Sáng sớm, Lâm Diệp ba bước trong phòng đi đi lại lại, vừa chuẩn bị quần áo vừa chuẩn bị túi xách, đem tài liệu bỏ vào trong tập hồ sơ.
Tối qua lúc về nhà Lâm Diệp đã cố gắng hoàn thành công việc để gửi một bản báo cáo nhận định cho Lục Hàn Thuyên.
Cũng từ chỗ anh mà nhận lấy hai bản khẩu cung, một cái không rõ ràng của Vương Gia Giai và một cái quá mức rõ ràng của Phương Hồng.
Thay quần áo xong xuôi, đang định thoa ít son thì cửa nhà có tiếng chuông. Bỏ việc dang dở trên tay, Lâm Diệp đi ra mở cửa.
"Ai vậy?" Lâm Diệp cao giọng, trong nhà nói vọng ra.
Người bên ngoài nói là giao đồ ăn sáng, Lâm Diệp thường không gọi đồ ăn ở nhà, bởi vì cô rất lười việc phải mỗi ngày đi bỏ rác, đó cũng là lý do tại sao Lâm Diệp không bao giờ nấu ăn, dù ở nhà vẫn phụ mẹ nấu vài món.
Người giao hàng còn bảo là đồ ăn đã thanh toán rồi, chỉ cần cô ký nhận. Lâm Diệp mở cửa, không buồn nhìn đến đối phương chỉ muốn nhanh chóng lấy đồ.
Trời sáng, không có nắng, đủ ánh sáng để thấy rõ người bên ngoài!
Lúc cô cẩn thận nhìn lại thì phát hiện ra trên tay trái người kia đang bó bột, tay phải xách đồ ăn sáng.
Theo phản xạ thường thấy Lâm Diệp ngây ra mấy giây, trong đầu gào thét kêu cô nhanh đóng cửa, đối diện với điệu bộ Lục Hàn Thuyên đang cười tươi như trêu chọc Lâm Diệp nghiêm túc như một khúc gỗ.
"Chào em! Giáo sư Lâm!"
Lâm Diệp nhíu mày: "Anh đến làm gì?"
"Đón em đi làm!" Lục Hàn Thuyên trả lời một cách thản nhiên.
Anh muốn vào nhà nhưng từ đầu đến cuối Lâm Diệp không có ý định sẽ để anh bước thêm nữa bước, cô hất mặt về phía anh: "Tay thế kia mà vẫn lái xe à? Anh đội trưởng có vẻ gương mẫu quá nhỉ?"
Lục Hàn Thuyên nhướng mắt: "Em lo cho tôi à?"
"Có điên mới lo cho anh!"
Sự phũ phàng của Lâm Diệp, anh ngày một nếm rõ. Mà Lục Hàn Thuyên da mặt cũng ngày càng dày, dù cô có tỏ ra chán ghét thế nào anh cư nhiên cứ bỏ ngoài tai.
"Cho tôi vào nhà!" Ai đó chẳng còn chút liêm sỉ nào cả.
Lâm Diệp mở cửa cho anh, Lục Hàn Thuyên bước lớn đi vào nhà, anh còn có ý định thay dép nhưng thấy bộ dạng "thương tích" của anh Lâm Diệp chán ghét lắc đầu: "Không cần, không cần! Cứ mang vào đi!"
"Cảm ơn!"
Bảo anh đến sofa, Lâm Diệp đi vào rót cốc nước.
Trong bếp, Tiểu Bạch đang lau dọn bàn ăn, lúc thấy Lâm Diệp đi vào, bạn nhỏ Tiểu Bạch liền hỏi: "Chủ nhân, sao chị lại hồi hộp?"
Lâm Diệp chớp chớp mắt, củ sen đáng yêu này có khả năng đo lường sóng nhiệt ở não bộ con người để dự đoán cảm xúc.
Cứ như vậy, Lâm Diệp bị vạch trần.
"Em đừng quan tâm! Cứ làm việc đi!"
"Người bên ngoài, sao lại hưng phấn như vậy?" Tiểu Bạch nói khi Lâm Diệp tránh qua cậu, đi đến tủ lạnh rót cốc nước.
"Hưng phấn?" Lâm Diệp không hiểu, tại sao Lục Hàn Thuyên lại hưng phấn?
"Lâm Diệp! Chủ nhân! Tên đàn ông đó chính là nguyên nhân của những cảm xúc tiêu cực mà chị có! Đúng không?"
