Chương 15: Ngủ ngon nhé! An Tự

Beta: Chang

[Nghe nói chúng ta đã kết hôn... Vậy nên chúng ta hãy sống hòa thuận với nhau nha, An Tự tiên sinh.]

An Tự chậm rãi xoa bóp bọt trên đỉnh đầu, trong đầu toàn là câu nói mà Chu Đình Dực đã nói với cậu vào buổi trưa.

Hòa thuận?

Thật là một từ mới mẻ.

An Tự chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình sống hòa thuận với Chu Đình Dực.

Cậu đưa tay mở van vòi hoa sen, nước nóng chảy xuống, xối qua mái tóc của cậu, cuốn trôi lớp bọt sạch sẽ thơm mát, rồi chảy dọc theo từng tấc da, rơi xuống sàn nhà.

Vết thương ở vai và eo vẫn chưa lành hẳn, cử động mạnh sẽ khiến vết thương trở nên đau nhói, An Tự sấy khô tóc, nhẹ nhàng mặc đồ ngủ vào, sau đó mới từ phòng tắm bước ra phòng ngủ.

Cậu đặt điện thoại lên tủ đầu giường, bật đèn ngủ, định bụng dựa vào đầu giường đọc sách một lúc trước khi đi ngủ như thường lệ.

Nhưng vừa mới đặt một chân lên mép giường, cậu đột ngột khựng lại.

An Tự đã quên mất, giờ đây trong nhà không chỉ có mình cậu, mà còn có thêm người chồng hợp pháp của cậu - Chu Đình Dực.

Trước đây hai người họ đã sống với nhau như thế nào?

Ăn cùng nhau? Ngủ cùng nhau?

Ngủ... chung giường?

Động từ "ngủ", khi được sử dụng giữa các cặp tình nhân hay người yêu, thường mang theo một chút lãng mạn và mập mờ. Đối với những người lấy "tình yêu" làm sợi dây ràng buộc để duy trì một mối quan hệ, "ngủ" đồng nghĩa với hạnh phúc và vui sướиɠ.

Tất nhiên, đây cũng là lẽ tự nhiên và quan trọng trong một mối quan hệ tình cảm ổn định.

Nhưng đối với An Tự, điều này thật sự quá khó chấp nhận.

Nếu "kết hôn" chỉ là một sự thay đổi về vị trí và địa vị, thì việc gán cho "kết hôn" hành động "ngủ", sẽ hoàn toàn không giống như vậy.

Bây giờ để An Tự ngủ chung giường với Chu Đình Dực, không biết liệu có phát sinh chuyện gì khác hay không…

Không thể, cậu tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

An Tự thu chân, lần nữa đứng thẳng người, quay đầu, hết sức tập trung nhìn vào cánh cửa phòng mà cậu vừa đóng lại.

Cậu không khóa cửa!

An Tự hoảng hốt trong giây lát, sau đó lập tức bình tĩnh lại, vội vàng bước đi dự định sẽ khóa cửa trước, nhưng vừa đi được hai bước, cửa phòng ngủ đột nhiên phát ra tiếng "kẽo kẹt" nho nhỏ, An Tự giật mình, vô thức dừng bước, cánh cửa đó cứ thế từ từ mở ra trước mắt cậu.

“Hửm? Cậu vẫn chưa ngủ à?" Chu Đình Dực đứng ở cửa phòng, một tay lau tóc, khuôn mặt, lông mày và lông mi đều ướt đẫm.

Ánh mắt của An Tự lướt từ trên mặt Chu Đình Dực xuống, sau đó "thoắt" một cái quay ngoắt đầu đi.

Chu Đình Dực nhìn thấy phản ứng của An Tự, cúi đầu nhìn mình, lúc này có một vài giọt nước lăn xuống ngực hắn, chảy qua rãnh sâu của cơ bụng và vết thương đã dán băng chống thấm nước, cuối cùng biến mất trong khăn tắm.

"Ồ, xin lỗi, đây là thói quen của tôi."

An Tự: "..." Thật là một thói quen tốt.

An Tự chửi thầm trong lòng, lại lo lắng Chu Đình Dực sẽ nói ra những lời đại nghịch bất đạo như: "Chúng ta đã kết hôn rồi, nhìn thấy cơ thể nhau cũng chẳng sao cả", vậy nên cậu vội vàng chuyển hướng chủ đề, đầu vẫn vặn vẹo: "Có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi đi ngủ đây."

Chu Đình Dực nghe xong cười một tiếng, tiếng cười vang lên từ kẽ môi mềm mại, tuy chỉ là một âm đơn nhưng vẫn khiến An Tự rùng mình.

Cười cái gì mà cười.

