Chương 10: “Sau này Chu Đình Dực xuất viện… cũng ở đây sao?”

Beta: Chang

An Tự không biết trong lòng Hà Lạc Thư đang kích động thế nào, cậu chỉ đang kinh ngạc khi có thể gặp lại Tống Niên một lần nữa.

Trước khi trong nhà xảy ra chuyện, An gia từng có hai quản gia, trong đó Tống Niên là vị quản gia đầu tiên.

Ông đã đi theo mẹ của An Tự vào nhà họ An, trong những năm tháng ba của An Tự vẫn còn đang lập nghiệp, ông Tống đã chăm sóc cho mẹ của An Tự vì sức khỏe bà không được tốt, không hề màng đến thù lao. Sau này lại chăm sóc An Tự thêm vài năm nữa, sau đó vì lí do tuổi tác nên đã rời khỏi nhà họ An.

Đã rất nhiều năm An Tự không gặp Tống Niên, không ngờ vào lúc này có thể gặp được ông ở đây.

Tống Niên bước lên trước mở cửa biệt thự cho An Tự, sau đó dẫn cậu vào trong.

An Tự lộ ra nụ cười với vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, nói: “Cảm ơn.”

Hai người đi đến huyền quan, Tống Niên cúi người xuống, lấy cho An Tự một đôi dép đặt đến trước mặt cậu, đứng thẳng người lên mới nói: “Cậu chủ nhỏ không cần khách sáo.”

Nhìn thấy Tống Niên đã lớn tuổi rồi mà còn cúi người làm việc này cho cậu, trong lòng An Tự cảm thấy bối rối, cậu đỡ lấy cánh tay đang làm việc của Tống Niên, lời nói thân mật nhưng không dễ bị người ngoài phát hiện: “Ông không cần làm chuyện đó, tôi tự làm được mà, cũng đâu còn nhỏ nữa…”

“Lần này tôi về là để chăm sóc cho cậu.” Tống Niên cười rồi nói tiếp: “Bây giờ mà không cho cơ thể hoạt động, thì sau này cũng chẳng còn cơ hội để hoạt động nữa, cậu chủ cứ coi như tôi đang tập thể dục đi.”

An Tự không nỡ, nhưng thấy Tống Niên kiên trì như vậy, bản thân cậu cũng không thể từ chối lòng tốt của người khác, vậy nên chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm sẽ không gây thêm phiền phức.

Hà Lạc Thư đi vào cuối cùng, cậu ấy không biết cụ thể mối quan hệ của hai người là gì, tuy rằng trước đây đã từng chào hỏi với Tống Niên, nhưng thời gian quá gấp, cậu ấy lại chỉ một lòng nhớ đến An Tự đang nằm viện, vậy nên giữa Hà Lạc Thư và Tống Niên chỉ dừng ở mức chào hỏi xã giao.

Nhưng vừa rồi thấy họ nói chuyện, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản, có lẽ là người quen cũ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, có người bên cạnh quan tâm chăm sóc cho An Tự là một chuyện tốt, cậu ấy có thể yên tâm hơn.

Hà Lạc Thư xách hành lý vào và đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy Tống Niên mỉm cười đưa cho mình một đôi dép lê. Hà Lạc Thư có chút ngạc nhiên, sau đó mới ngượng ngùng, cảm động nhận lấy đôi dép rồi nói cảm ơn.

Tống Niên nhìn thoáng qua hai vali hành lý trên đất, dịu dàng dặn dò: “Tạm thời cứ để hành lý ở đây đi, lát nữa tôi sẽ đem cất, vất vả cho Hà tiên sinh rồi.”

“Dạ không dạ không, không vất vả… Ông cũng không cần gọi tôi là ‘Hà tiên sinh’ đâu, cứ kêu là ‘Tiểu...’ cũng được ạ! Lần trước không có cơ hội trò chuyện, nhưng cảm ơn ông vì đã chiếu cố chủ tịch An của chúng tôi.” Hà Lạc Thư có chút ngại ngùng sờ sờ sau gáy.

“Không cần cảm ơn, đây là điều mà tôi nên làm, vào đi, tôi pha trà cho các cậu, đều là trà mới của năm nay.”

