Hứa Giai Bồng mời An Tự ngồi xuống ghế sofa, trong lòng vẫn còn kinh ngạc: “Lúc Tôn Mân tìm đến tôi, tôi còn không biết người muốn tư vấn là cậu, nếu biết thì tôi đã không đòi phí tư vấn nhiều như vậy, lẽ ra nên đưa cho cậu một mức giá ‘hữu nghị’.”
“Cái nên trả vẫn phải trả.” An Tự cảm ơn trợ lý luật sư đã mang cà phê cho mình, mỉm cười nói: “Đàn anh có thể cho tôi một "giá hữu nghị" xét về thái độ chuyên nghiệp."
"Hahaha, được thôi! Cậu cứ yên tâm, đàn anh nhất định sẽ giúp cậu." Hứa Giai Bồng đưa tay gõ nhẹ vào mặt bàn, ngừng một lúc, sau đó mới nói: "Lúc Tôn Mân đến tìm tôi không nói cụ thể, nên bây giờ tôi mới biết là cậu... Nói thật thì, nếu cậu muốn ly hôn với chủ tịch Chu đó, thì thực sự sẽ rất phiền toái."
Hứa Giai Bồng là người không nói lung tung, để khiến lời nói của mình trở nên thuyết phục hơn, anh ấy lấy ra từng thông tin đã chuẩn bị sẵn và bày ra trước mặt An Tự.
“Chuỗi lợi ích đằng sau một cuộc hôn nhân kinh doanh rất phức tạp, đây đều là những quy tắc bất thành văn trong ngành. Tuy tôi chưa tìm hiểu cụ thể về vấn đề tài sản giữa hai người, nhưng khi đề cập đến việc phân chia tài sản, có thể nói là rất khó để giải quyết một cách đơn giản, có đến 80% khả năng là sẽ ra tòa."
An Tự cụp mắt nhìn đống tài liệu bày trên bàn trà trước mặt, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe Hứa Giai Bồng phân tích được và mất.
"Nếu cậu vẫn kiên quyết muốn ly hôn, tôi nhất định sẽ hoàn toàn ủng hộ, nhưng vẫn cần cậu phối hợp, cung cấp cho tôi nhiều thông tin hữu ích hơn.” Hứa Giai Bồng ánh mắt sắc bén, cuối cùng nói thêm: “Tôi nghĩ cậu cũng nên thông báo với chủ tịch Chu, nếu họ chịu phối hợp, vậy thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn."
An Tự hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Hứa Giai Bồng, một lúc sau mới nói: "Được."
“Đừng lo lắng quá, chắc là không có vấn đề gì lớn.” Khí thế của Hứa Giai Bồng đột nhiên thoải mái hơn, quay lại với dáng vẻ của một đàn anh nhiệt tình trước đó: “Chỉ là tôi không ngờ sẽ có một ngày mình trở thành người tư vấn cho cuộc ly hôn của cậu.”
Anh ấy nheo mắt lại, nụ cười ở khóe mắt có chút trêu chọc: “Hoặc có thể nói… tôi cũng không ngờ cậu sẽ kết hôn với Chu Đình Dực, giữa hai người thật sự… lúc đó tin đồn lan đến cả ngành luật của chúng tôi, ha ha ha."
Trong đầu An Tự chỉ toàn chuyện kiện tụng, bất đắc dĩ nói: “Vậy nên bây giờ tôi đã sáng mắt ra rồi.”
“Nói là đã sáng mắt ra..." Hứa Giai Bồng nhếch khóe môi: “Tóm lại, tôi rất vui vì cậu đã chọn công ty luật của chúng tôi, lựa chọn tôi.”
An Tự đáp: "Vậy thì làm phiền đàn anh, chỉ cần gửi cho tôi danh sách thông tin cần thiết, tôi sẽ chuẩn bị trong thời gian sớm nhất."
“Được thôi.” Hứa Giai Bồng và An Tự cùng nhau đứng dậy, lần nữa bắt tay: “Lần này vội quá, không có thời gian ôn lại chuyện cũ, lần sau tôi nhất định sẽ mời cậu ăn tối, hi vọng ‘chủ tịch An’ có thể thu xếp công việc, dành chút thời gian ghé chơi.”
Khuôn mặt An Tự nhu hòa: "Được, tôi nhất định sẽ tới."
Kết thúc buổi tư vấn, An Tự bước ra khỏi văn phòng luật sư, đứng ở tầng dưới của tòa nhà khổng lồ, hít thở không khí của thành phố xen lẫn vật chất và du͙© vọиɠ, một lúc lâu sau, cậu mới khẽ thở dài.
Bây giờ vẫn chưa thể quen được với thế giới này.
Gặp lại những người bạn cũ mang đến cho cậu giây phút thả lỏng ngắn ngủi, nhưng khi nghĩ đến tình hình hiện tại của mình và những rắc rối sắp xảy ra, An Tự vẫn cảm thấy trong lòng tràn ngập lo lắng.