"Tiểu Bạch! Chuyện này không được nói với ai, có biết không?" Lâm Diệp răng đe.
Tiểu Bạch đồng ý, hiện lên màn hình tối đen ngay vị trí trên mặt hai chữ "OK".
Lúc Lâm Diệp rót nước xong đi ra, Tiểu Bạch cũng tò mò theo sau. Lục Hàn Thuyên nhìn món đồ chơi công nghệ của Lâm Diệp vô cùng hứng thú.
Cô đưa anh cốc nước, lại nhìn đóng đồ ăn sáng mà anh mua tới.
"Lần sau đừng mang đến nữa!" Lâm Diệp lắc đầu ngao ngán, cô định ngồi xuống phía đối diện anh thì Lục Hàn Thuyên lại bảo cô ngồi bên cạnh.
Ngồi ở đâu cũng rất quan trọng, bởi vì công việc chủ yếu mà Lâm Diệp đang đảm nhận là giúp anh ăn sáng, vốn dĩ Lục Hàn Thuyên thuận tay trái, mà cánh tay đó chẳng may bị "hỏng" một hai hôm.
Lâm Diệp định từ chối thì Tiểu Bạch chạy đến, nhìn hai người: "Chủ nhân! Anh ấy rất đẹp trai, vừa hay hợp với chị!"
"Còn biết nói à?" Lục Hàn Thuyên được mở mang tầm mắt.
Lâm Diệp khổ não: "Tiểu Bạch! Em giúp chị dọn nhà đi!"
"Nhưng em đã dọn rồi mà?"
"Vậy thì dọn lại đi!"
"Vâng! Chủ nhân!" Em bé Tiểu Bạch lui đi dọn nhà.
Lục Hàn Thuyên mua vài món ăn lót dạ nên không thể nói là nhiều, hai phần cháo đậu đỏ, vừa mềm vừa đúng vị. Lại thêm một phần sủi cảo, cùng đó là bốn cái bánh bao nhỏ.
Cháo thì Lục Hàn Thuyên có thể ăn nhưng sủi cảo anh không dùng tay phải để gắp được, Lâm Diệp đành ngồi đó tận tình đút cho anh.
Chỉ có một phần nên Lục Hàn Thuyên để Lâm Diệp ăn trước, chờ đến khi cô ăn no, còn lại sẽ là phần anh.
Lâm Diệp ăn vài cái đã thấy no, huống hồ trước đó đã dọn sạch phần cháo đậu đỏ. Lục Hàn Thuyên há miệng chờ Lâm Diệp đút hộ, anh đã không ngại còn nói với cô.
"Em cứ ăn đi, ăn không hết thì tôi ăn!"
Vậy là hai người ăn một phần sủi cảo, Lục Hàn Thuyên khéo chọn đến mức, chọn đúng sủi cảo nhân thịt vừa ngọt vừa thơm là thứ Lâm Diệp rất thích.
Bánh bao mỗi người hai cái, Lâm Diệp xé bánh rất nhỏ, cũng ăn rất từ tốn, ăn xong một cái cô nhìn Lục Hàn Thuyên.
"Anh ăn của tôi đi!"
Bàn tay nhỏ đẩy nhẹ cái bánh bao thừa sang cho Lục Hàn Thuyên.
Anh nhìn cô: "Không ăn nữa?"
Lâm Diệp gật đầu: "Không ăn nữa, đã no lắm rồi!"
"Em ăn ít như vậy bảo sao sức khỏe lại kém!"
Tuy là nói thế, nhưng phần Lâm Diệp bỏ ra anh đều giúp cô ăn hết.
Lục Hàn Thuyên lúc bình thường chính là một đội trưởng đủ nghiêm khắc, đủ bản lĩnh, cũng đủ sức uy hϊếp người khác. Vậy mà lúc này… nhìn anh vừa khôi hài vừa trẻ con.
Có một sự thật Lâm Diệp không biết, tính cách này Lục Hàn Thuyên chỉ để mình cô thấy. Anh muốn cô dễ chịu khi ở bên cạnh, cũng muốn cô không vì khuôn phép mà phá bỏ tính cách kiêu ngạo của mình.
Anh thích Lâm Diệp là thật, muốn theo đuổi cô cũng là thật. Lục Hàn Thuyên biết cái gì bản thân cần, cái gì hợp với anh.
Có thể cô cho rằng anh chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng quyết định của nh từ trước đến nay chưa bao giờ là quyết định sai lầm.
