Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Án Tử

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
11

Sự thật chứng minh, Đàm Tam Khuyết không có dũng khí này.

Hắn biết trong vòng năm bước, kiếm của Vệ Phong rất nhanh, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vệ Phong che chở ta lao ra khỏi trướng, lập tức tìm hai tiểu binh thay đổi y phục, trà trộn vào trong đội ngũ truy bắt hai chúng ta.

Bởi vì không quen thuộc với địa thế, hai chúng ta lạc đường, rất nhanh đã bị đuổi tới bên bờ nước.

"Ngươi ở đây chờ, ta đi mượn thuyền."

Ta cởi chiến giáp ném cho Vệ Phong, cởi búi tóc, đi chân trần chạy đến chỗ ngư dân bên bờ sông, ra vẻ đáng thương: "Lão bà bà, có thể cho chúng ta mượn một chiếc thuyền qua bờ bên kia không?"

Lão bà bà vội vàng lấy nước nóng cho ta: "Cô nương xảy ra chuyện gì thế?"

Ta nhìn thoáng truy binh trên sườn núi: "Gần đây Dụ quốc bệ hạ du ngoạn ở chỗ này, ta bị thủ hạ của hắn để mắt, hắn phái người tới bắt ta..."

“Đám lưu manh cường đạo này! Đồ ăn t..hịt người!" Lão bà bà mắng chửi dõng dạc, kéo thuyền gỗ nhỏ từ trong bụi lau sậy ra: "Đi thôi, đi mau đi! Cô nương đang yên đang lành, đừng để bị đám đại đầu binh kia chà đạp.”

"Mượn được rồi, mau tới đây!" – Ta lén gọi Vệ Phong.

Vệ Phong đi ra, thi lễ với lão bà bà, hai mắt lão bà bà sáng ngời: “Vị tiểu lang quân này thật là tuấn tú! Là phu quân của ngươi sao? Nam tài nữ sắc, ta chưa từng thấy qua phu thê nào xứng đôi như các ngươi!”

Ta chợt có ý chơi đùa: "Đây là đệ đệ của ta, chưa kết hôn. Trong vòng mười dặm quanh dây, nếu có cô nương xinh đẹp nào, có thể giới thiệu với hắn, người trong nhà chúng ta tất cả đều rất sốt ruột.”

“Được! Được! Ta nhớ rồi!”

Vệ Phong cụp mắt, lông mi khẽ động, quay đầu nhìn mặt hồ, có lẽ hắn mệt mỏi.

Hắn để ta một mình ra sức chèo thuyền.

“Rốt cuộc ngươi dẫn theo bao nhiêu người đến?" Ta đầu đầy mồ hôi, cười dịu dàng hỏi hắn.

“Năm trăm." Vệ Phong ngồi ở đuôi thuyền, u buồn nhìn nước sông.

"Ha ha ha ha, Vệ Bá Ước, lá gan của ngươi thật là lớn, năm trăm binh mà dám nói là năm mươi vạn!"

Vệ Phong trừng mắt liếc ta một cái: "Chúa công mới là to gan lớn mật, một mình mà dám tới gặp Đàm tặc, việc này vì sao không thương lượng cùng thần?"

"Ta không muốn chuyện phân tranh của hai chúng ta ngăn cản con đường Tây chinh của ngươi. Thiên hạ nếu có thể nhất thống, ngươi đi theo chúa công nào cũng được.”

“Thần chỉ có một chúa công." Vệ Phong kiên trì.

Trong lòng ta nóng lên, thẳng thắn nói với hắn: "Là vàng, sớm muộn gì cũng sẽ phát sáng, cho dù không có ta, tướng tài như ngươi sớm muộn cũng sẽ kinh động thế nhân."

Từ trước khi quen biết, ta đã mơ thấy hắn phong hầu bái tướng, vị trí ngang với Tam Công.

“Không có nếu như." Vệ Phong thản nhiên nói: "Thần vì Đàm Tặc trông coi doanh trướng ba năm, hắn cũng không lấy mắt nhìn lấy một lần. Cho dù thần theo hắn, thì có thể như thế nào? Thủ hạ tướng sĩ của hắn nhiều như mây, hắn sẽ không trọng dụng thần. Huống hồ lòng dạ hắn hẹp hòi, thần mới lộ mũi nhọn, hắn đã vội vàng muốn áp đảo. Cho dù hắn cho thần quan to lộc hậu, thần cũng tuyệt đối không phụng dưỡng loại người bất trung bất nghĩa này.”

Vệ Phong nói xong, ánh mắt như nước nhìn về phía ta: "Có lẽ thiên hạ chính xác có ba mươi sáu lộ chư hầu, cũng không phải tất cả chúa công đều có quyết tâm và dũng khí giao toàn bộ quân sĩ cho người mười tám tuổi như thần, chúa công tin tưởng thần cho nên thần cũng sẽ tận tậm tận lực..."

Hắn hơi rũ mắt: "... Sau này đừng tùy ý đưa thần cho người khác nữa, chúa công.”

Ta thấy hắn tủi thân cô đơn như thế, vội vàng nhận sai: "Vệ tướng quân nói rất đúng, lần này là ta suy nghĩ không chu toàn. Từ nay về sau, chúng ta phúc họa cùng chịu, vinh nhục cùng chịu; đồng tâm đồng đức, đồng mưu chiến công!" (thành ngữ, cùng hợp tác đểt đạt được thành công)

Sắc mặt Vệ Phong hơi thoải mái: "Chúa công có đói bụng không?”

“Có chút. Ở yến tiệc của Đàm tặc, một ngụm rượu cũng chưa từng uống.”

“Rượu vẫn nên uống ít thôi." Hắn cởi túi da bên hông ra đưa cho ta, cuối cùng cũng đển chèo thuyền thay ta.

