Chương 30: "Có điên mới tin anh!"

"Em đến đây làm gì?"

Lục Hàn Thuyên hỏi sau khi nhìn theo bóng lưng Lâm Diệp đi vào "nhà" của mình đường đường chính chính.

Bỏ mặc câu hỏi không đáng trả lời kia, Lâm Diệp đánh giá căn phòng của đội trưởng Lục. Cô đứng ở giữa không gian nhỏ hẹp, ánh mắt hờ hững lướt mắt xung quanh.

Bên trái là một chiếc giường sắt kê trên giá đỡ bên cạnh tường, đầu giường là cửa sổ đã đóng kín, lót trên giường là một lớp chăn ga mỏng.

Điều kiện ở sở cảnh sát không tệ nhưng nhìn lại chế độ đãi ngộ nhân viên Lâm Diệp chỉ biết lắc đầu, cuộc sống của lực lượng nhân viên ở đây hình như không tốt lắm.

Lục Hàn Thuyên ở ký túc xá bởi vì anh không mua nhà tại thành phố B, nhiều lúc Dục Minh trêu chọc đội trưởng nghèo đến không có đủ tiền thuê một căn hộ, anh chỉ cười cười chứ không nói.

Vốn dĩ Lục Hàn Thuyên chỉ cần một chỗ tựa lưng mỗi đêm sau một ngày mệt mỏi ở cơ quan, dù sao anh cũng không thường trở về ký túc xá, cả ngày chỉ biết cắm mặt ở sở cảnh sát.

Tủ quần áo màu gỗ nâu, có bàn trà, có một cái sofa đơn đủ một người ngồi cùng hai cái ghế mộc. Không có bếp không có tủ lạnh, bình nước uống cũng phải để trên nóc tủ đựng tài liệu.

Căn phòng bước mấy bước liền không còn nơi để tham quan nữa, nhà vệ sinh đóng kín cửa đơn giản đơn điệu, vật trang trí cũng không có lấy một món.

Do là ký túc cũ nên sàn nhà cũng bẩn, nhưng Lục Hàn Thuyên có thói ngăn nắp, từ đồ đạc quần áo đều cẩn thận không qua loa quăng bừa.

Lâm Diệp hài lòng, đi đến ngồi xuống ghế, đặt túi trái cây lên bàn. Lục Hàn Thuyên đi rót nước có ý lén nhìn cô nhưng Lâm Diệp lại không nhìn anh.

Chờ đến khi Lâm Diệp nhìn đến anh, cánh tay bên trái của Lục Hàn Thuyên bị gãy, phải băng bột, người đàn ông lành lặn đột nhiên biến thành bộ dạng "tàn phế".

"Uống nước đi!" Lục Hàn Thuyên đặt cốc nước xuống bàn đẩy nhẹ đến trước mặt Lâm Diệp, anh kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô.

"Sao em lại đến?"

"Tôi không thể đến à?"

Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Không phải! Tôi không có ý đó!"

"Biết anh sẽ không có ý đó!" Lâm Diệp làm vẻ lơ đãng, nhưng vẫn dò hỏi: " Sao vậy? Giận đến mức quên mở mắt lái xe?"

Điệu bộ châm chọc này thật khiến người ta chán ghét, Lục Hàn Thuyên lại không giận, anh lườm cô: "Em ngày càng quá đáng!"

"Ồ!" Lâm Diệp kêu lên, chán ghét hất mặt đi: "Tôi chính là như vậy! Anh Lục, cảm thấy thế nào? Tức giận? Chán ghét? Muốn đuổi tôi đi?"

Lục Hàn Thuyên chịu thua cô gái trẻ con này, đây là bộ mặt khác của Lâm Diệp chăng, dù không thích nhưng anh vẫn thấy Lâm Diệp vô cùng đáng yêu.

Chú mèo nhỏ cào loạn, không quan tâm bản thân tổn thương ai, chỉ quan tâm việc khiến mình cảm thấy an toàn là trên hết.

Cô giống như chờ anh hạ mình xuống, để mặc cho cô tùy ý giẫm lên, nếu không để cô trút giận cô sẽ ghi thù, không báo được thù cô sẽ không chịu buông tha.

Lục Hàn Thuyên đứng dậy, anh đi đến chỗ Lâm Diệp đang ngồi, bóng dáng cao lớn của người đàn ông vô tình tạo thành áp lực trong ngực Lâm Diệp, khi mũi dép anh đối diện mũi giày Lâm Diệp, anh cúi người đưa tay nắm lấy cằm nhỏ của cô kéo lên.

Lâm Diệp lúng túng: "Anh... Anh định làm gì?"

"Làm gì? Ban sáng chúng ta còn chưa làm xong chuyện gì, em nói giờ tôi nên làm gì?"

