Nếu trước kia có ai đó nói với An Tự rằng, trong tương lai sẽ có một ngày cậu sống hòa thuận với Chu Đình Dực, thậm chí cả hai còn cùng nhau nuôi một chú cún, cùng ra ngoài dạo phố, vậy thì An Tự sẽ nghĩ người đó chắc chắn là điên rồi.
Nhưng chuyện này thật sự đã xảy ra.
Kể từ khi Chu Đình Dực xuất viện đến biệt thự, An Tự và hắn không chỉ cùng nhau nuôi thú cưng, mà còn thường xuyên cùng nhau ra ngoài đi dạo, đi ăn tại các nhà hàng mà Chu Đình Dực gợi ý, hoàn toàn giống như những hoạt động của hai người bạn bình thường.
Mà An Tự không thể nói rằng cậu thích điều này, nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại, Chu Đình Dực thực sự không phải người phiền phức như trước.
Tuy là vẫn có lúc hắn làm cậu cảm thấy cạn lời.
Sáng hôm nay, An Tự vừa dắt Peppa đi dạo về, Chu Đình Dực đột nhiên đến gần cậu, mờ ám nói sẽ đưa An Tự đến một nơi rất tuyệt.
An Tự không biết Chu Đình Dực đang làm trò gì, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu vẫn đồng ý.
Khi hai người ăn sáng xong, Chu Đình Dực nhắc An Tự thay một bộ đồ thoải mái để dễ dàng vận động, mặc dù An Tự không hiểu, cậu vẫn làm theo.
Cậu đã mang theo những món đồ cần thiết mà Chu Đình Dực nói, chào tạm biệt Tống Niên xong liền ra khỏi nhà.
Chu Đình Dực nói sẽ đợi An Tự ở gara của khu phố, vậy nên An Tự ngoan ngoãn đi đến đó.
Nhưng khi đến giữa đường, một chiếc xe việt dã màu đen từ gara chạy ra ngoài, An Tự thấy chiếc xe việt dã đang di chuyển đến gần mình, nên cậu đã tránh ra một bên để nhường đường. Nhưng chiếc xe đó đột nhiên dừng lại bên cạnh cậu, cửa kính xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai của Chu Đình Dực.
"An Tự, lên xe đi!"
An Tự không ngờ Chu Đình Dực sẽ xuất hiện một cách đặc biệt như vậy, cậu liếc nhìn chiếc xe trước mặt, không nhìn ra là của hãng nào, vậy nên chỉ đành lên xe.
An Tự vòng từ đuôi xe sang bên kia, chuẩn bị mở cửa sau, nhưng cửa sau đã bị Chu Đình Dực khóa chặt, không thể mở. Cậu đang muốn lên tiếng hỏi, thì Chu Đình Dực đã nhanh miệng nói trước: "Ở ghế sau có đồ, cậu đổi lên ghế phụ đi."
An Tự do dự một lúc, cảm thấy nếu cố tình nói mình có thể chen chúc một chút, thì Chu Đình Dực nhất định sẽ hỏi đông hỏi tây, vậy nên cậu chỉ đành im lặng ngồi lên ghế phó lái.
Lần này Chu Đình Dực không lừa cậu, trên ghế sau đúng thật là đang để hai chiếc túi lớn màu đen, không biết bên trong đựng những gì, căng phồng lên thành một cục.
"Cậu cứ để balo lên ghế sau đi."
"Không sao, không nhiều đồ lắm..."
"Điểm đến rất xa, cậu muốn ôm nó gần hai tiếng à?" Chu Đình Dực nói xong những lời này, cũng không quan tâm An Tự có trả lời hay không, trực tiếp giành lấy balo trên tay An Tự ném ra ghế sau, tạo ra một tiếng "bụp" nặng nề.
An Tự đột nhiên bị giật mất balo cảm thấy có chút cạn lời, cậu quay sang nhìn Chu Đình Dực, đang chuẩn bị phát tiết, lại bị ba chữ "dây an toàn" của Chu Đình Dực chặn lại.
"....."
Một câu cũng không nói ra được, nghẹn đến mức l*иg ngực An Tự cảm thấy khó chịu, nhưng cậu cũng không muốn tiếp tục để ý đến Chu Đình Dực, tránh làm mình càng thêm tức giận, vậy nên cậu mím môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Đình Dực thấy phản ứng của An Tự, khóe môi hắn thoáng nhếch lên, cũng biết đều mà im miệng để tránh kí©h thí©ɧ cậu, chỉ yên lặng khởi động xe, bắt đầu cuộc hành trình ngày hôm nay.
