Cô gái nhỏ tìm trong tủ bếp một lúc, loay hoay mãi thì cũng lấy ra ít mì gói, nhưng tủ lạnh của Lâm Diệp ngoại trừ nước uống thì không có gì bỏ vào mồm được.
Nhìn ra cửa thấy người đàn ông thân thể cao lớn đang tựa vào khung gỗ, đứng đó nhìn mình không rời mắt, Lâm Diệp thành thật: "Chẳng còn gì ăn cả! Em gọi gì đó cho anh!"
Lục Hàn Thuyên nhướng mắt xem như đồng ý, Lâm Diệp lại lật đật ra sofa, lấy túi xách để tìm điện thoại.
Tìm được điện thoại quay sang anh, chỉ vừa mới hé miệng...
"Anh muốn..." Lâm Diệp vừa mở ứng dụng gọi đồ ăn, vừa định hỏi Lục Hàn Thuyên muốn ăn gì, còn anh thì nhân lúc cô không để ý tiến đến ôm lấy từ phía sau.
Lâm Diệp đến nói cũng nói không được tròn câu.
Người đàn ông tì cằm lêи đỉиɦ đầu Lâm Diệp, nhìn xuống điện thoại trong tay cô.
"Em muốn ăn gì?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Em không ăn! Buổi chiều em về nhà đã ăn rồi!"
Lục Hàn Thuyên đen mặt, không thèm chọn món liền xoay đi.
"Này..." Lâm Diệp kéo vai anh mấy lần, người đàn ông ấy vậy mà hờn dỗi vô cớ.
Lục Hàn Thuyên giận dỗi: "Tôi không ăn nữa!"
Tính tình kiểu gì thế này?
Lâm Diệp nhẫn nại nài nỉ, ở bên cạnh liên tục kéo tay anh: "Anh đói mà, mau chọn đi, em mời!"
"Là em nói đấy!"
"Em hứa!"
Lục Hàn Thuyên giống như chọn cho bỏ ghét, anh nói muốn ăn bào ngư, thêm một phần vịt quay, lại gọi một cái lẩu cá.
Lâm Diệp trừng mắt trợn mày với anh: "Lục Hàn Thuyên, anh cố ý!"
"Em nói là em mời nên tôi mới nể tình chọn món! Giờ thì làm sao? Em thương tiền hơn đúng không?"
"Anh... Anh..." Giáo sư Lâm tức đến mặt cũng đỏ lên.
Lục Hàn Thuyên nghênh mặt: "Sao? Muốn đánh người à? Nhìn này, nhìn này!"
Anh đưa cánh tay gãy của mình ra, cố ý bảo Lâm Diệp hãy xem cái tay của anh, rồi anh chăm chăm nhìn cô: "Tay này là vì em nên mới chảy máu đấy!"
Lâm Diệp hít sâu một hơi, nhịn xuống việc muốn tống cổ anh ra khỏi nhà mình. Cô dù giận vẫn cố cười hòa nhã: "Anh Lục! Chúng ta chia đôi có được không?"
"Chia đôi thế nào đây? Em bảo em mời kia mà!"
"Lục Hàn Thuyên! Lát nữa anh phải ăn hết cho em! Anh ăn không hết thì biết tay em!"
Lục Hàn Thuyên gật mạnh đầu: "Được thôi! Tôi không ngại đâu! Phiền cô Lâm gọi thêm nhiều một chút, tôi cảm thấy bao nhiêu đó thì không đủ no!"
Lâm Diệp há miệng muốn cắn người, thật sự muốn một phát cắn chết anh.
"Anh... Đúng là tên khốn kiếp!"
Mắng người xong, Lâm Diệp cũng không làm gì được người ta, Lục Hàn Thuyên nhìn cô giận dỗi mà không nhịn được tiến đến trêu chọc.
Anh gác đầu lên vai cô, Lâm Diệp liền dịch người ra chỗ khác. Anh không bỏ cuộc lại muốn tiến đến, nịnh nọt lấy lòng: "Sao thế, em thương tiền thế à?"
"Đương nhiên! Anh không biết, em cực khổ bao nhiêu mới tích góp được, anh ăn của em, viện phí cũng là em trả, vậy mà anh... Em không nói với anh!" Bạn nhỏ Lâm Diệp giận ra mặt.