“Vâng, cảm ơn ông.”

Ba người đi đến phòng khách của biệt thự, An Tự đi trước, nhìn quanh căn phòng xa lạ trước mặt mình.

Phòng khách được trang trí theo phong cách Châu u đơn giản, màu chủ đạo là màu trắng phối với màu xám, điển thêm chút màu vàng kim trang nhã, tổng thể bố cục rất sạch sẽ, gạch lát hoa văn bằng đá cẩm thạch mịn màng, cũng không phản chiếu ánh sáng của đèn treo làm chói mắt, cùng với các đồ nội thất khác đã làm tăng độ đẹp đẽ cho căn phòng.

Thiết kế nội thất thật xinh đẹp, nhưng nhìn sơ qua thì vẫn chưa thấy dấu vết có người sử dụng.

“Lúc trước tôi ở đây sao?” An Tự nghiêng đầu hỏi Tống Niên đang ở bên cạnh.

Tống Niên dẫn An Tự và Hà Lạc Thư ngồi xuống chiếc sofa bọc da màu trắng gạo, lúc này mới trả lời: “Không, trước kia cậu không ở đây, hôm trước tôi với thư kí Tiểu Hà vừa mới lấy được chìa khoá.”

“Vâng.” Hà Lạc Thư tiếp chuyện: “Lúc trước anh ở căn chung cư khác, vì chung cư đó gần với công ty hơn, anh cũng hiến khi đến đây. Lần này chuyển qua đây là vì gần bệnh viện, đi khám cũng tiện hơn, vả lại môi trường bên này cũng tốt, thích hợp để anh dưỡng thương.”

Tống Niên đang pha trà, nghe đến đó cũng gật đầu tán đồng.

An Tự nghe giải thích, bản thân cậu cũng không có ý kiến gì với việc này, đối với cậu thì ở đâu cũng như nhau, chỉ là cậu có để ý vài thứ…

“Sau này Chu Đình Dực xuất viện… cũng ở đây sao?”

Hà Lạc Thư nghe vậy thì kinh ngạc, lúc lâu sau mới gật đầu với biểu cảm phức tạp: “... Đúng vậy.”

Tống Niên đem hai ly trà khác nhau đặt trước mặt An Tự và Hà Lạc Thư, sau đó trấn an An Tự: “Cậu chủ yên tâm, tôi cũng sẽ chăm sóc cho Chu tiên sinh, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu ấy, cậu chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được.”

An Tự: “Thật ra tôi không có” ý đó.

Cậu không ôm chút hy vọng nào khi hỏi ra câu đó, đồng thời còn dùng câu nói của người khác để cắt đứt chút tia may mắn cuối cùng của mình.

Việc này làm cho An Tự nhớ đến câu tục ngữ hơi lỗi thời: Là phúc không phải hoạ, là hoạ không thể tránh.

“À đúng rồi…” Lúc này Hà Lạc Thư đột nhiên la lên một tiếng, hai người còn lại tò mò nhìn qua, cậu ấy nhìn An Tự, nói: “Sáng nay lúc tôi đi tìm bác sĩ Hoàng, ông ấy nói tình trạng của chủ tịch Chu… Không được tốt cho lắm? Tôi cũng không gặng hỏi, nên ý là…”

Nói đến đây, An Tự nhớ lại cái đêm mà bác sĩ Hoàng đến nói với cậu những lời tương tự.

An Tự cầm tách trà, miệng tách ngừng bên môi, cậu giữ nguyên tư thế đó, yên lặng vài giây, sau đó thong thả nhấp một ngụm trà.

Chờ đến khi nước trà hoàn toàn trôi xuống cổ họng, cậu mới đặt tách trà xuống bàn, dùng ánh mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm nhìn Hà Lạc Thư, khẽ mở miệng, chậm rãi nói: “Ừm, hình như Chu Đình Dực cũng mất trí nhớ.”

—----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cười chết, chủ tịch Chu rốt cuộc bao giờ mới có thể thật sự xuất hiện đây, trước mắt tôi phải trả lời rất nhiều câu hỏi này trên nhiều nền tảng.