Chương 23: Ngủ chung

Khi hoàng hôn dần buông xuống, buổi luyện tập đua xe cũng kết thúc, Chu Đình Dực đưa An Tự trở lại lều trại.

An Tự cảm thấy bên tai mình vẫn có tiếng ù ù, ngay cả khi trở về khu trại yên tĩnh, cậu vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Cậu nhớ tới lúc Chu Đình Dực chăm chú nhìn vào sân đua, đôi mắt sáng ngời, nói với cậu: "Không có người đàn ông nào có thể từ chối một nơi như thế này."

Bây giờ An Tự cảm thấy câu nói này không sai, mặc dù cậu là người không quan tâm đến chuyện này cho lắm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trường đua cát bụi mù mịt, ồn ào náo loạn, cậu vẫn không tránh khỏi kích động.

Sau khi trở về trại, Chu Đình Dực xung phong nhận việc nấu mì, An Tự suy nghĩ một chút, cảm thấy cả ngày hôm nay Chu Đình Dực đã thể hiện khá tốt, chắc là việc nhỏ nhặt như nấu mì sẽ không gặp vấn đề gì, vậy nên đã đồng ý yêu cầu của hắn.

Nhưng mà, An Tự yên lòng hơi sớm.

Chu Đình Dực đã nấu mì theo hướng dẫn trên bao bì, cũng thuận lợi gắp mì vào chén của An Tự, nhưng đến khi cậu nếm thử, mì không chín.

"Không phải chứ? Nấu lâu như vậy mà, theo lý thuyết hẳn là chín rồi..." Chu Đình Dực vòng qua vòng lại cạnh bếp, vuốt cằm suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lý do.

Mì vẫn cứng, An Tự căn bản không thể ăn được, cậu đặt chén xuống, nhìn vào lửa phía dưới chiếc nồi nhỏ, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hỏi: “Anh cho mì vào khi nào?”

“Nước sôi được một lúc thì tôi thả mì xuống, tôi nghĩ nước đủ nóng rồi… không phải sao?”

An Tự: “Chẳng lẽ anh không nhận ra nước không hề sôi à? Loại mì này nếu nước không sôi thì không thể chín được."

Chu Đình Dực im lặng.

"Có lẽ là lửa không đủ mạnh, bếp quá nhỏ..." Chu Đình Dực rũ mắt, tránh đi ánh nhìn không nói nên lời của An Tự, duỗi tay nắm lấy nút điều chỉnh bếp gas vặn sang bên phải: "Mở lớn hơn một chút, nấu lâu thêm chút nữa.... Hở? Sao lại không có lửa?"

Chu Đình Dực vặn qua vặn lại nút đen trên bếp gas, nhưng dù làm thế nào bếp cũng không chịu bén lửa.

An Tự theo dõi toàn bộ quá trình: “...”

Cậu đứng dậy đi về phía bếp gas, cúi xuống xem xét tình hình, sau đó nói: "Để tôi nhìn xem."

Chu Đình Dực ngoan ngoãn nhường chỗ cho An Tự.

An Tự trước tiên kiểm tra xem bình gas mini của bếp có còn gas hay không, sau đó lấy nồi ra, xem đầu nối gas của bếp có bị tắc không.

Sau khi loại trừ hai nguyên nhân này, An Tự thử khởi động lại bếp một lần nữa, nhưng kết quả là bếp vẫn không hoạt động.

"Chắc là hỏng rồi." An Tự đưa ra kết luận cuối cùng.

"Không thể thế được... ông chủ nói đều là hàng mới mà..." Chu Đình Dực vô cùng hoang mang.

An Tự nghe xong lắc đầu: “Anh bị lừa rồi.”

“Hả?”

“Chắc là hàng lỗi, hoặc là chỗ này lừa đảo, thấy anh không có kinh nghiệm nên mới bán hàng kém chất lượng với giá cao.”

Chu Đình Dực: "..."

Chu Đình Dực tỏ ra thất vọng.

"Phụt..." Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Đình Dực buồn bã, An Tự cảm thấy mới lạ, không nhịn được bật cười ra tiếng.

Chu Đình Dực: “Đừng cười…”

Chu Đình Dực không nói còn ổn, vừa mới nói xong An Tự càng cười không ngừng lại được.

Tiếng cười của An Tự không vang dội như những người khác, có lẽ bởi vì ít cười, nên khi cười cậu sẽ vô thức đè nén giọng xuống, nghe hơi khàn, có chút rời rạc.

Ánh sáng từ chiếc đèn trên bàn gấp chiếu lên khuôn mặt cậu, chỉ có thể soi sáng một nửa khuôn mặt, nhưng lại khiến cho góc nghiêng trở nên cực kỳ đẹp mắt.

Đợi đến khi An Tự cười đủ, ôm ngực thở dốc, mới nhớ ra Chu Đình Dực vẫn đang ở bên cạnh.

Cậu dùng ngón tay lau đi vệt nước dính trên khóe mắt, có hơi ướt.

"Cười đủ chưa?" Chu Đình Dực nghiêng đầu nhìn cậu.

An Tự xoa xoa ngón tay, trên mặt vẫn còn vương chút ý cười, đáp: “Đủ rồi.”

