Suy nghĩ một chút Diên Cẩm Nhu nhận ra, có khi Lục Hàn Thuyên là khách chính của ông chủ, cô không gặp được cũng là chuyện bình thường.
Huống hồ, ban nảy anh còn nói muốn gặp quản lý ở trên cô. Ai cũng biết quản lý cao nhất ở Thần Quang là Diên Cẩm Nhu, chẳng ai đến đây đòi gặp quản lý ở trên cô.
Bởi vì Thần Quang ở ngoài mặc là thuộc về Diên Cẩm Nhu, bên trong mới có thế lực đứng sau vững chắc.
"Tiên... Tiên sinh..."
"Còn nói cái gì mà Thần Quang sẽ khiến tôi hài lòng, từ bảo vệ cho đến quản lý. Các người một chút cũng không khiến tôi thoải mái." Lục Hàn Thuyên nhìn Lâm Diệp, anh cởϊ áσ khoác của mình khoác lên cho cô: "Bảo bối! Đi thôi!"
Diên Cẩm Nhu thấy anh kéo "tình nhân" có ý định bỏ đi, sợ đắc tội với người quen của "sếp", cô gái rối rít: "Tiên sinh, là chúng tôi thất lễ. Ngài đừng giận, tôi gọi cho ông chủ, sẽ đến cùng ngài nói chuyện!"
Lục Hàn Thuyên vẫn toang muốn đi, Lâm Diệp giả vờ kéo anh lại: "Ông chủ! Em còn chưa mặc quần áo!"
Diên Cẩm Nhu cười nói: "Ngài cùng tiểu thư chờ một chút, tôi cho người lấy đồ cho cô ấy thay. Rất nhanh thôi, ông chủ sẽ đến cùng ngài nói chuyện!"
Lục Hàn Thuyên không nói gì xem như đã đồng ý, Diên Cẩm Nhu nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này Lâm Diệp mới quay trở lại nhặt quần áo mặc vào, đúng là biết hành hạ người khác.
Cô kéo khóa chân váy xong, chậm rãi cài hai cúc áo trên, động tác từ tốn.
Lục Hàn Thuyên chờ đợi cô mặc xong đồ: "Không dễ gì cô ta sẽ gọi ông chủ đến. Lát nữa, cũng phải diễn một chút!"
Tiếp theo đó, Lục Hàn Thuyên rút điện thoại, gọi điện cho Dục Minh.
"Anh cả?"
"Kế hoạch có chút thay đổi! Lát nữa, mọi người ở dưới cũng lên đi, tùy cơ ứng biến. Nhưng đừng để lộ thân phận!"
"Rõ!"
Lục Hàn Thuyên gửi đi định vị, để lát nữa Dục Minh còn dễ tìm.
Còn chưa đầy năm phút, Diên Cẩm Nhu đã quay lại với một đám người. Trong đó, có một người đầu hói, dáng dấp mập phệ, mặt dữ tợn trừng trừng.
Hắn bước vào Lâm Diệp nép vào sau lưng Lục Hàn Thuyên, anh làm ra dáng vẻ sợ hãi thầm nói nhỏ với anh: "Không phải hắn!"
Lục Hàn Thuyên nắm lấy tay cô, vuốt ve cẩn thận: "Đừng sợ!"
Diên Cẩm Nhu bước theo vào, cô ta cười rồi giới thiệu: "Lục tiên sinh! Đây là ông chủ của tôi, ông chủ Mễ."
Sau đó lại quay ra giới thiệu với ông chủ Mễ: "Ông chủ, đây là Lục tiên sinh! Ngài ấy muốn gặp ngài!"
Lục Hàn Thuyên "hừ" một tiếng, không vội phanh phui. Anh kéo Lâm Diệp đến sofa gần đó, không buồn để ý đến đám người.
Diên Cẩm Nhu bước theo, ông chủ Mễ kia cũng đi tới. Chờ đến khi Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp ngồi xuống ghế, họ mới dám lên tiếng.
"Lục tiên sinh! Anh muốn gặp tôi?" Người đàn ông hói đầu vừa nói vừa định đặt mông ngồi xuống ghế đối diện, Lục Hàn Thuyên liếc mắt một cái.
Cả người ông chủ Mễ cứng ngắc, tư thế khom người chuẩn bị ngồi xuống cũng cứng đờ.
"Tôi đã bảo các người ngồi chưa?" Lục Hàn Thuyên tỏ ra mình là một quý ông không dễ tính.
Ông chủ Mễ cười trừ, Diên Cẩm Nhu không dám nói chen, sợ mình nói sai sẽ dẫn đến nhiều hậu quả.
"Tiên sinh, không biết ngài có gì không hài lòng! Ngài cứ nói, tôi sẽ dạy lại người của mình!" Ông chủ Mễ diễn cũng quá xuất sắc.
Lâm Diệp nhìn từ đầu đến chân người đàn ông, đây chắc là đầu bếp của quán bar, không thể tìm được ông chủ, lại chỉ đi chưa đầy năm phút đã lôi được người đến.
Định "múa rìu qua mắt thợ" cũng thật là biết chọn người.
"Dạy lại thì không cần, nhưng tôi bỏ tiền ra để vui vẻ, vậy mà các người lại xem thường khách hàng đến mức, nói tôi không có tiền, căn phòng kinh tởm thế này mà cũng xếp cho tôi?"
