Ta quay đầu nhìn những vò rượu Thiếu Đao Tử chất đống trong kho.
Rượu Thiếu Đao Tử tính nóng, gặp lửa liền cháy.
Ta lấy ra năm trăm vò nhỏ, chia rượu Thiếu Đao Tử vào, lại dùng dây gai chắc chắn buộc hai vò lại với nhau.
Đem những vò rượu này đóng gói cẩn thận chất lên xe ngựa.
Xong xuôi, ta liền ghé tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài lại bắt đầu hỗn loạn, ngay sau đó có người hô lớn: "Tất cả mọi người nghe rõ, Tam hoàng tử trưng dụng các ngươi, hạn cho các ngươi trong vòng một khắc, tất cả đều phải ra đường."
"Kẻ nào dám trái lệnh, g i ế t không tha!"
Tam hoàng tử?
Vậy là hắn ta chưa c h ế t, nhưng trong tay lại không còn ai có thể dùng được, chỉ có thể bắt đầu trưng dụng bá tánh làm lá chắn, giúp hắn ta chống lại Nhị hoàng tử.
Không thể ra ngoài, một khi đã ra ngoài đường, sẽ trở thành bia đỡ đạn, tất cả mọi người đều không sống nổi.
Bọn chúng chỉ là tàn binh bại tướng, không còn lại mấy người, cũng không thể nào chiếm lĩnh được địa bàn quá lớn, hẳn là chỉ có khu vực này mà thôi.
Ta mở cửa ra, liếc mắt nhìn ra ngoài đường, vừa vặn chạm mặt hàng xóm đối diện.
Ta chạy sang bên kia đường, nói với cả nhà bọn họ: "Không thể ra ngoài đường, một khi đánh nhau, chúng ta đều sẽ trở thành bia đỡ đạn."
"Mang rượu trong tiệm của ta ra ngoài, chuẩn bị sẵn đá lửa."
Chúng ta nhanh chóng thông báo cho tất cả những người có thể thông báo, mọi người đều lấy rượu ra, cầm trên tay, đứng trước cửa nhà mình.
"Bọn chúng rất ít người, người của Nhị hoàng tử rất có thể sẽ phát hiện ra bọn chúng, cho nên chúng ta chỉ cần câu giờ, đợi người đến g i ế t bọn chúng là được."
Ta không quan tâm ai thắng ai thua, ta chỉ quan tâm bản thân có thể sống sót hay không.
Ta muốn sống.
Tên hô hào kia vừa đi dọc con đường hô xong một lượt, quả nhiên lại quay trở lại.
Lúc này có thể nhìn rõ ràng, bọn chúng từ đầu đến cuối chỉ có mười bốn người, nhưng trên tay đều cầm đao, quần áo rách rưới dính đầy máu.
Đây chính là một lũ chó cùng rứt giậu, định liều mạng lần cuối.
Ta nắm chặt hai vò rượu trong tay, nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó ra hiệu cho người đối diện.
Gần như cùng lúc đó, tất cả những người đứng trước cửa nhà chúng ta, đều ném rượu trong tay về phía đám người kia.
Đối với đám người kia mà nói, đây là chuyện nằm ngoài dự đoán, tất cả đều ngẩn ra, chỉ trong chốc lát, đã có người khác từ trong nhà cầm theo đuốc lửa đã chuẩn bị sẵn, lao ra ngoài, ném vào rượu.
Lửa "ầm" một tiếng bốc cháy.
"Ném!" Ta hét lớn, mọi người đồng loạt ném rượu ra ngoài, có vò đập trúng người, có vò đập trúng ngựa, có vò thì rơi xuống đất.
Lưỡi lửa trong nháy mắt nuốt chửng bọn chúng.
Ngựa hí vang, tiếng người gào thét, hiện trường hỗn loạn, chúng ta sợ hãi trốn vào nhà, đóng chặt cửa.
Khoảng một khắc sau, bên ngoài truyền đến càng nhiều tiếng bước chân hơn, ta biết người của Nhị hoàng tử đã đến.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, những người hàng xóm cũng đồng loạt lau nước mắt.