Chương 25: Tôi không muốn chơi với anh nữa

Một người sẽ trải qua bao nhiêu lần bị lừa trong cuộc đời?

Năm nay An Tự hai chín tuổi, thậm chí tạm thời còn mất đi mười tuổi, vậy nên cứ cho là năm nay cậu chỉ mới hai mươi.

Trong cuộc sống của cậu trước tuổi hai mươi, có thể nói gần một nửa thời gian cậu đã phải sống trong sự lừa dối, và phần lớn những lừa dối này đều đến từ gia đình.

Mà chờ đến khi cậu vất vả thoát khỏi sự lừa gạt của gia đình, thì lại bước chân vào một âm mưu khác.

“Vì sao?” An Tự ngồi ở ghế lái phụ, nhẹ giọng hỏi.

Giờ này phút này, An Tự cảm thấy mình ngu ngốc đến bật cười khi tin rằng Chu Đình Dực đã thật sự quên cậu.

Chu Đình Dực không trả lời.

Mỗi người đều có cơ chế tự bảo vệ, An Tự vì để mình không thua quá thảm, vậy mà cậu còn nghĩ, nếu như Chu Đình Dực nói hắn nghe được từ chỗ ông Tống, nói không chừng cậu sẽ tin tưởng.

Nhưng trên thực tế, đã rất nhiều năm cậu không gặp Tống Niên, căn bản Tống Niên không thể biết chuyện này, hơn nữa cậu cũng không phải loại người sẽ tùy tiện nói chuyện của mình ra bên ngoài.

Chu Đình Dực đáp lại An Tự bằng sự im lặng vô tận.

“Anh cảm thấy trêu chọc tôi rất thú vị phải không, Chu Đình Dực?”

“...”

“Tôi mất trí nhớ càng thú vị hơn đúng không?”

“...”

Im lặng, vẫn là im lặng.

"Cũng đúng, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay là phong cách từ trước đến nay của anh mà." Giọng nói của An Tự càng ngày càng lạnh, cậu đưa ra tối hậu thư: "Dừng ở đây đi Chu Đình Dực, tôi không muốn chơi với anh nữa."

Lời còn chưa dứt, An Tự đã mở cửa bước xuống xe, một giây trước khi cửa xe bị đóng mạnh, cuối cùng An Tự cũng nghe được Chu Đình Dực nhẹ nhàng nói một tiếng: "Được."



Lúc Tôn Mân nghe được tiếng chuông cửa, là lúc cậu ấy đang cãi nhau với Tôn Hách, nội dung cuộc cãi vã là Tôn Hách nói tin tức cậu ấy về nước cho người cha cổ hủ kia.

“Mày chờ đó, lát nữa tao sẽ tính sổ với mày sau…” Tôn Mân cảnh cáo giơ nắm đấm lên.

Cậu ấy lê dép lê đi tới cạnh cửa, không bằng lòng hét lên một tiếng "Ai đó?", ngoài cửa không có tiếng trả lời, vì thế cậu ấy đành phải nhìn qua mắt mèo, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của An Tự, buột miệng thốt ra một câu: "Mẹ ơi!”

“Làm sao vậy? Ai đó?” Tôn Hách có khuôn mặt giống Tôn Mân, nhưng tính cách rất khác nhau, cậu ta thò đầu ra hỏi, giây tiếp theo cửa mở ra, liền nghe thấy Tôn Mân thay đổi giọng điệu ngay lập tức, hoàn toàn khác với lúc cãi nhau với cậu ta.

“An Tự, sao cậu lại tới đây?”

An Tự không vội vã vào nhà, mà nhìn thoáng qua bên trong trước.

Tôn Mân nhận ra suy nghĩ của An Tự, giải thích: “Cậu vào đi, trong nhà chỉ có thằng nhóc thối Tôn Hách thôi.”

An Tự hơi do dự khi nghe nói đó là Tôn Hách, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi vào.

An Tự vào cửa thay giày xong, vừa vào phòng khách đã thấy Tôn Hách.

Cậu gật đầu chào Tôn Hách, cậu ta cũng gật đầu lại.

“Cậu không cần để ý thằng nhóc đó đâu, thằng nhóc thối chỉ biết mách lẻo với lão già cứng nhắc.” Tôn Mân thở phì phò.

Tôn Hách là em trai sinh đôi của Tôn Mân, hai người gần như giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Tôn Mân hoạt bát, hào phóng đơn giản, Tôn Hách ít nói, có nhiều tâm tư.

Tôn Mân rót cho An Tự một ly nước, An Tự uống một ngụm, định mở miệng nói chuyện, nhưng Tôn Mân lại ngắt lời của cậu, nói với Tôn Hách: “Mày về trước đi.”

Tôn Hách không hỏi nhiều, đứng dậy trực tiếp rời đi.

Từ lúc An Tự vào cửa đến khi Tôn Hách rời đi, hai người không nói với nhau một câu nào.