Lục Hàn Thuyên cười cười: "Thế tôi trả cho em, có được không?"
Lâm Diệp xoay mặt lại: "Anh trả thế nào?"
Lục Hàn Thuyên rõ là có ý đồ, nhìn cô gái ham tiền ra mặt, anh vậy mà vui vẻ đến lạ.
"Em hôn tôi một cái lấy một triệu! Em thấy thế nào?"
Lâm Diệp nghiêm túc: "Anh nói thật à?"
"Lâm Diệp! Không phải em sẽ làm đấy chứ?"
Có hay không? Với khả năng của Lâm Diệp đương nhiên là có!
Lâm Diệp cười mưu mô: "Có thể tăng lên chút không?"
"Cũng được! Nếu kỷ thuật em tốt!"
"Bao nhiêu?"
"Hai triệu!"
"Được!" Lâm Diệp hào sảng gật đầu.
Lục Hàn Thuyên còn chưa chuẩn bị tư thế cô đã nhào đến đè anh dưới sofa, sau đó cúi đầu xuống, ép anh chạm môi.
Nói sao thì lời đề nghị của là do anh nói ra, Lâm Diệp cũng chẳng cần giữ môi mình làm gì nữa, vốn dĩ nụ hôn đầu cũng mất trong tay anh.
Nụ hôn thứ hai, Lục Hàn Thuyên vẫn chiếm thế thượng phong, anh trêu đùa Lâm Diệp đến mức cô phải kêu lên, nhưng đến nụ hôn thứ ba, Lâm Diệp chuyển từ "bị động" thành "chủ động".
Cô cắn môi Lục Hàn Thuyên như để trút giận, anh đau quá phải kêu ra tiếng. Mấy giây sau, trong khoang miệng cả hai toàn là mùi máu tanh nồng, Lâm Diệp mới hài lòng mà mυ"ŧ nhẹ.
Khi chuông cửa vang lên, Lâm Diệp buông môi Lục Hàn Thuyên ra, chạy đi mở cửa.
Cô mở ví trả tiền, người giao hàng thấy đó là ví nam nhưng Lâm Diệp là con gái, hiểu ý cô dùng ví bạn trai nên anh giao hàng liền mỉm cười. Nhìn sao cũng không giống cô sẽ dùng phong cách nam tính như vậy, rõ là trong nhà còn có thêm một người, anh giao hàng nhanh chóng "cảm ơn" khi nhận tiền xong rồi rời đi.
Lâm Diệp đóng cửa, mang đồ ăn đi vào, khi đặt lên bàn trà xong xuôi cô thẳng tay quăng ví tiền trả lại cho Lục Hàn Thuyên.
"Của anh đó!"
"Làm sao em có?"
"Làm sao lại không? Anh bạn trai thân mến, em không những có còn lấy ví của anh thanh toán tiền bữa tối!"
Anh bạn trai? Lục Hàn Thuyên cảm thấy mấy chữ này không tệ! Lâm Diệp thích nghi cũng thật quá nhanh đi!!!
Nhưng điều quan trọng khiến anh kinh ngạc chính là… thân là một cánh sát vậy mà anh lại để cô gái hất tay trên, bị cô cắn rõ đau thế còn bị mất tiền.
Anh mở ví ra thì bên trong trống rỗng, Lâm Diệp thấy anh như chấp nhận sự thật, cô đem tiền trong tay ra đếm trước mặt anh.
"Không tệ! Lương bổng của cảnh sát như anh, có thể nuôi em ngày ba bữa!"
"Lâm Diệp, em là trộm đấy à!"
"Em trộm khi nào?" Lâm Diệp bùng má: "Rõ ràng anh bảo, hôn một lần được một triệu, em cũng đáp trả anh bốn lần, chưa tính lần đầu là miễn phí! Còn cả tiền viện phí, tiền xăng xe, em cảm thấy anh không thiệt thòi chút nào!"
Lục Hàn Thuyên bị nói đến hồ đồ, nhìn cô gái tự nhiên đem tiền của anh bỏ vào túi xách của mình, anh cười bất lực.
Lâm Diệp vừa đem đồ ăn ra chuẩn bị trên bàn, vừa nói: "Sau này mọi thứ nếu cần sự giúp đỡ của em đều sẽ tính phí! Ví dụ như, em giúp anh bây giờ, cũng phải chi trả thỏa đáng!"
