Edit: Bas Beta: Chang
Nghĩ đến giấc mơ ngày hôm qua, hôm nay An Tự gặp Hà Lạc Thư, cậu do dự một lúc, vẫn hỏi ra vấn đề từ hôm qua tới giờ vẫn luôn giấu trong lòng.
“Tôi với… Chu Đình Dực, tại sao lại kết hôn?”
Hôm nay Hà Lạc Thư không còn mặc tây trang nữa, thay vào đó khoác lên mình một bộ quần áo bình thường, tóc cũng không vuốt keo, nhìn trông giống như một sinh viên đại học.
Sau khi nghe thấy An Tự hỏi vấn đề này, Hà Lạc Thư trừng mắt sửng sốt một chút, vừa có vẻ do dự vừa không tình nguyện, một lúc sau mới mở miệng, một tay còn đang xoắn dây áo mũ lại.
“Chủ tịch, tôi đi theo anh cũng được năm năm rồi, mặc dù không thể nói là hoàn toàn hiểu hết về anh… nhưng trong một số chuyện, tôi vẫn có thể hiểu được một hai phần hành động của anh.” Hà Lạc Thư không đầu không đuôi nói ra câu này.
An Tự “ừm” một tiếng, yên lặng chờ đợi cậu ấy nói tiếp.
Hà Lạc Thư nhìn thẳng vào đôi mắt An Tự, cảm thấy thần sắc cậu không quá ảm đạm, còn mang theo một chút khác thường, rối rít nói: “Anh với Chu Đình Dực kết hôn vào ba năm trước. Trước khi vào công ty, tôi từng nghe nói hai người là bạn học đại học của nhau, có vài người nói quan hệ của các anh không được tốt cho lắm, sau khi tốt nghiệp, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp nhau ở một vài hội nghị nghiên cứu khoa học ra, thì về cơ bản không hề có một chút liên lạc nào cả. Sau này công ty của chúng ta có giao dịch với công ty của Chu Đình Dực qua các bên trung gian, các anh mới liên lạc nhiều hơn một chút, nhưng theo như quan sát của tôi, đó cũng chỉ là một vài cuộc trò chuyện kinh doanh bình thường.”
Nghe Hà Lạc Thư nói đến đây, An Tự cảm thấy có chút yên tâm, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút kì lạ. Yên tâm là vì nghe nói mấy năm nay Chu Đình Dực bình thường hơn một chút, không có tác oai tác quái, nhưng điểm làm cậu cảm thấy lạ là, Chu Đình Dực vậy mà không đi gây họa nữa.
Hà Lạc Thư không hề để ý đến biểu cảm của An Tự, tiếp tục chìm đắm trong hồi ức: “Mỗi lần hai người tiến hành làm ăn giao dịch với nhau, tôi căn bản đều có mặt, cho nên phần này biết khá rõ, còn về việc sau công việc các anh có liên lạc hay gặp mặt riêng hay không thì tôi không biết. Mỗi khi anh nghỉ phép cũng không làm gì cả, chỉ một mình đi cắm trại… dù sao anh cũng là người thích ở một mình.”
Về việc đi cắm trại một mình này, An Tự có thể hiểu được, cậu vốn dĩ yêu thích cắm trại, hồi còn học đại học còn tham gia mấy câu lạc bộ có liên quan đến nó.
Anh vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Hà Lạc Thư tiếp tục nói, nhưng mà sắc mặt Hà Lạc Thư đột nhiên trở nên kỳ quái, An Tự bỏ tay xuống, lên tiếng hỏi lại: “Sau đó thì sao?”
Ánh nhìn của Hà Lạc Thư có chút mông lung, hơi hoài nghi chính mình, lí nhí nói: “Sau đó… sau đó đột nhiên có một ngày, hai người thông báo đã kết hôn rồi.”
An Tự: “?”
An Tự: “Tại sao?”
Vẻ mặt Hà Lạc Thư phức tạp: “Tôi cũng không rõ mà… đợi đến khi tôi biết được chuyện này, thiệp cưới của hai người đã ở trên bàn của tôi rồi…”
An Tự: “...”
Vẻ mặt của An Tự cũng phức tạp không kém, hiện tại cậu có chút nghi ngờ, bản thân mình thật ra không phải là đang mất trí nhớ, mà là thật sự xuyên đến một thế giới song song khác rồi, và trong cái thế giới song song này, cậu bị điên.
Không thì làm cách nào có thể giải thích được, tại sao cậu lại đột nhiên kết hôn với Chu Đình Dực?
Đợi đã, không đúng, có khi giữa hai người có một thỏa thuận hợp tác nào đó thì sao? Hoặc có thể nói, bởi vì đã xảy ra chuyện gì đó, vậy nên hai người họ đang kết hôn giả?
Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt An Tự sáng lên, tràn đầy hy vọng nhìn về hướng Hà Lạc Thư, vừa mở miệng ra liền hỏi: “Tôi với Chu Đình Dực có phải là có thỏa thuận kết hôn, hay là anh ta ép buộc tôi?” Lời này vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền ngơ ra.
Hoặc có thể giữa bọn họ có một hợp đồng bí mật không bình đẳng nào đó, nếu như cậu không cẩn thận để lọt ra ngoài, đợi đến khi Chu Đình Dực biết được, hắn tống tiền cậu thì phải làm sao?
Vì vậy, sau khi nói ra câu nói đó, An Tự lại thay đổi thành ý nghĩa khác: “Tình cảm của hai chúng tôi… như thế nào?”
“Tình cảm sau khi kết hôn?”
“Ừm.”
An Tự hít một hơi thật sâu, những từ ngữ này nghe sao mà ngứa tai quá.
“Mặc dù tôi… nhưng nói thật lòng thì… vẫn khá tốt đó.” Hà Lạc Thư bất đắc dĩ nói “Chủ tịch Chu đôi lúc sẽ đến đón anh tan làm, nhân viên của công ty cũng nói thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai người ra ngoài đi dạo cùng nhau. Không chỉ có thế, anh ấy đối với nhân viên công ty chúng ta cũng rất tốt, hay tự mình bỏ tiền ra mời bọn họ ăn khuya…”
Đậu má…
An Tự mơ hồ nghe thấy tiếng động phát ra từ nội tâm của mình.
Mặt cậu trắng bệnh, còn định dùng tay tự nhéo đùi mình, kết quả vừa muốn nhét tay vào trong chăn, không cẩn thận cử động làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai, cơn đau nhức như bị kim châm lan từ vết thương ra khắp người, đau đến mức đầu óc trở nên hồ đồ, đổ một tầng mồ hôi.
“...”