanh mãi trúc mã trên người hai đứa nó. Bởi vì Vu Tiểu Đồng vẫn luôn có vẻ mạnh mẽ hơn Thành Thành rất nhiều. Mới học lớp năm đã cao 1m6, mà Thành Thành so với cô bé còn chênh lệch hơn lúc trước. Thành Thành đứng bên người cô bé liền như một cọng giá.
Thành Thành hai năm qua hầu như như không có trưởng thành gì, cao hơn một chút, lớn hơn một chút, nhưng tư tưởng vẫn ấu trí như khi còn bé. Cái tiến bộ duy nhất chính là có thể làm vài món ăn đơn giản. (lớp năm lớn dễ sợ luôn mà nói con ng ta ấu trĩ như khi còn bé ==)
Trình Hàn Lang lên cấp ba có rất nhiều việc hầu như không có thời gian chơi cùng Thành Thành, hơn nữa hắn nghĩ tư tưởng của hai người chênh lệch càng lúc càng lớn. Mặc dù chính mình đã đáp ứng Thành Thành sẽ dẫn nó ra ngoài chơi vài lần, nhưng đều vì đủ loại nguyên nhân mà thoái thác.
Bình thường thời gian trao đổi duy nhất của hai người chính là lúc ăn và lúc ngủ. Thời gian còn lại Trình Hàn Lang đều ở đâu đó làm chuyện của mình.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ân Tứ
- Chương 17