"Tham lam!"
"Em chính là như vậy!" Lâm Diệp ngẩng mặt lên, đối mắt với anh.
Thấy cô nghiêm túc gần như là bốc hỏa, Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được! Trả, trả, trả! Chỉ cần là em muốn, bao nhiêu cũng đều trả"
Nói xong anh mở ví ra lấy tấm thẻ đen đặt lên bàn, Lâm Diệp nhìn chiếc thẻ đen phiên bản khách hàng VIP của ngân hàng, lại dời ánh mắt từ bàn tay đi lên.
Lục Hàn Thuyên tự nhiên: "Trong thẻ không có số dư, mỗi tháng sở cảnh sát sẽ gửi lương vào đó! Em muốn mua gì, dùng gì cứ lấy mà tiêu."
Lâm Diệp ngẩn ra.
Lục Hàn Thuyên thấy cô không tin, còn lấy điện thoại của anh ra, đăng nhập tài khoản ngân hàng. Sau đó đưa đến cho Lâm Diệp xem.
Cô nhìn đến số dư, không để bao nhiêu vì nó chỉ toàn là số không, nhưng là +000000...
Lại nhìn đến lịch sử giao dịch, Lục Hàn Thuyên thường không dùng thẻ này, đúng như anh nói mỗi tháng sở cảnh sát gửi lương cho anh đều vào đây.
"Cho em?"
"Không cho em thì cho ai!"
"Tiền nhiều vậy sao lại không mua nhà? Anh không thấy ký túc xá chỗ anh điều kiện rất khắc nghiệt à?"
Lâm Diệp có ý tốt, vừa quan tâm vừa vươn tay lấy tấm thẻ đen trên bàn, lại cẩn thận đưa lên trên ánh sáng đèn xem qua một lượt.
Bản tính tham lam này đáng lẽ anh phải chán ghét thì mới đúng lẽ thường, nhưng nhìn thấy Lâm Diệp hai mắt sáng lên vì tiền, lại vì tiền mà nịnh nọt, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Lục Hàn Thuyên cảm thấy mất một cái thẻ đúng là không tiếc.
Không phải anh thích dáng vẻ Lâm Diệp hạ mình nài nỉ anh, mà anh chính là thích tính cách hào phóng, tham lam nhưng nghị lực của cô.
Lâm Diệp hỏi lần nữa khi đem thẻ nhét vào trong túi xách: "Cho em thật à?"
"Thật!" Lục Hàn Thuyên gật đầu.
Lâm Diệp cười liền nhảy lên sofa, dán vào bên cạnh anh: "Ông chủ Lục! Chức vị đội trưởng này có phải... Cũng ăn được không ít không?"
Vừa nói, ba ngón tay Lâm Diệp vừa chụm lại chà chà vào nhau, như kiểu ngầm ý rằng anh có ăn hối lộ hoặc là bòn rút tiền cơ quan hay không.
Lục Hàn Thuyên nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: "Em nghĩ đi đâu vậy! Tiền này là tiền chân chính của tôi làm ra! Chả có chút nào là hối lộ hay bòn rút."
"Chả biết được! Em cũng không phải cảnh sát, làm sao điều tra được tiền anh có là từ đâu!"
Lục Hàn Thuyên hết nói nổi, anh nhướng mắt đến chỗ đĩa thịt vịt quay, ra hiệu cho Lâm Diệp, cô "hả" một tiếng, Lục Hàn Thuyên lắc đầu khổ não.
"À à! Thịt vịt! Được, em lấy cho anh!"
Phục vụ vừa tận tình vừa chu đáo, Lục Hàn Thuyên chỉ việc ngồi há miệng ăn, Lâm Diệp sẽ giúp anh gỡ bỏ xương rồi đút thịt vịt vào.
Đến khi ăn lẩu, Lâm Diệp nhìn thấy thịt bò, vốn dĩ không tốt cho vết thương của anh nên cô không cho ăn, trong lẩu có cá, bỏ luôn bào ngư vào thì đúng vị.
Vậy là cô chăm chỉ đút cho anh, Lục Hàn Thuyên tận hưởng quá trình được chăm sóc "đặc biệt".