Chương 16: Ánh dương

Beta: Chang

An Tự thực sự không biết làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện này mà không cần đồng ý với đề nghị của Chu Đình Dực, đối phương đã nói như vậy rồi, cậu là người đến trước, "quen thuộc" với nơi này hơn, hoàn toàn không thể từ chối hắn. Nếu không, với sự nhạy bén của Chu Đình Dực, có lẽ sẽ đoán ra được gì đó.

Chỉ đành "đến đâu hay đến đó".

"Được, nhưng mà tôi không chạy bộ, chỉ đi dạo thôi."

"Không sao, vết thương của tôi cũng chưa lành hẳn, không thể chạy bộ được."

"Vậy đi thôi…"

Vì thế ngày hôm nay An Tự ra ngoài với một cái đuôi, cái đuôi đó còn phải khởi động ngay tại cửa biệt thự, An Tự chỉ đành đứng bên cạnh vô cảm chờ đợi.

Đợi đến khi Chu Đình Dực khởi động xong xuôi, vung tay vỗ nhẹ vào hông An Tự, tiến lên đi về phía trước, còn vô cùng sảng khoái để lại một câu: "Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian!"

An Tự không kịp né tránh cú vỗ này, cảm giác của nó dường như vẫn còn lưu lại trên hông, khiến cậu không khỏi rùng mình.

Cái tật xấu gì vậy?

Chu Đình Dực đi trước, thấy người phía sau không theo kịp, bèn dừng bước quay đầu lại, An Tự thấy hắn đang vẫy vẫy tay.

"..."

An Tự thở dài, chỉ đành căng da đầu đi theo.

Khu biệt thự này được xây dựng từ bốn năm trước, toàn bộ khu biệt thự được xây dựng trên khu đất đắt đỏ của thành phố B, khu dân cư quy hoạch hoàn chỉnh, xung quanh còn có một con sông trong xanh sạch sẽ, khu vực trang viên được phủ xanh đúng chỗ, cơ sở hạ tầng đầy đủ, thậm chí còn bao gồm các tiện ích như siêu thị, phòng tập thể dục, sân vận động, rạp chiếu phim, giống như một thành phố thu nhỏ.

Vào mỗi buổi sáng, có rất nhiều người ra ngoài tập thể dục, đủ mọi lứa tuổi, An Tự và Chu Đình Dực cũng không quá khác biệt.

An Tự không muốn đi song song với Chu Đình Dực, vì vậy cố ý đi sau vài bước, nhưng thỉnh thoảng Chu Đình Dực lại chậm bước chân, An Tự cũng chỉ đành tạm thời đi ngang hàng với hắn.

Cả hai đều không nói gì, chỉ im lặng đi quanh khu biệt thự, họ cùng nhau đi qua siêu thị đang vận chuyển hàng hóa vào kho, lại cùng nhau đi qua sân vận động đang có trẻ em chơi bóng đá, cuối cùng đi đến bờ sông nhỏ ngay cạnh khu dân cư.

Dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng sớm, mặt sông phẳng lặng lấp lánh ánh vàng. Ven sông được xây dựng đập đá, trên đập có lan can ngăn ngừa người đi bộ rơi xuống, còn được trải một số tấm gỗ sơn màu đỏ thẫm, mô phỏng một cây cầu gỗ cổ kính. Khi có người đi lên, những tấm gỗ này sẽ phát ra tiếng "kẽo kẹt" nho nhỏ.

Chu Đình Dực đi về phía bờ sông, vừa đi vừa ngắm cảnh sông nước.

An Tự nhìn con sông này một vòng, đã sớm không còn hứng thú, cậu nhìn về phía trước, đi một cách nghiêm túc.

Phía trước cách đó không xa, có một người dắt chú chó nhỏ màu trắng đi tới. An Tự bước sang hai bước, định nhường đường.

“A? Đây không phải là An Tự nhà bên cạnh sao? Cậu về rồi à? Giờ sức khỏe thế nào?"

An Tự không ngờ người phụ nữ dắt chó lại nhận ra cậu, còn trực tiếp chào hỏi.

Mặc dù cậu không biết trước đây mình có quen người ta hay không, nhưng vì phép lịch sự, cậu cũng dừng lại, lễ phép đáp: "Vâng, bây giờ cơ bản đã ổn rồi."

"Ôi, vậy thì tốt vậy thì tốt, đứa trẻ này phải chịu khổ rồi… Người này là… Chủ tịch Chu nhỉ? Cậu cũng xuất viện rồi à?" Người phụ nữ là một người rất nhiệt tình, thấy Chu Đình Dực đi tới cũng nở nụ cười chào hỏi.

“Vâng, dì buổi sáng tốt lành. Cháu đã ổn rồi. Hôm nay trạng thái của dì trông rất tốt, bộ quần áo này rất hợp với dì!"

"Ôi chao, Chủ tịch Chu miệng ngọt ghê đó." Người phụ nữ được Chu Đình Dực nịnh nọt càng thêm vui vẻ, thậm chí còn thân mật tiến lên nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Chu Đình Dực: "Nhìn hai đứa đều không sao thì dì yên tâm rồi. Trước đây hai đứa đều không ở chỗ này, bây giờ chuyển đến đây rồi phải không?"

Chu Đình Dực cười gật đầu: "Vâng, bây giờ chúng cháu sống ở đây. Môi trường ở đây tốt, cũng yên tĩnh. Nhưng mà chúng cháu vẫn chưa kịp đến thăm nhà dì, đợi cháu và An Tự hồi phục hẳn, sẽ đến nhà dì chơi. Dì đừng chê nhé!"