"Tiên sinh! Đây là phòng lớn nhất rồi..."
"Im miệng! Cô ta ban nảy còn nói, muốn phòng lớn hơn tôi phải bỏ thêm tiền. Xem thường ai không có tiền?"
Lâm Diệp rút trong người ra một tấm thẻ, quăng lên bàn, thái độ phô trương sự giàu có.
Chiếc thẻ Vip của Lục Hàn Thuyên lúc này đúng là phát huy hết tác dụng, có điều Lâm Diệp hơi thương (xót) cho túi tiền của mình.
Ông chủ Mễ liếc nhìn Diên Cẩm Nhu, không biết nói gì hơn. Từ thái độ kính cẩn sợ hãi của ông ta, đã thấy được ông ta chỉ là con cờ mà Diên Cẩm Nhu mang đến nhầm đối phó với bọn họ.
Lục Hàn Thuyên ôm "tình nhân" nhỏ không xương của mình trong lòng, dáng người Lâm Diệp với sức của anh thì quá nhẹ và dễ bế.
Cô vuốt cằm Lục Hàn Thuyên, ngón tay trêu đùa trên cổ anh rồi lướt xuống, ở cổ áo bàn tay "xấu hổ" cởi dần cúc áo của anh.
Ngón tay thon dài xinh đẹp thế mà làm "chuyện xấu", Lục Hàn Thuyên không ngăn cản.
Lâm Diệp thấy anh còn định tức giận, bĩu môi phụng phịu: "Ông chủ! Người ta... Người ta chịu không nổi rồi!"
Lục Hàn Thuyên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, đèn trong phòng này không sáng, còn có sắc đỏ ma mị nên không thấy được hai cặp má hồng của Lâm Diệp.
Cô ở trong tay anh mềm mại dịu dàng làm lòng anh như tảng băng bị nung trên lửa, dần tan thành nước.
"Tiên sinh! Nếu ngài muốn, có thể dùng phòng này, chúng tôi... chúng tôi sẽ không tính của ngài một đồng nào. Xem như, xem như là lời xin lỗi!" Diên Cẩm Nhu "tương kế tựu kế".
Lâm Diệp gấp gáp hôn lên cổ Lục Hàn Thuyên, từ cổ một đường môi đi xuống ngực anh: "Ưʍ... Em thích..."
"Bảo bối! Từ từ đã em!" Lục Hàn Thuyên thấy miệng mình vừa đau vừa rát, nếu là ở nhà anh chắc chắn sẽ "thịt" con mèo nhỏ Lâm Diệp này.
Ở đây, dù sao cũng là làm nhiệm vụ, không thể ăn chơi phóng túng.
"Người ta không chờ được..." Lâm Diệp giận dỗi, không thèm hôn nữa, lại chỉ vào hai người Diên Cẩm Nhu và ông chủ Mễ: "... Anh bảo họ ra ngoài đi, rõ ràng ông ta không có phong thái ông chủ nào cả, cũng đến đây tỏ vẻ oai phong cho ai xem!"
Đồng tử Diên Cẩm Nhu chấn động, ông chủ Mễ "giả" nghe xong cũng run lên. Lâm Diệp chỉ nói bâng quơ, không có ý ám chỉ điều gì.
Lục Hàn Thuyên nhíu mày, liếc ông chủ Mễ và Diên Cẩm Nhu: "Hay lắm!"
"Lục tiên sinh! Xin ngài nghe tôi nói!..." Diên Cẩm Nhu vội vàng giải thích.
Lục Hàn Thuyên ôm Lâm Diệp đứng dậy, không quan tâm mà lạnh lùng bỏ đi.
Đám người bên ngoài nhanh chóng chặn lại, Lục Hàn Thuyên không xoay đầu, chỉ hỏi Diên Cẩm Nhu ở sau lưng: "Đây là cách các người đón tiếp khách hàng?"
"Lục tiên sinh! Rượu mời không uống, xin ngài đừng uống rượu phạt!"
"Rượu phạt?"
Diên Cẩm Nhu dù không muốn động vào Lục Hàn Thuyên, nhưng cũng không thể để hai người rời đi quá dễ dàng.
Thần Quang làm ăn chưa ai dám bất mãn, bây giờ nếu như để Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên rời khỏi, danh tiếng của họ sẽ bị phá hỏng.
"Tiên sinh! Ngài đổi phòng mới hoặc là phòng này. Hôm nay cũng không được rời khỏi đây!"
"Không được rời khỏi đây?
Lục Hàn Thuyên cười lạnh, Lâm Diệp cảm thấy tình hình không ổn nhưng người đàn ông của cô vẫn bình tĩnh lạ thường.
"Lục Hàn Thuyên, cậu định quậy chỗ làm ăn của tôi sao hả?"
Phía cửa lớn, một giọng nói đầy nội lực vang lên. Cả đám người canh giữ ở ngoài cũng giật mình, Diên Cẩm Nhu hai mắt sáng lên, không tin được "người đó" lại xuất hiện lúc này.
Thanh âm này... Lục Hàn Thuyên nghe xong lại nở nụ cười, anh không những không sợ, còn ghé đầu vào tai Lâm Diệp: "Cứu tinh đến rồi!"