Thuyền nhỏ chậm rãi chạy vào trong bụi lá sen.

Bờ bên kia ngàn quân vạn mã.

Ta cùng Vệ Phong trốn ở dưới bụi lá sen hái hạt sen ăn.

Lá sen chạm trời, hạt sen ngọt ngào.

Giữa tiếng nước chảy xung quanh, ta không khỏi đặt tay lên đó. Ánh nắng xuyên qua những chiếc lá sen khổng lồ chiếu sáng rực rỡ lên khuôn mặt.

"Này Bá Ước, còn năm trăm binh sĩ thì sao?"

“Bị đại quân xông lên, chắc là đã phân tán rồi.”

"Vậy chẳng phải chúng ta đã trở thành Tư lệnh chỉ có danh rồi sao?"

Hắn bình tĩnh ừ một tiếng: "Phải nhanh về Kinh Châu phòng thủ, Đàm tặc sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

“Không đúng, không đúng. Đã qua sông, sao không đi Thái Thương để giải quyết vấn đề binh lương của ngươi? Đàm Tam Khuyết cho rằng chúng ta trốn đến Kinh Châu, tuyệt đối sẽ không bận tâm đến phương bắc.”

Hai chúng ta nhìn nhau.

Vệ Phong nói: "Có thể.”

Ồ, Vệ tiểu tướng quân trưởng thành rồi, càng trầm ổn điềm tĩnh.

Bây giờ hỏi hắn về quân sự, hắn chỉ trả lời có hai câu: Có thể, hoặc không thể, cũng không giải thích nhiều, vô cùng bí hiểm.

Dù sao nghe hắn là được, hắn nói có thể, vậy nhất định có thể thành công. Lời Vệ Bá Ước nói, một chữ đáng giá ngàn vàng.

Hai chúng ta kéo thuyền lên bờ, hái một khoang hạt sen xem như đáp lễ lão bà bà, sau đó đi về phía bắc, trên đường đi thu nạp tán binh có dũng khí, không tới vài ngày đã tới Thái Thương.

Thái Thương ở gần Hàm Cốc quan, là kho lúa của thiên hạ, xây dựng trên khe rãnh, địa thế muôn phần hiểm trở, dễ thủ khó công.

Lúc chúng ta đến, Hoàng lão lệnh công cũng đến.

Hoàng lão lệnh công là bộ hạ cũ của phụ hoàng, theo ta về với Đàm Tam Khuyết.

Sau đó ta nhập chủ Kinh Châu, Đàm Tam Khuyết sợ Vệ Phong lớn mạnh, nên đưa Hoàng lão lệnh công cho ta.

Vừa thấy mặt, vị lão tướng tam triều này liền ôm Vệ Phong một cái: “Chuyện trên Đồng Tước Đài, chúng ta đã nghe nói. Nếu không có ngươi, công chúa xong rồi!”

“Áo giáp của quân Đàm có chưa?”

“Có rồi!”

Dọc đường đi không bị người phát hiện.

“Ha ha ha ha ha! Ta lén lút đến nỗi quân sư cũng không biết ta đã rời khỏi Nam quận.”

Trăng tối gió cao, tất cả chúng ta đều thay áo giáp của quân Đàm, mang cờ hiệu của quân Đàm, công khai đi tới trước cổng thành.

“Người tới là ai?”

“Quan vận chuyển lương thực Giang Châu Thái Hà." Hoàng lão lệnh hùng hồn gọi cửa.

“Có lệnh bài không?”

“Có!”

Chúng ta đều từ Đàm quân đi ra, biết rõ biết phiên hiệu mã của Đàm quân, phục khắc lệnh bài lại càng dễ dàng, ngay cả bản vẽ lệnh bài, đều do ta tự mình giám sát thiết kế năm Đàm Tam Khuyết khởi binh.

Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, Thái Thương buông cầu treo xuống, chúng ta nghênh ngang vào thành.

Quan thủ thành đối mặt: "A, ngươi không phải Thái Hà!”

Sau đó hắn nhìn thấy ta: "A, ngươi là..."

“Ta là đương gia chủ mẫu của ngươi." Tôi cởi mũ, xõa mái tóc dài: "Phụng mệnh bệ hạ, tiếp quản Thái Thương.”

“Nhưng tại hạ không nhận được ngự chỉ của bệ hạ...”

Ta quất một roi vào mặt hắn: "Muốn ngự chỉ gì?! Gặp ta như gặp bệ hạ!"

Quan thủ thành yên lặng che mặt: "Nhưng mà, mạt tướng nghe nói, mười ngày trước, phu nhân và bệ hạ ở bất hoà ở Đồng Tước Đài..."

"Ta với bệ hạ mâu thuẫn chút chuyện nhà, để cho các ngươi nói lung tung sao, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, muốn c..hết, hay theo ta."

Ta rút kiếm đặt trên cổ hắn: "Ngươi chọn đi.”

“...... Thần, nguyện hàng phu nhân.”

Ta thu được Thái Thương, từ nay về sau quân lương không còn là vấn đề nữa.

Đàm Tam Khuyết khϊếp sợ, bởi vì hắn muốn tấn công ta, kho lúa lớn không còn nữa.

Ta nắm chắc thời cơ ngàn năm có một, lệnh cho Hoàng lão lệnh công từ Võ Quan xuôi nam, cùng Vệ Bá Ước chia làm hai đường, phối hợp với nhau.

Hai người này lấy thế sét đánh gió mạnh, bình định Thục Xuyên.

Cuối năm, ta ngồi ở Kinh Ích, đăng cơ ở Thành Đô, định quốc hiệu là Quý Hán.

Thiên hạ bởi vậy mà chia làm hai.
« Chương TrướcChương Tiếp »