Bỏ lỡ Lâm Diệp vào đêm đó, anh bây giờ không muốn cô bước ngang qua mình thêm lần nào nữa. Có lẽ anh tham lam, cũng có thể là do sức chiếm hữu của anh quá độc tài, nhưng anh muốn có Lâm Diệp bên cạnh, đó là sự thật.
"Lục Hàn Thuyên! Anh nói, tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Câu hỏi này có phải quá thách thức trình độ của anh rồi không? Anh tốt với cô, còn cần lý do sao?
"Diệp Diệp! Em ngốc thật hay là giả vờ ngốc?"
Lâm Diệp: "Tôi không ngốc!"
"Ăn xong rồi em chịu khó dọn đi, xuống dưới rồi vứt luôn một thể!"
"Tôi bảo anh mang đến?"
"Tôi thích mang đến cho em, thì sao?"
"Anh đi chết đi!"
Lâm Diệp mắng xong vẫn kiên nhẫn dọn dẹp, Tiểu Bạch từ đầu đến cuối đều không dám xen vào tiếng nào, ngoan ngoãn lau sàn nhà tiện thể hút bụi.
Hai người rời khỏi nhà cùng nhau, Tiểu Bạch chịu trách nhiệm đóng cửa. Lục Hàn Thuyên còn xoa cái đầu tròn của em nó, khen dễ thương, bé con gửi lại hai cái biểu tượng đỏ mặt trên màn hình.
Nói đến đón Lâm Diệp nhưng Lục Hàn Thuyên lại để cô chở anh về lại Sở cảnh sát, ban nảy anh đến cũng là đón taxi từ ký túc xá ở sở cảnh sát đến chỗ cô, tay chân thế kia căn bản không thể lái xe.
Dọc đường đi hai người nói về chuyện vụ án, hoàn toàn không có lấy một câu nói thừa.
"Tôi muốn gặp Phương Hồng lần nữa, cả Vương Gia Giai cũng phải hỏi lại!"
"Được! Tôi sắp xếp cho em!"
"Nếu được hãy cho người đến nhà Phương Hồng, chắc chắn sẽ có dấu tích gì đó liên quan đến Phùng Ti Ti!"
"Nghi ngờ Phương Hồng?"
"Không phải nghi ngờ!" Lâm Diệp xoay đầu nhìn anh.
Đôi mắt kiên định có thần, Lục Hàn Thuyên nhìn một cái liền hiểu.
Cô không nghi ngờ, cô rõ ràng là đã buộc tội.
"Tiền đề để nhận định của em đúng?"
"Đơn giản thôi! Anh có thể xem lại lời khai của Phương Hồng!" Lâm Diệp đánh mắt đến gương chiếu hậu, nói trong tư thế nghiêm chỉnh, giống như cô và anh đang trò chuyện, rất bình dị.
"Thường thì những chuyện đã xảy ra trước đó, nếu như không có tính lập lại sẽ rất khó để ghi nhớ. Nhưng anh nhìn lời khai của Phương Hồng, từ mấy giờ đến mấy giờ, khoảng thời gian đều đúng không một chút sơ hở. Đây là dàn dựng, cũng là một lời bịa đặt nhất thời. Sẽ không ai nghi ngờ việc Phương Hồng xuất hiện ở hiện trường, nhưng camera đã vô tình quay được cảnh em ấy ở đó. Sau đó thì các anh đến, thử hỏi thời gian để dàn dựng một thời gian biểu là bao lâu? Hoàn toàn không thể nghĩ ra, cho nên bịa là cách tốt nhất!"
"Trước đó vẫn có một ngày để nghĩ ra kế hoạch!"
"Không đâu! Khi hung thủ đang đắm chìm trong tác phẩm của mình, thường có xu hướng hả hê và bỏ mặc mọi thứ!"
"Cho nên em muốn hỏi Phương Hồng lần nữa!"
"Phải! Lần này chính tôi sẽ đặt câu hỏi!"
"Báo cáo em gửi tôi vẫn chưa xem, nói luôn về mấy bức tranh tôi đưa em của Phùng Ti Ti đi!"
"Tranh thì không có gì phải nói đến, Phùng Ti Ti bị áp lực tâm lý từ phía gia đình, sau đó đến bạn bè, rồi đến cả Khương Hạo, thời gian để rơi vào khủng hoảng của cô bé mất vài tháng, cho nên đã lén lút uống thuốc an thần. Qua lại với Khương Hạo, bỏ mặt cơ thể mình là vì em ấy cảm thấy chính mình không xứng đáng. Cảm giác cướp của người ta thú vị hơn là đồ của mình, cho nên Phùng Ti Ti đã không ngần ngại cướp Khương Hạo từ chỗ Mã Thương Tranh."
