"Làm phiền ngươi rồi."
"Không sao không sao, có thể làm việc cho đại nhân, là vinh hạnh của ta." Ta ngồi đối diện hắn, chuyên tâm may vá y phục cho hắn.
Ta không có bản lĩnh gì khác, cho nên rất trân trọng mỗi một việc hắn phân phó, chỉ cần ta có ích, hắn sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.
Như vậy, chỗ dựa của ta sẽ càng vững chắc hơn.
Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài lại ồn ào náo nhiệt, thuộc hạ của hắn thỉnh thoảng lại có người đến nhìn trộm, sau đó lại xô đẩy nhau cười đùa chạy đi.
Còn nghe thấy hai người ngồi xổm dưới cửa sổ nói nhỏ.
"Đại nhân có phải là thích Triệu đông gia không?"
"Chắc là không đâu? Đại nhân vô tâm vô tình, sao có thể thích người khác được?"
"Chưa chắc đâu. Chưa nghe nói qua một vật khắc một vật sao?"
Hai người thì thầm to nhỏ, ta muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng mà xung quanh quá yên tĩnh, ta nghe rõ mồn một.
Nhưng Tống Bá Xuyên không có phản ứng gì, ta cũng không xen vào.
Ta không quan tâm người khác nói gì. Dù sao thân là nữ tử chưa chồng, ngày nào cũng đến nịnh nọt Tống Bá Xuyên, bọn họ nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhưng những thứ này không quan trọng.
Người sống trên đời, không nên đòi hỏi quá nhiều, bản thân muốn cái gì thì đạt được là được rồi.
Còn về những thứ mất đi bởi vì điều đó, thì không cần quá câu nệ.
Ta vẫn tiếp tục đưa cơm tối cho Tống Bá Xuyên.
Nhưng liên tục mấy ngày hắn đều không có ở đây, hỏi người khác đều nói không biết hắn đã đi đâu, khi nào trở về.
Lại qua hai ngày, Vân Kinh nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong năm nay, năm người chúng ta vây quanh lò sưởi, Trụ Tử đưa hàng xong liền trở về.
Hắn ngồi xổm bên lò sưởi, hưng phấn nói: "Đông gia, Tống đại nhân thật thảm luôn."
"Sao lại nói thế?" Chẳng lẽ bị thương sao?
"Vừa rồi đi đưa rượu đến phủ Lục An Hầu, nghe được hai bà tử nhà bọn họ đang bàn tán chuyện của Ngụy Quốc Công phủ."
Ngụy Quốc Công phủ tuy là gia tộc giàu có quyền thế, nhưng trong phủ lại rất loạn.
Lão quốc công tiên tiếp cưới ba vị phu nhân, Tống Bá Xuyên là đích trưởng tử, nhưng mẫu thân hắn sau khi sinh ra hắn liền qua đời.
Lão quốc công giữ đạo hiếu cho đích thê hai mươi bảy ngày, liền cưới phu nhân mới, vị phu nhân này lại sinh cho lão hai người con trai, năm năm sau cũng qua đời, qua nửa năm, lão quốc công lại tục huyền với vị phu nhân thứ ba. (Tục: nối, Huyền: dây. Ngày xưa ví vợ chồng với cái đàn cầm, đàn sắt. C h ế t vợ gọi là đoạn huyền (đứt dây) và cưới vợ lại gọi là tục huyền (nối dây).)