2
Đêm đó ta có một giấc mơ.
Tống Bảo Bình ưỡn bụng, diễu võ dương oai trước mặt ta, ta còn chưa động thủ, nàng ta đã giả vờ rơi xuống nước mất con.
Đàm Tam Khuyết tống ta vào lãnh cung, lúc đó ta đang mang thai.
"Nàng không sinh được nhi tử, còn g..iết hại cốt nhục của Tống mỹ nhân, nàng thật ác độc!"
Cuối cùng ta mang thai mười tháng, bị Tống Bảo Bình rót rượu độc, một xác hai mạng.
Thân xác ta chưa lạnh, tiền điện lại oanh ca yến vũ, sắc phong Tống Bảo Bình làm hậu.
Chỉ có một thiếu niên đến nhặt xác ta, ta nhìn quen mắt, nhưng không nhớ là ai.
……
Giấc mộng có cả đời dài như vậy, sau khi tỉnh lại ta sợ toát mồ hôi lạnh, lại cảm thấy hoang đường.
Sao ta lại rơi vào kết cục như vậy.
Lúc này nha hoàn đi vào báo, nói bệ hạ ngủ ở chỗ Tống mỹ nhân, mặt trời lên cao còn chưa dậy, bảo ta thay mặt đi chủ trì tiệc chiêu đãi.
Tham dự tiệc đều là bộ hạ cũ Trường An, đi theo ta và Đàm Tam Khuyết khởi binh.
Hôm nay họ rất nhiệt tình với ta.
“Công chúa, nghe nói người cãi nhau với bệ hạ, chỉ vì một mỹ nhân.”
“Này, nam nhân mà, ai không có tam thê tứ thϊếp, bệ hạ cũng bất đắc dĩ, trong lòng hắn vẫn có công chúa.”
"Công chúa thân phận tôn quý, ngày sau bệ hạ nhất thống thiên hạ, vị trí hoàng hậu không phải người thì còn ai khác. Việc cấp bách, là nhanh chóng sinh cho bệ hạ một tiểu tử mập mạp, sớm lập thái tử, mọi người nói có phải không, ha ha ha ha ha!"
Đúng đúng đúng, bệ hạ cũng chỉ nóng lòng vì không có nhi tử nối dõi mà thôi......
"Ồ, bệ hạ đã mớm lời với các ngươi, bảo các ngươi tới khuyên ta nhẫn nhịn Tống mỹ nhân phải không?" Ta đặt chén rượu xuống: "Nếu ta không đành lòng thì sao?"
“Lớn mật!" Đàm Tam Khuyết từ sau trướng đi ra: "Ninh Hoan, nữ tử trong thiên hạ ai không phải như thế, là nàng ghen tị, không thể chịu nỗi người khác.”
"Vậy ngươi cứ đi tìm nữ tử trong thiên hạ không phải là được rồi sao, ở bên ta nói nhảm làm gì?"
Ta vỗ vỗ tay, sai người truyền bút mực giấy nghiên mực: "Chẳng qua chỉ cần một tờ hưu thư thôi, lý sự dài dòng làm gì, tìm người làm thuyết khách làm gì, khi nào trở bệ hạ nên như thế do dự không quả quyết như thế?"
Đàm Tam Khuyết kinh hãi.
“Ngươi không viết?” Ta ngoắc ngoắc tay: "Đưa bút cho ta.”
Mọi người thấy ta cầm bút, vội vàng xông lên, kéo tay áo ta, ôm lấy cánh tay ta.
Đàm Tam Khuyết âm trầm, phất tay áo rời đi.
Hôm đó Từ Lương đưa ta về cung: "Công chúa, bệ hạ ở Giang Đông, đối với Tống mỹ nhân cực kỳ sủng hạnh. Huống hồ nàng ta là nghĩa nữ của đại đô đốc Giang Đông, cũng không phải là cơ thϊếp bình thường. Nếu sinh hạ lân nhi (con vua), sợ rằng Trung cung có biến.”
Ta gật gật đầu: "Trong cung, chỉ có ngươi là người tốt bụng.”
Từ Lương chắp tay: "Thần là Hán thần, ăn cơm của người Hán, không dám lừa gạt công chúa.”
“Vậy ngươi cảm thấy nên làm như thế nào.”
Từ Lương nhìn về phía Vị Ương cung: "Nếu bệ hạ bất nghĩa, công chúa có thể thay thế.”
Bước chân ta dừng lại.
Tuyệt vời!
Thay vì tranh giành với một đám nữ tử ở hậu viện để lấy lòng nam nhân, chi bằng ta đánh cược với Đàm Tam Khuyết một lần.
Thay vì trông chờ hắn lập ta làm hoàng hậu, sao ta không tự làm vua?
Thà ta phụ nam nhân, không để nam nhân phụ ta!
Ta nhìn Từ Lương nói: “Nghe ngươi nói có thể giúp ta xua tan mây mù, xua được mây mù, ta đã hiểu ra.”