Chương 4

4

Ta đả thương Tống Bảo Bình, Đàm Tam Khuyết tìm ta hỏi tội: "Nàng ấy bất quá va chạm nàng vài câu, nàng lại không cho nàng ấy mặt mũi! Tâm tư của ngươi ác độc biết bao! Nàng hủy mặt của nàng ấy, nàng bảo nàng ấy về sau làm người như thế nào?!"

Ta tự đánh đàn, phản bác: "Một cơ thϊếp của ngươi mơ ước trâm phượng của ta, ta làm sao làm người?"

Đàm Tam Khuyết tức giận đi qua đi lại: "Ninh Hoan, nàng đã thay đổi, tại sao bây giờ nàng lại biến thành như vậy? Trước kia chúng ta hòa hợp, kính trọng và yêu thương lẫn nhau, có biết bao nhiêu vui vẻ! Nhưng sau khi hai nữ nhi qua đời, nàng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong mắt chỉ có nữ nhi, không có ta; ta thật vất vả tìm người hầu hạ mình, nàng lại vì như vậy mà bạo ngược, nàng cũng không ngẫm lại, nàng ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương!"

"Ngươi đau lòng cho tiểu cô nương khác, lại không nhớ rõ, hôm nay là ngày giỗ Tiểu Giản của chúng ta, ngươi đương nhiên sẽ không nhớ rõ, bởi vì sau khi nữ nhi được sinh ra, ngươi ở bên ngoài chinh chiến, chỉ gặp qua nữ nhi của mình hai lần. Ngươi đương nhiên sẽ không cùng ta hòa hợp. Hai người chúng ta, nói chuyện ngày càng ít, thư gửi qua lại cũng chỉ có quân kỷ chính khách.”

Hắn trầm mặc thật lâu, ngồi xuống bên cạnh ta: “Nữ nhi c..hết non, ta đương nhiên đau lòng, nhưng chúng ta cũng không thể sống mãi với quá khứ. Ninh Hoan, ta sẽ cho nàng một hài tử mới.”

Ta lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Lúc sinh Tiểu Giản, ta thiếu chút nữa đã c..hết.”

Hắn cười đến thoải mái: "Đó chỉ là trùng hợp, sẽ không mỗi lần đều xui xẻo như vậy, ta đã mời danh y điều dưỡng thân thể cho nàng, cam đoan nhất cử đắc nam. Hơn nữa, nếu nàng không có hài tử, làm sao ta cho nàng vị trí trung cung?"

Ta lười biếng nói: "Ta bây giờ, ta không có hứng thú với hậu vị nữa.”

Hắn sửng sốt một chút, vui vẻ cười nói: "Nếu có thể nghĩ thông suốt như vậy, nàng cần gì phải tức giận với Bảo Bình. Ta và nàng bầu bạn đã mười năm, có hay không có phượng ấn, đều không ảnh hưởng tình nghĩa của chúng ta. Cho dù ngày sau hậu cung ba ngàn, nàng vẫn là Nguyên phi của ta.”

Đàn gãy rồi.

Ta nhìn cây hạnh hoa, nhớ lại năm đó.

Gió xuân xa mười dặm, chim đỏ bay trên trời.

**(春風十里,朱雀天都。Xuân phong thập lý, Chu Tước Thiên Đô.)**

Đàm Tam Khuyết cưỡi bạch mã vác giáo bạc, người như tì hưu ngựa như rồng.

"Nếu muốn làm tổn thương nàng dù chỉ một chút thì hãy bước qua thi thể ta!"

Ta yêu lời thề đó, ta yêu khí chất của thiếu niên kia, ta yêu cách chúng ta cùng chạy, phóng ngựa dọc bờ sông.

Nhưng mười năm trôi qua, hắn đã thay đổi.

Hắn trở nên ích kỷ và lạnh lùng, phản bội và khao khát. Ta không còn là công chúa của hắn nữa, hắn cũng không còn là thiếu niên ta yêu.

Ta đứng dậy tiễn khách: "Ta mệt rồi.”

“Đêm nay ta ngủ ở chỗ này......”

“Ngươi đi đi.” Ta nói với hắn như với bộ xương khô trong mộ, bởi vì ta nhìn hắn, tựa như nhìn thi thể thiếu niên phu quân của ta.

Làm sao con người có thể sống chung với xác c..hết chứ?

Đàm Tam Khuyết thở dài, không biết là cảm thấy may mắn hay tiếc nuối, đặt một lọ thuốc trị mụn vàng trước mặt ta: “Đây là thuốc tiêu sẹo Tây Vực tiến cung, nàng đánh nàng ấy, tay của nàng cũng bị thương, cần gì phải làm như vậy. Ninh Hoan, nàng tự giải quyết cho tốt, lần sau đừng làm như vậy nữa.”

Hắn bước xuống các bậc thang.

Ta đứng trên đại điện.

Đàm Tam Khuyết, tình cảm đã hết, từ nay về sau, chúng ta chính là kẻ thù

——-