Lời nói của Chu Đình Dực có vẻ kỳ lạ, nhưng An Tự đột nhiên nhớ tới chuyện mà Hà Lạc Thư đã kể với cậu, cũng hiểu được ý của Chu Đình Dực.
Theo lời kể của Hà Lạc Thư, ba mẹ Chu Đình Dực qua đời khi hắn còn rất nhỏ, hắn luôn sống với gia đình chú.
Chú của Chu Đình Dực là một người rất tài giỏi, không chỉ quản lý tốt công ty do anh trai để lại, còn nuôi dưỡng người con trai duy nhất của anh trai chị dâu, và thành công thừa kế công ty của ba.
Nhưng Hà Lạc Thư thích hóng chuyện lại nói rằng, người thực sự đứng sau nắm quyền điều hành công ty TNHH Công nghệ Điện tử Chí Dương của Chu Đình Dực là chú của hắn, Chu Đình Dực thật ra chỉ là một linh vật.
An Tự không biết trong mười năm qua Chu Đình Dực đã điều hành và quản lý công ty như thế nào, nhưng cậu cảm thấy Chu Đình Dực không giống như một người cam tâm bị tước đoạt quyền lực và không đóng góp gì cho công ty, nếu không với con mắt của mình, cậu sẽ không tình nguyện kết hôn với hắn.
Mặc dù đến bây giờ An Tự vẫn không biết nguyên nhân bọn họ kết hôn là gì…
“Reng reng reng…”
Chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên, An Tự thoát khỏi suy nghĩ, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại.
Là màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nhưng số điện thoại gọi đến không có ghi chú, An Tự cũng không có ấn tượng gì về số điện thoại này, sau khi do dự khoảng năm giây, xem xét đây có phải là cuộc gọi lừa đảo hay không, An Tự vẫn nghe máy.
"Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?"
"Tiểu Tự, là Tiểu Tự phải không? Chị là chị gái em đây."
Chị gái?
An Tự đột nhiên mở to mắt, kích động hỏi: “Chị???”
Chu Đình Dực đang tập trung lái xe, nhìn thoáng qua An Tự bỗng nhiên kích động ở ghế phụ.
Giọng An Tự hơi run rẩy: "Chị… mọi người vẫn khỏe chứ ạ?"
Giọng nói chỉ xuất hiện trong những giấc mơ lúc nửa đêm bỗng vang lên bên tai, khiến cậu không thể tin được.
"Em yên tâm, đều khỏe cả, giờ chị đã về nước rồi, tình hình em bây giờ thế nào? Vẫn không nhớ ra được gì sao? Sau khi nghe nói em gặp chuyện, chị không dám liên lạc với em, chỉ liên lạc với Tiểu Hà, cũng là vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của em... cũng lo em sẽ không nhớ ra chị..."
"Không có đâu, sao có thể như vậy được ạ? Chị... lâu rồi chúng ta không gặp nhau... mẹ… bây giờ mẹ có khỏe không ạ?" Giọng nói của An Tự vô thức mang theo một chút giọng mũi, giống như một đứa trẻ đang làm nũng với người thân.
Sau khi trong nhà An Tự gặp chuyện, anh rể đã đưa chị gái và mẹ ra nước ngoài, còn An Tự vẫn phải ở lại trong nước để học tập, trong ký ức của cậu, cả gia đình đã ba năm không gặp nhau.
"Mẹ vẫn khỏe, nhưng giờ mẹ vẫn đang ở bên đó, mẹ ấy à, ở đó quen biết được nhiều bạn tốt, vui vẻ đến mức không muốn trở về, vậy nên năm ngoái tụi chị về trước." Giọng nói của An Thư trong điện thoại vô cùng dịu dàng.
"Vậy là tốt rồi..." An Tự cụp mắt xuống, lộ ra biểu cảm ôn hòa hiếm thấy trên khuôn mặt: “Hai người hiện giờ ở đâu? Em muốn đến gặp hai người.”