Đúng như lời của Chu Đình Dực, chặng đường thực sự rất dài, đi về phía Bắc, các tòa nhà cao tầng chen chúc của thành phố dần dần được thay thế thành cảnh quan thiên nhiên tươi mát.
An Tự nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cảm nhận được một chút nhẹ nhõm đã lâu không có.
Khi xe chạy qua một cánh đồng hoa cải dầu, những cánh hoa cải màu vàng rực rỡ dưới bầu trời như một tấm thảm lớn, cảnh tượng đẹp đẽ khiến cho người ta khó mà quên được.
An Tự bỗng nhiên cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.
"Anh định đưa tôi đi cắm trại à?"
Lần này, người ngạc nhiên lại là Chu Đình Dực: "Sao cậu biết?"
"Trước đây... hồi năm nhất đại học, tôi đã cùng các thành viên trong câu lạc bộ đến đây cắm trại, tôi nhớ rất rõ cánh đồng hoa cải dầu này, nhưng lúc đó hoa cải dầu vẫn chưa nở." An Tự giải thích.
"À, ra vậy..."
An Tự liếc nhìn sườn mặt Chu Đình Dực, có chút nghi ngờ lỗ tai của mình, bởi vì vừa rồi cậu nghe ra sự tiếc nuối trong lời nói của hắn.
Chắc chắn là cậu đã nghe nhầm rồi.
Không ngoài dự đoán, sau khi đi thêm mười phút, chiếc xe rẽ vào một khu vực, chính là khu cắm trại An Tự đã nói.
Khu cắm trại đã được Chu Đình Dực đặt chỗ trước, làm xong thủ tục là có thể trực tiếp đến dựng lều.
Lúc này An Tự mới biết, hai chiếc túi lớn trên ghế sau của Chu Đình Dực đều chứa những vật dụng cần thiết cho việc cắm trại, dĩ nhiên trong cốp xe còn có lều trại, túi ngủ và những món đồ khác.
An Tự nhìn Chu Đình Dực dùng xe đẩy mang tất cả đồ đạc đến, rồi đặt những vật dụng cần thiết để dựng lều lên bục gỗ, liền lên tiếng hỏi: "Anh sẽ dựng lều sao?"
Chu Đình Dực đeo băng đô thể thao nên trên mặt không đổ nhiều mồ hôi, hắn đáp: “Đúng vậy.”
"?"
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của An Tự, Chu Đình Dực cười nói: "Sao thế? Không tin tôi à?"
An Tự tất nhiên là không tin tưởng cho lắm.
Cậu chưa từng nghe nói đại thiếu gia nhà họ Chu có sở thích cắm trại, bởi vì trước đây những hoạt động giải trí của người này đều là các quán bar và bữa tiệc.
Nhưng điều khiến An Tự bất ngờ chính là, Chu Đình Dực có vẻ thực sự biết cách làm, hơn nữa còn khá nhanh nhẹn.
Lắp lều trong, dựng khung cố định, trải lều ngoài, đóng cọc, dựng cửa lều... tất cả đều được thực hiện một cách trôi chảy.
Chu Đình Dực hoàn thành xong mọi việc, đi đến bên An Tự, nhướng mày đắc ý: "Thế nào, không tệ nhỉ?"
"Ừm, cũng không tệ lắm." Lần này An Tự thật lòng khen ngợi Chu Đình Dực, nhưng cậu vẫn còn một chuyện muốn hỏi: “Anh chỉ mang theo một cái lều này thôi à?”
"Đúng vậy." Chu Đình Dực thản nhiên nói: "Cái lều này lớn như vậy, tôi đã hỏi qua rồi, hai người ngủ vẫn còn dư chỗ."
An Tự: "..."
Có lẽ dạo gần đây cậu đối xử với Chu Đình Dực tốt quá rồi.
"Hai người ngủ á?" An Tự gần như vắt ra bốn chữ này từ cổ họng.
Chu Đình Dực gật đầu: "Cậu yên tâm, tôi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho hai người, đảm bảo cậu sẽ ngủ thoải mái."
An Tự suy nghĩ về việc trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
Chậc, cậu không biết lái xe.
"Chúng ta sẽ ở đây qua đêm à?"
"Đúng vậy, ngày mai mới về."
"Vậy nên anh mới bảo tôi mang theo những thứ đó?"
"Ừm, đúng vậy."
Tiếp tục hỏi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, An Tự quyết định im lặng, chấp nhận hiện thực tàn khốc này.
Chỉ là ngủ một đêm trong cùng một cái lều thôi mà, đâu phải ngủ chung một giường đắp chung một chăn, đến lúc đó chỉ cần cuộn tròn trong túi ngủ và tránh càng xa càng tốt là được.
Chẳng có gì to tát cả.