“Không, không có chuyện gì.” Chu Đình Dực cười xong dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Tôi chỉ đến nói chúc cậu ngủ ngon thôi. Ngủ ngon nhé, An Tự."

"..."

An Tự không ngờ Chu Đình Dực đột nhiên làm như vậy, nghẹn một hơi, hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Ngủ ngon..."

"Ừm, vậy tôi đi ngủ đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm nhé!"

Cánh cửa “lạch cạch” đóng lại.

"..."

An Tự nhìn vào cửa phòng ngủ đã yên tĩnh trở lại, nhắm mắt thật chặt, cuối cùng không thể nhịn được nữa, quay người chộp lấy gối ôm đấm mạnh hai cái.

Đợi khi mọi cảm xúc đều được giải tỏa, An Tự ngồi bên mép giường, nhìn chiếc gối ôm bị chà đạp, im lặng không nói gì.

Tại sao người này bất kể biến thành bộ dạng gì cũng đều khiến cậu tức điên lên?

Chu Đình Dực chết tiệt.

···

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua rèm cửa chưa được kéo kĩ, chiếu vào phòng ngủ, An Tự bị đồng hồ sinh học thúc giục từ từ mở mắt.

Suốt cả đêm, cậu mơ một giấc mơ hỗn loạn và phức tạp, trong mơ cái gì cũng có, nhưng hầu như đều xuất hiện khuôn mặt của Chu Đình Dực.

Chu Đình Dực sắp trở thành cơn ác mộng của cậu rồi.

Không, có lẽ là đã như vậy từ lâu.

An Tự không có thói quen ngủ nướng, cậu nhanh chóng rời giường, thay quần áo thể thao, dự định từ hôm nay sẽ bắt đầu tập thể dục buổi sáng.

Khi học đại học, cậu đã có thói quen chạy bộ mỗi sáng, bây giờ trên người có vết thương, cậu không dám vận động mạnh, vì vậy lựa chọn đi dạo quanh khu phố, đi một vòng lớn, coi như vận động gân cốt, đẩy nhanh quá trình hồi phục cơ thể.

An Tự làm xong các động tác khởi động, mở cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đóng lại.

Cậu không biết Chu Đình Dực ngủ ở phòng nào, nhưng các phòng dành cho khách của căn biệt thự này đều nằm ở bên cạnh phòng ngủ chính.

Nói chung là, An Tự cũng không biết bản thân xuất phát từ tâm lý gì, tóm lại cậu không muốn Chu Đình Dực nghe thấy tiếng cậu đóng cửa.

An Tự đứng trước cửa phòng nhìn quanh một lúc, thấy không có động tĩnh gì, lúc này mới cảm thấy yên tâm phần nào.

Từ dưới nhà bếp vang lên tiếng nấu ăn, An Tự không muốn mọi người chờ đợi, dự định tranh thủ chút thời gian ra ngoài, nhưng vừa quay người định đi xuống cầu thang, cánh cửa bên cạnh bỗng "kẽo kẹt" mở ra.

An Tự theo phản xạ quay đầu, đối diện với đôi mắt cụp xuống của Chu Đình Dực.

"Chào buổi sáng, thật trùng hợp, cậu cũng dậy sớm vậy sao?" Chu Đình Dực lên tiếng chào trước, giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc trưng của buổi sớm.

An Tự dừng bước, nhàn nhạt đáp lại "Chào buổi sáng", kèm theo một tiếng “Ừm".

Chu Đình Dực bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, An Tự lúc này mới nhìn rõ hắn đang mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trên tay cầm một chiếc băng đô thể thao cùng màu.

An Tự ngạc nhiên, buột miệng hỏi: "Anh định ra ngoài à?"

Vừa dứt lời, cậu đã hối hận, bởi vì theo phép tắc xã giao thông thường, sau khi hỏi câu này, nếu đối phương hỏi lại “Cậu cũng ra ngoài à?”, thì rất có khả năng tiếp theo hai người sẽ ra ngoài cùng nhau.

Đúng như dự đoán, sau khi nghe câu hỏi của An Tự, Chu Đình Dực trước tiên gật đầu, sau đó thuận tiện hỏi lại: “Cậu cũng ra ngoài à?”

An Tự cả người đông cứng, gật đầu cũng không được lắc đầu cũng không xong, nhưng bộ đồ thể thao màu trắng của cậu quá mức chói mắt, cuối cùng cậu chỉ đành cam chịu, bất lực gật đầu.

“Ồ? Cậu cũng tập thể dục buổi sáng hả? Tôi cũng vậy, hay là đi cùng nhau? Chúng ta có thể bầu bạn, hơn nữa tôi vẫn chưa quen chỗ này.”

An Tự: "..."