"Không cần vội, đợi sức khỏe của em hồi phục rồi tính sau, ban đầu chị và anh rể cũng định đến thăm em." An Thư cười nhẹ.
"Không sao, là em muốn đến."
An Thư biết tính cách An Tự bướng bỉnh, một khi đã quyết định sẽ không thể thay đổi, vậy nên đành phải nói địa chỉ nhà mình cho An Tự, nhưng vẫn không quên dặn dò cậu không được coi thường sức khỏe, phải nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ.
Nghe được lời dặn dò dịu dàng của người thân, dù tính cách An Tự có lạnh nhạt đến đâu cũng không thể kiềm chế được, cậu cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, chào tạm biệt An Thư.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của An Tự vẫn không thể bình tĩnh được, cậu ngây người nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì.
Chu Đình Dực vẫn luôn lắng nghe ở bên cạnh, nhận ra An Tự tuy rất vui vẻ, nhưng tâm trạng lại có chút buồn, vậy nên thấp giọng đề nghị: “Muốn đi dạo một lúc không? Không cần vội trở về."
An Tự lấy lại tinh thần, nhìn sang Chu Đình Dực đang ngồi bên cạnh, suy nghĩ một lúc mới nói: "Đi sang khu phố thương mại bên kia đi, tôi muốn chọn vài món quà."
"Được."
Chu Đình Dực không nói thêm lời nào, trực tiếp chở An Tự đến khu phố thương mại.
Sau khi đỗ xe, Chu Đình Dực nói hắn sẽ đi mua nước uống và đồ ăn nhẹ, bảo An Tự ngồi chờ ở chỗ nghỉ ngơi ngoài trời gần quảng trường.
An Tự gật đầu đồng ý, một mình đi đến khu nghỉ ngơi, nhưng mới đi được nửa đường, cậu đột nhiên bị một cửa hàng bán rượu vang thu hút ánh nhìn.
Nếu nhớ không nhầm, anh rể Lý Hàng của cậu rất am hiểu và yêu thích rượu vang.
Vậy nên An Tự quyết định vào xem, tuy là cậu không hiểu biết gì về rượu, nhưng tấm lòng thì vẫn có.
Vừa vào cửa đã có nhân viên bước ra chào đón, dẫn An Tự đi xem các loại rượu.
Trên giá rượu trưng bày rất nhiều loại rượu vang đỏ, may mắn là nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình, cẩn thận giới thiệu từng loại rượu cho An Tự.
"Loại rượu này, công ty chúng tôi đã hợp tác lâu dài với nhà máy rượu, vậy nên đều có những sản phẩm tốt nhất..."
"Chờ tôi một lát."
An Tự giơ tay ra hiệu cho nhân viên rằng mình cần nghe điện thoại, nhân viên nhẹ nhàng gật đầu, bảo An Tự cứ nghe trước.
An Tự đi ra phía ngoài cửa hàng, là Chu Đình Dực gọi đến.
"An Tự, cậu đang ở đâu? Cậu không ở khu nghỉ ngơi sao?"
“Tôi đang ở ‘Quán rượu Đằng La’, tôi muốn xem rượu.”
"Rượu? Chẳng phải cậu không uống rượu sao?"
Lúc này bên cạnh Chu Đình Dực chắc chắn có rất nhiều người, vì trong điện thoại có nhiều tạp âm, giọng nói của Chu Đình Dực cũng bị méo mó.
"Sao anh biết tôi không uống được rượu?"
"...."
Tút tút tút…
Điện thoại đột nhiên bị ngắt, An Tự đứng trước cửa hàng, điện thoại vẫn để bên tai, bàn tay cậu dần siết chặt lại.
Mọi người xung quanh đi qua đi lại tấp nập, thật náo nhiệt.
Mà lòng An Tự lại chìm dần xuống đáy.
—--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu choa, xong đời!