Rất nhanh đã đến thứ hai.
Hôm nay là ngày đầu tiên An Tự đến công ty làm việc, cậu dậy rất sớm, tản bộ một chút rồi ăn sáng, sau đó thay bộ vest mà Tống Niên đã chọn cho mình.
Đó là một bộ vest màu đen, cà vạt màu xanh biển pha với sọc trắng, kết hợp với chiếc kẹp cà vạt có một viên ngọc trai nhỏ sáng bóng, những nút tay áo đều đến từ một nhãn hàng cao cấp; đôi giày da màu đen được đánh bóng rất sáng, bóng đến mức có thể soi gương được.
Không chỉ như thế, vì Tống Niên lo rằng An Tự lần đầu mặc như vậy sẽ cảm thấy không quen, ông còn chuẩn bị kẹp áo, để áo sơ mi có thể bằng phẳng, gọn gàng.
Đùi An Tự bị hai cái đai màu đen quấn lại, giữ vạt áo sơ mi kĩ càng, ngăn không cho áo bị tụt ra khỏi đai quần vì các động tác của cơ thể.
Cậu mặc xong đai lưng, khoác áo vest vào, đứng ở chiếc gương to trước mặt thầm đánh giá bản thân.
Trong trí nhớ của An Tự, cậu chỉ mặc đồ sang trọng như vậy lúc còn nhỏ, khi đó cậu cùng người nhà tham gia tiệc khiêu vũ, ngoại trừ lúc đó ra, sau này cậu chưa bao giờ mặc lại thứ này.
Kể cả khi vào đại học, mỗi lần nhận giải thưởng khi tham gia thi đấu, cậu cũng chỉ đến tiệm quần áo để thuê một bộ vest đơn giản, chứ không như bộ trang phục trông gọn gàng nhưng thật ra phức tạp này.
An Tự nhìn chính mình trong gương, cảm thấy có chút khác biệt so với bản thân trong trí nhớ, thời gian mười năm đã đem cậu từ một chàng thanh niên sang một người đàn ông trưởng thành, ngũ quan trên mặt không thay đổi, chỉ là ánh mắt đã trở nên kiên định hơn.
Cốc cốc cốc…
“Vào đi.”
An Tự quay đầu nhìn về phía cửa phòng, người đến là Tống Niên.
Tống Niên đứng ở cửa, không vội vàng đi vào, mà đứng đó nhìn An Tự từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt hiện lên ý cười vui vẻ.
Thấy Tống Niên nhìn mình như vậy, trong lòng An Tự dâng lên một chút cảm giác xấu hổ, cậu cố ý né tránh ánh mắt của ông, nhìn vào gương giả bộ chỉnh cà vạt, giọng nói trầm ổn vang lên: “Ông Tống, có việc gì sao?”
Trên mặt Tống Niên tràn đầy ý cười, ông bước vào phòng, đưa đồ vật trong tay cho An Tự.
An Tự nhận lấy, cảm giác lòng bàn tay hơi lạnh… là một chiếc đồng hồ.
Thân đồng hồ màu vàng kim, mặt đồng hồ có màu xanh, không khác biệt lắm so với màu cà vạt của An Tự, mặt sau đồng hồ còn khắc tên nhãn hiệu và thời gian sản xuất.
An Tự biết thương hiệu này, từ trước đến nay đều sản xuất những chiếc đồng hồ nổi tiếng, hơn nữa còn sản xuất với số lượng giới hạn, mỗi một chiếc giá thành đều rất cao.
An Tự có chút ngạc nhiên, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tống Niên, được Tống Niên gật đầu cổ vũ, lúc này mới ngoan ngoãn đeo chiếc đồng hồ lên tay.
Tống Niên nhìn An Tự đeo đồng hồ xong, tiến lên một bước cởi cà vạt của An Tự ra, lần nữa thắt một nút đẹp mắt.
Sau đó ông lùi về sau hai bước, hài lòng ngắm nhìn An Tự từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng gật đầu.
“Cậu chủ đã lớn rồi…”
Trong mắt Tống Niên tràn đầy cảm động, mới năm nào cậu còn ở đằng sau ông gọi “Ông ơi, ông ơi”, vậy mà giờ đã lớn như vậy, trở thành một người chững chạc ưu tú.
Đối với Tống Niên mà nói, An Tự chẳng khác nào cháu ruột của mình, vậy nên bây giờ trong lòng ông không chỉ có vui mừng, mà còn xen lẫn một chút tự hào và kiêu ngạo.
Được Tống Niên khen, biểu cảm trên mặt An Tự dịu đi, cười nói: “Cậu chủ nhỏ của ông đã lớn rồi, nhưng tối nay An Tự vẫn muốn ăn sườn heo chua ngọt mà ông tự tay làm.”
Tống Niên bị An Tự chọc cười: “Được được, tối nay tôi sẽ cho An Tự ăn sườn heo chua ngọt.”
Mắt An Tự tràn ngập ý cười dịu dàng: “An Tự cảm ơn ông trước nha.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn.”
Dưới lầu truyền đến tiếng còi xe, An Tự thu hồi tâm tư vui đùa, hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng người, ánh mắt kiên định nói với Tống Niên: “Tôi đi đây.”
Tống Niên tươi cười vỗ nhẹ vào lưng An Tự, đi theo An Tự bước về phía trước một đoạn, cao giọng nói: “Chúc cậu chủ thuận buồm xuôi gió!”
An Tự ra khỏi nhà sớm, vừa hay tránh được giờ cao điểm.
Xe thuận lợi đến nơi, Hà Lạc Thư xuống xe trước, cẩn thận giúp An Tự mở cửa.
“Chủ tịch An, mời anh.”
Đôi giày da bóng loáng từ trong xe bước xuống, chạm vào mặt đường, hướng lên phía trên một chút có thể thấy chiếc vớ đen và mắt cá chân tinh tế, tiếp đó là chiếc quần tây không một nếp nhăn.
An Tự cúi người bước ra khỏi xe, Hà Lạc Thư đóng cửa xe lại, phát ra một tiếng cạch nho nhỏ. Cậu giơ tay lên xem đồng hồ một chút, cẩn thận sửa lại tay áo cho chỉn chu, ngón cái xẹt qua chiếc nút áo mượt mà.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, nhưng đã có người đi làm.
Những người này dù là nam hay nữ đều ăn mặc lịch sự, tự tin bước về phía toà nhà công ty, trên người toả ra một loại khí chất ưu tú.
Mà An Tự đặt mình vào giữa bọn họ, hiển nhiên trông càng thêm nổi bật.
Vóc dáng cậu cao ráo, vai lưng thẳng tắp, mặc một bộ đồ được may vừa người của một nhãn hiệu nổi tiếng, cả người nhìn qua trông rất anh tuấn; tóc mái dùng keo vuốt tóc chỉnh trang cẩn thận, để lộ ra vầng trán trơn bóng, thái dương sạch sẽ, khuôn mặt đẹp đẽ góc cạnh không có nét dịu dàng, đồng tử trong mắt sẫm màu hơn so với người bình thường, ánh mắt vô cảm lạnh lùng; chiếc mũi cao thẳng, đầu mũi tinh xảo, đôi môi hồng hào hơi mím lại, toát ra khí chất lãm đạm.