"Nói đi cũng phải nói lại, cô nhóc Vương Gia Giai đó tính cách rất chống đối!"
Lâm Diệp đánh tay lái rẽ vào cổng tại Sở cảnh sát, cũng mấy ngày không đến, nơi này liền có chút dư vị khác lạ với cô.
Khi cô đỗ xe xong, xe đứng yên tại vị trí, cô xoay qua hướng Lục Hàn Thuyên, bỏ cho anh một câu: "Do chẳng ai chịu hiểu cả!"
"Ý em là gì?"
"Xuất phát điểm của một người là gia đình, nếu gia đình không tốt sẽ nảy sinh nhiều tố chất tâm lý đến con trẻ. Vương Gia Giai chống đối là bởi vì em ấy, hoặc ít hoặc nhiều không nhận được sự quan tâm tinh thần một cách đúng đắn từ gia đình!"
Lục Hàn Thuyên mở miệng định nói, Lâm Diệp đưa tay ngăn anh lại, cô nắm lấy cổ áo Lục Hàn Thuyên, đe dọa: "Không được gọi tôi là Diệp Diệp! Dù thế nào cũng không được gọi!"
Mọi người gọi cô là "Tiểu Diệp", nghe sao cũng là kiểu thân thiết bình thường, còn Lục Hàn Thuyên anh luôn miệng gọi Diệp Diệp, nghe thế nào cũng cảm thấy bất thường.
Vả lại, anh đã bao giờ gọi tên thân mật của cô đâu? Ngày đầu không gọi, bây giờ đổi cách xưng hô, người tinh ý liền biết hai người có vấn đề.
"Em ngại sao?" Ai đó không hề biết xấu hổ, còn đối mắt với cô rồi cười cười gian manh.
"Lục Hàn Thuyên!"
"Được! Ở trước mặt mọi người sẽ không gọi tên thân mật của em nhưng lúc chỉ có hai chúng ta. Em xem... có phải..."
Lâm Diệp đưa tay bụm lại miệng anh, cô trừng mắt: "Lục Hàn Thuyên, anh nói bậy nữa tôi sẽ cắt lưỡi anh!"
"Ừm ừm!" bị cô bụm miệng, anh chỉ có thể gật đầu nghe theo.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi của Phùng Ti Ti đã có, em có muốn xem không?"
"Có!"
Hai người rời khỏi xe, đi vào trong cùng nhau. Do Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên hay đi chung nên mọi người không mấy quan tâm, chỉ có điều cánh tay của đội trưởng Lục là tâm điểm.
Vừa bước vào cơ quan liền bị mấy anh em bao vây hỏi han, Lâm Diệp không những không giúp còn để cho anh tự đối phó.
Mà nói gì thì Lục Hàn Thuyên đúng là tên xấu xa, anh ở trước mặt đồng nghiệp rõ ràng lạnh lùng, nói chuyện cũng không muốn nói, nhưng mà lúc cô và anh ở cùng nhau.
"Đứa trẻ" Lục Hàn Thuyên đó khiến cho Lâm Diệp mệt mỏi đến đau đầu.
Sự trở lại của Lâm Diệp khiến cho mọi người trong phòng hình sự vui đến mức nhảy lên, Tư Du còn nhung nhớ Lâm Diệp mà chạy lại ôm cô.
Cánh tay bị gãy của bạn đội trưởng nào đó bị bỏ qua, không ai đoái hoài đến anh, Lục Hàn Thuyên cũng không mấy quan tâm.
"Dục Minh! Cậu sắp xếp để Lâm Diệp lấy khẩu cung Vương Gia Giai cùng Phương Hồng lần nữa đi."
"Được! Tôi đi chuẩn bị!"
"Khúc Hổ, Tiểu Bạch, hai người đến nhà Phương Hồng tìm hiểu một chút."
"Rõ!" hai người được phân công đồng thanh, kéo nhau đi làm nhiệm vụ.
Lục Hàn Thuyên lại đến căn dặn hai người còn lại: "Tư Du, Tiểu Hắc, hai người đến ký túc xá, tìm kiếm một lượt phòng của Phương Hồng!"
"Dạ, anh cả!"