Chu Đình Dực lắc đầu bất lực, đành chịu.

Hiếm hoi được vui đùa một lúc, An Tự dần bình tĩnh lại, nhìn vào nồi mì nhỏ, còn rất nhiều, bỏ đi thì thật tiếc, vậy nên đã nói với Chu Đình Dực: "Đừng lãng phí, cố gắng ăn đi."

"Ừm." Chu Đình Dực gật đầu, sau đó dặn dò: “Ông Tống nói dạ dày cậu không tốt, ăn ít thôi. Nếu lát nữa cậu đói bụng tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Bàn tay đang gắp mì trong chén hơi khựng lại, An Tự nhỏ giọng đáp lại: "Được..."

Lúc này vừa mới vào đầu mùa hạ, ban đêm trong rừng vẫn còn se lạnh, An Tự và Chu Đình Dực sau khi ăn tối xong đã ngồi trước lều một lúc, chủ yếu là ngẩn người nhìn ánh trăng, lúc sau vì cảm thấy lạnh nên cả hai quyết định đi ngủ.

An Tự đi vào lều sau Chu Đình Dực một bước, cậu khom người, tầm mắt đảo quanh lều một vòng, sau đó ôm túi ngủ đi thẳng đến góc xa nhất cửa, nằm sát vào trong mép, mặt còn úp vào vách lều, nhanh chóng nhắm mắt lại, lẩm bẩm “chỉ có mình tôi ở đây” để tự thôi miên chính mình.

Chu Đình Dực nhìn thấy một loạt hành động của An Tự, có chút buồn cười, nhưng hắn lại không muốn thêm dầu vào lửa, tự cười thầm một lúc, sau đó cũng nằm xuống.

Trước khi ngủ, Chu Đình Dực vẫn cảm thấy tiếc nuối vì chuyến cắm trại lần này không được hoàn hảo, nên hắn đã hứa với An Tự đang mơ màng ngủ: "Lần sau tôi sẽ đưa cậu đi ngắm bình minh, rất đẹp."

Mấy giây sau, người vẫn luôn quay lưng lại với hắn thấp giọng đáp lại: "Được."

Sáng sớm hôm sau, hai người mua hai chiếc bánh mì ở siêu thị nhỏ trong khu cắm trại để lót dạ, sau đó thu dọn đồ đạc và lên đường trở về.

Vẫn là Chu Đình Dực lái xe, An Tự ngồi ở ghế phụ lái xem điện thoại.

Gần đây Hà Lạc Thư mỗi ngày đều gửi cho An Tự một số tài liệu đã được sắp xếp, tất cả đều liên quan đến công ty, bao gồm tình hình hoạt động và cách thức quản lý cơ bản của công ty, cũng như các dự án đang được tiến hành.

Theo tóm tắt của Hà Lạc Thư, trong số các dự án đang phát triển hiện tại, quan trọng nhất là việc phát triển một trò chơi điện tử.

Trước khi An Tự mất trí nhớ, trò chơi này đã được chuẩn bị trong hai năm, đầu tư rất nhiều tâm huyết vào giai đoạn đầu, hơn nữa bởi vì trước đây công ty không có kinh nghiệm về mảng game, An Tự còn đặc biệt bỏ ra số tiền lớn để thu hút nhân tài trong ngành phát triển trò chơi điện tử.

Tuy rằng hiện tại An Tự đã mất trí nhớ, nhưng may mắn là việc chuẩn bị cho trò chơi đã bước vào giai đoạn cuối cùng, lần thử nghiệm nội bộ cũng đã hoàn thành, việc phát hành ra thị trường đang gần trong gang tấc.

Từ báo cáo tóm tắt mà Hà Lạc Thư gửi đến, có thể thấy được mức độ hài lòng của người chơi thử nghiệm rất cao, người trong ngành cũng đánh giá tốt, đây đều là những dấu hiệu đáng mừng.

Tất nhiên, Công nghệ An Vũ lần này có thể đơm hoa kết trái hay không, còn phải đợi đến khi ra mắt mới biết được.

Gần đây, An Tự ngày càng tiếp xúc nhiều hơn với công việc của công ty, bởi vì cậu dự định sắp tới sẽ quay lại làm việc.

Mất trí nhớ không phải là cái cớ để trì hoãn, cho dù ký ức của cậu dừng lại trong khoảng thời gian mười năm trước, cậu cũng không thể không chịu trách nhiệm với công ty và nhân viên của mình.

Hơn nữa, ban đầu An Tự đã có ý định gây dựng sự nghiệp, Công nghệ An Vũ chính là nơi ước mơ của cậu trở thành hiện thực, vậy nên cậu càng có lý do để nỗ lực.

"Tuần sau cậu quay lại công ty à?"

An Tự không nghĩ Chu Đình Dực sẽ hỏi điều này, có hơi ngạc nhiên, nhưng không đáp mà hỏi ngược lại: "Còn anh thì sao?"

Ngón trỏ của Chu Đình Dực gõ nhẹ vào tay lái, có vẻ như đang suy nghĩ, sau đó cười nói: "Còn chưa biết được, dù sao công ty cũng không cần tôi lắm."