"Sao lại chê được chứ? Dì vui còn không kịp~"

"Vậy thì nói rồi nhé, dì."

"Ừ ừ tốt, nhất định phải đến nhé! Dì sẽ nấu đồ ngon cho hai đứa!"

"Cảm ơn dì trước ạ!"

Chu Đình Dực vốn giỏi ăn nói, nịnh nọt người phụ nữ hàng xóm cười tươi rạng rỡ. Chỉ trong chốc lát, cách xưng hô với Chu Đình Dực đã từ "Giám đốc Chu" chuyển thành "Tiểu Chu".

An Tự đứng bên cạnh như một tấm phông nền không hợp thời. Cậu không chen vào được, cũng không biết nên chen vào như thế nào. Hơn nữa, cậu thực sự không quen người phụ nữ này, sợ rằng nói nhiều sẽ xảy ra sai sót. Dù sao chuyện mất trí nhớ này càng ít người biết càng tốt.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, sự tự tin của Chu Đình Dực đã giúp ích rất nhiều.

"Gâu gâu."

Lúc An Tự còn đang thất thần, bỗng nhiên cảm thấy bắp chân bị thứ gì đó cào hai cái. Cậu cúi đầu xuống, liền đối diện với đôi mắt tròn xoe của chú chó nhỏ.

Là chú chó mà người phụ nữ dắt theo, hẳn là một chú chó ta. Giá trị của chú chó không mấy tương xứng với khu đất đắt đỏ này, nhưng lại được chủ nuôi dưỡng rất tốt. Bộ lông của chú chó sáng bóng mượt mà, trên đầu đội một chiếc nơ màu hồng, còn mặc một chiếc váy nhỏ.

An Tự và chú chó nhìn nhau một lúc, chó nhỏ nghiêng đầu cọ cọ vào ống quần An Tự, sau đó kêu "ư ư" hai tiếng.

An Tự chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống, do dự đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa cằm của chú chó.

Ngay sau đó, cảm giác mềm mại và ẩm ướt xuất hiện trong lòng bàn tay, chó nhỏ đang liếʍ tay An Tự.

An Tự cảm thấy thú vị, khóe môi theo bản năng nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, An Tự xoa cằm của chú chó, sau đó lại xoa đầu nó, cuối cùng duỗi tay, lòng bàn tay hướng về phía trước mặt chú chó, chó nhỏ ngửi mùi lòng bàn tay của An Tự, sau đó giơ một chân lên, nhẹ nhàng đặt lên tay của cậu.

An Tự nắm chặt chân trước của nó, nở một nụ cười, nhẹ nhàng lắc lư, trong lòng nói một câu "Xin chào".

"An Tự?" Giọng nói của Chu Đình Dực vang lên từ phía đỉnh đầu.

An Tự dừng lại một chút, sau đó thả chân chó nhỏ ra, đứng dậy, chó nhỏ vẫn đang ngơ ngác không hiểu tại sao người trước mặt không chơi với nó nữa, vẫn còn dùng mặt cọ cọ vào cẳng chân của An Tự.

Chu Đình Dực hạ mắt nhìn chú chó một cái, sau đó lại nhìn An Tự, cuối cùng lại nhìn về phía người phụ nữ: “Dì ơi, nếu không có việc gì thì chúng cháu đi trước nhé! Dì tản bộ tiếp đi, chú ý an toàn.”

“Được được được, hai đứa cũng đi cẩn thận.”

An Tự nhận lấy ánh mắt tràn đầy ý cười của người phụ nữ, nhẹ nhàng gật đầu, còn lịch sự nói: "Tạm biệt dì".

Người phụ nữ lại một lần nữa vỗ nhẹ vào cánh tay của Chu Đình Dực, sau đó dắt chú chó đi ngược hướng với hai người họ.

An Tự quay đầu nhìn bóng lưng người phụ nữ, rồi lại nhìn đến chú chó nhỏ đã bị kéo đi, nhưng nó vẫn liên tục quay đầu nhìn An Tự, trong lòng nói một câu "Tạm biệt".

"Chúng ta tiếp tục đi chứ?" Chu Đình Dực hỏi.

An Tự thu lại ánh mắt, tầm mắt thoáng dừng lại trên nụ cười của Chu Đình Dực, sau đó lảng tránh ánh mắt bước về phía trước, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

So với trước đó, bước chân của An Tự nhanh hơn một chút, cũng không biết vì lý do gì, An Tự đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi loạn.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, An Tự đã nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Đình Dực, nó hoàn toàn khác so với những nụ cười mà An Tự đã từng thấy trên khuôn mặt hắn trước kia. Ánh mặt trời chiếu nghiêng qua khuôn mặt đẹp đẽ, những đường cong trên sườn mặt góc cạnh hiện ra càng thêm rõ ràng, ánh mắt Chu Đình Dực nghiêm túc và tập trung, cứ như vậy chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt An Tự, khóe môi gợi lên một độ cong vừa phải.

"..."

“Đi chậm thôi, An Tự!” Giọng nói của Chu Đình Dực vang lên từ phía sau.

Bước chân của An Tự không dừng lại, nhưng bàn tay phải của cậu đã nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, có chút đau đớn, làm đầu óc cậu tỉnh táo lại.

Nguy hiểm thật.

———————————

An Tự bây giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa tròn mười chín tuổi thôi đó! (Tính theo tuổi tâm lý thực tế)