An Tự lái xe trở về biệt thự, còn chưa xuống xe đã nhìn thấy Tống Niên đang chơi đùa với Peppa trong khu vườn nhỏ.
"Ông Tống!"
“Gâu gâu gâu.”
Người trả lời An Tự không phải là Tống Niên, mà là Peppa nhiệt tình, Peppa đã lớn hơn một chút so với lúc mới mua, lúc chạy tới trông nó giống như một chiếc xe tăng nhỏ.
An Tự ngồi xổm xuống, ôm Peppa vào lòng, xoa xoa cằm nó, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Peppa có ngoan ngoãn nghe lời ông không nào?”
"Gâu!"
“Ngoan quá.”
An Tự ôm Peppa đứng dậy, đi đến trước mặt Tống Niên.
Tống Niên nheo mắt cười: “Dạo này sức khỏe của cô chủ thế nào rồi?"
"Khá tốt, ngày nào chị ấy cũng ở nhà làm những việc mình thích, có vẻ rất vui." An Tự nói.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Tống Niên than thở vài câu: “Hai người đều đã lớn rồi, không còn khóc nhè như lúc nhỏ nữa, hahaha.”
An Tự nghe vậy bật cười, Peppa lăn lộn trong l*иg ngực, sau đó vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn ra liếʍ liếʍ cằm cậu.
An Tự cảm thấy cằm hơi ngứa, liền duỗi ngón tay gõ nhẹ lên trán Peppa, nhỏ giọng hỏi nó tại sao lại thích làm nũng như vậy.
Lúc này Tống Niên đột nhiên nói: “Cậu chủ, Chu tiên sinh nói dạo này có việc, sẽ không về biệt thự."
“Vâng.” An Tự thu lại nụ cười trên môi, không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng đáp lại.
Nhìn thấy phản ứng lạnh lùng của An Tự, Tống Niên đột nhiên không biết nên nói gì, lời nói đọng ở đầu lưỡi xoay hai vòng, sau đó lại nuốt trở về trong bụng.
Khuôn mặt An Tự không có chút cảm xúc nào, môi cũng khép lại thành một đường thẳng.
Chuyện này Chu Đình Dực đã nói với cậu, chỉ là đoán chừng Chu Đình Dực cũng không làm ra được chuyện gì tốt đẹp, nhưng chỉ cần không phải chuyện mại da^ʍ đánh bạc phạm pháp, thì đến nửa đồng cũng không liên quan đến cậu.
An Tự không muốn lãng phí thời gian vào những việc liên quan đến Chu Đình Dực, cậu ôm Peppa chuẩn bị đi vào biệt thự, nhưng vừa đi được hai bước, cậu không nhịn được quay sang dặn dò Tống Niên: “Lần sau ông không cần phải báo cáo những chuyện này với tôi đâu.”
Tống Niên kinh ngạc đến đơ cả người, một lúc sau mới nói: "Được."
An Tự chơi với Peppa đủ rồi, liền đi lên lầu thay quần áo.
Sàn cầu thang gỗ hôm nay mới được đánh sáp, phản chiếu ánh sáng, nhìn qua trơn bóng như mới.
Đèn ở hành lang tầng hai chưa được bật lên, mọi khi vào giờ này, hành lang vẫn luôn tràn ngập ánh đèn.
An Tự lặng lẽ bật đèn hành lang, đi đến phòng thay đồ để lấy bộ quần áo mặc ở nhà.
Phòng thay đồ đã chật hơn lúc cậu mới đến rất nhiều, nhưng Tống Niên luôn dọn dẹp và sắp xếp quần áo rất gọn gàng, vậy nên trông không hề bừa bộn chút nào.
An Tự lấy từ ngăn kéo lớn phía dưới ra một bộ quần áo, lúc xoay người lại, tầm mắt cậu vô tình rơi vào giá treo đồ phía sau.
Ở đó đều là quần áo của Chu Đình Dực.
Cậu đứng giữa phòng thay đồ.
Bên phải là quần áo của cậu, bên trái là quần áo của Chu Đình Dực.
Quần áo hai bên có khu vực riêng, được ngăn cách bằng một khoảng không quá rộng ở giữa.
Giống như mối quan hệ của cậu với Chu Đình Dực.
Họ liên kết với nhau bằng từ “hôn nhân”, cùng sống chung dưới một mái nhà, nhưng lại là hai đường thẳng song song, cho dù là tính cách, lối sống, cách đối nhân xử thế và cách giao tiếp đều không giống nhau, mãi mãi không bao giờ có điểm chung.
Càng không có cách nào tương thích.
Vậy nên chia tay là cách tốt nhất.
An Tự rời khỏi phòng thay đồ, đi ngang qua phòng dành cho khách đóng cửa im lìm của Chu Đình Dực, mắt nhìn thẳng đi về phòng ngủ của mình.
Đưa mọi thứ trở lại nơi nó bắt đầu, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.