“Được rồi, cậu nói đi.” Tôn Mân kéo ghế thấp ra ngồi xuống đối diện An Tự.

An Tự nghe tiếng bước chân Tôn Hách nhỏ dần, lúc này mới nói: “Không cần tránh cậu ta.”

“Vậy không được.” Tôn Mân tỏ ra cứng rắn: “Chắc chắn là cậu có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, hơn nữa tám phần là có liên quan đến Chu Đình Dực, tôi cũng không thể để Tôn Hách đi mật báo, thằng nhóc thối này rất thích mách lẻo.”

Hai anh em nhà họ Tôn không chỉ khác nhau về tính cách, mà sở thích kết bạn cũng rất khác nhau.

Anh trai Tôn Mân và An Tự là bạn cùng phòng kí túc xá, trở thành bạn bè là lẽ thường, em trai Tôn Hách tuy rằng không phải bạn học của An Tự, nhưng cậu ta cũng thích đua xe giống Chu Đình Dực, nên từ bạn xe biến thành bạn bè.

Hiện tại trí nhớ của An Tự đã dừng lại ở mười năm trước, cũng chính là lúc cậu lên năm hai đại học.

Lúc này cậu biết Tôn Mân có một em trai sinh đôi, cũng biết người em trai này là bạn của Chu Đình Dực. Nhưng bởi vì An Tự và Chu Đình Dực như nước với lửa, cho nên hiểu biết của cậu với Tôn Hách chỉ đến từ miệng của Tôn Mân.

“Ai da kệ cậu ta đi, cậu nói xem cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Hai tay An Tự cầm ly thủy tinh, cúi đầu nhìn mặt nước hơi dao động trong ly, im lặng một lúc lâu, sau đó dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ cậu từng nói với tôi là cậu có quen mấy vị luật sư?"

Tôn Mân gật đầu, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Cậu muốn ly hôn?”

An Tự không trả lời, mà hỏi: “Có thể hẹn trước tư vấn một chút không? Từ giờ đến thứ hai tuần sau tôi đều rảnh.”

“Đương nhiên không thành vấn đề!”

Tôn Mân lộ ra vẻ cực kì kích động, hai tay vỗ một cái: "Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng chịu thoát ra khỏi cuộc hôn nhân kỳ lạ này rồi!"

Buổi tối An Tự trở lại biệt thự, nhìn thấy Tống Niên, Tống Niên nhận lấy quà An Tự mua cho người nhà An Thư, hỏi: “Sao cậu chủ lại trở về trước? Chu tiên sinh đâu?”

An Tự nghe thấy hai chữ “Chu tiên sinh”, mí mắt cũng không nâng lên, khô khan nói một câu "Không biết", rồi lấy cớ đi chơi mệt muốn trở về phòng ngủ.

"Đúng rồi cậu chủ." Tống Niên có hơi khó hiểu với thái độ lạnh lùng của An Tự, nhưng ông chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bởi vì ông còn có một chuyện quan trọng cần nói.

Ông gọi An Tự lại, An Tự đứng ở trên cầu thang hơi xoay người, cụp mắt nhìn về phía Tống Niên dưới lầu, không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm nào, Tống Niên nhìn ra tâm trạng của An Tự không tốt, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Sáng mai cảnh sát sẽ tới điều tra.”

“Được, biết rồi.”

Giọng An Tự đều đều, giống như một người máy vô cảm.

Trong lòng Tống Niên lo sợ, nhưng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lo lắng nhìn An Tự đi thẳng về phòng.

Nhưng mà sự lo lắng của Tống Niên không chỉ dừng lại ở đây.

Gần chín giờ tối, vị chủ nhân khác của biệt thự là Chu Đình Dực trở về, cả người nồng nặc mùi rượu.

Hắn tựa vào tủ giày trước cửa để thay dép lê, thong thả đi vào phòng khách với vẻ lười nhác.

Tống Niên đi lên muốn đỡ, nhưng lại bị Chu Đình Dực lẳng lặng tránh đi.

“Ông Tống vẫn chưa ngủ sao?”

Chu Đình Dực vừa nói vừa đi vào phòng bếp, lấy bình sữa trong tủ lạnh, cả người có dáng vẻ lười biếng vì rượu.

"Đúng vậy... còn có chút việc chưa làm xong, chút nữa mới ngủ..." Rõ ràng là bầu không khí rất thoải mái, nhưng Tống Niên lại không biết nên nói tiếp như thế nào.

Từ góc nhìn của Tống Niên, tâm trạng của Chu Đình Dực không tệ như An Tự, ngược lại trông hắn có vẻ rất vui.

Nhưng hơi thở xung quanh lại thấp hơn bình thường mấy chục độ, lạnh lẽo tới mức làm người ta không biết nên đối phó thế nào.

Thật sự như hai người khác nhau, so với ngày thường, hắn luôn mang đến cho người khác cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.