"Lục Hàn Thuyên! Anh dám?"

"Sao lại không dám chứ? Tôi không những dám, còn khẳng định với em là làm đến nơi đến chốn! Huống hồ, em nên xem lại cách cư xử của mình khi đang ở địa bàn của tôi!"

"Anh..." Lâm Diệp tức giận hất tay Lục Hàn Thuyên.

Anh kiên định nhấn mạnh từng chữ, bóp cằm cô gái bằng lực tay thô bạo: "Lâm Diệp! Em là tiểu quỷ thích giận dỗi!"

"Anh mới là tiểu quỷ... anh mới thích giận dỗi. Tôi... Tôi không có!"

"Ồ!" Lục Hàn Thuyên cảm thán một tiếng, lại không nói gì mà quay về chỗ cũ.

Lâm Diệp không muốn mất mặt thêm, cô đứng lên khi anh vừa ngồi xuống.

Phải nhanh chóng ra về, cô mà còn ở đây chắc chắn sẽ xấu mặt.

"Tôi về đây!" Lâm Diệp bước nhanh ra cửa.

Lục Hàn Thuyên đứng bật dậy, Lâm Diệp dừng bước xoay đầu: "Đến đây chủ ý là do chú Lý muốn tôi thay mặt ông ấy thăm anh! Chẳng còn gì khác cả!"

"Thật không?" Lục Hàn Thuyên nhướng mắt.

Lâm Diệp chớp chớp mắt lảng tránh: "Thật chứ! Anh có thể hỏi ông ấy!"

Đúng là chú Lý Thuần Nguyên nhờ cô đến thăm anh, cũng là do ông ấy bảo cô lúc này thì đến, nhưng...

Có phải đó là yêu cầu mà chính cô cũng không thể từ chối?

"Nhưng mua quà thì chắc là chú Lý không nói nhỉ?"

Anh ngồi lại xuống ghế từ lúc Lâm Diệp trốn tránh ánh mắt anh, người đàn ông ngồi lục túi trái cây trên bàn, bên trong có cam, có táo, có nho, tính ra đều mua toàn thứ anh không ăn được.

"Rửa đi!" Lục Hàn Thuyên nâng mi mắt, hướng đến Lâm Diệp ra lệnh.

Cô trừng to hai mắt, đỉnh đầu bóc khói: "Lục Hàn Thuyên, anh ra lệnh cho tôi?"

"Là yêu cầu!" Anh sửa lời cô.

Lâm Diệp hai má căng lên, dỗi đến độ mặt đỏ tía tai: "Anh... Tôi về đây, muốn gì thì tự làm lấy!"

Cô gái này nói liền làm, lập tức quay người bỏ rơi anh ở lại. Chim sáo nhỏ cũng không nhanh bằng Lâm Diệp, tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa Lục Hàn Thuyên vội vàng đuổi theo, nắm cô lại, anh chặn cô lại, vừa vặn nắm được bàn tay Lâm Diệp.

Người đàn ông ba mươi sáu tuổi, nắm lại tay một cô gái, ngay trong nhà của anh vậy mà Lục Hàn Thuyên bán rẽ tự trọng, anh kéo kéo tay cô, gương mặt tràn ngập ủy khuất: "Đừng giận nữa! Biết em rất ngốc mà!"

"Anh bị điên à! Anh nói ai ngốc?" Lâm Diệp lớn tiếng.

Lục Hàn Thuyên buồn cười, anh gật gật đầu nén lại kích động: "Khích em một chút em liền xù lông lên, em nói xem có phải bản thân em nhạy cảm quá không?"

"Lục Hàn Thuyên!" Lâm Diệp gầm lên cả họ lẫn tên anh.

Lục Hàn Thuyên cười cười: "Rồi rồi! Là do tôi sai! Tôi xin lỗi em! Nào, quay lại ngồi một chút. Chỗ này của tôi rất ít khi có người ghé thăm!"

Lâm Diệp liếc anh muốn rớt hai mắt ra vậy mà lúc được anh kéo lại ghế, miễn cưỡng vẫn trở lại vị trí ngồi xuống.

Đúng là làm việc cho lãnh đạo không mấy thoải mái, chỗ này của anh vừa nóng vừa nực, đến cả chỗ thông gió cũng chỉ có mỗi cửa sổ.

Huống hồ Lục Hàn Thuyên cũng về đây công tác được nhiều năm, thân là đội trưởng mà đãi ngộ cũng chẳng tốt hơn cấp dưới là mấy.

"Tôi rửa trái cây cho em!"

Đây là câu nói của một người bệnh dành cho một người đến thăm bệnh?

Lâm Diệp thấy có gì đó sai sai, nhưng cô không để tâm, chỉ cần ức hϊếp được Lục Hàn Thuyên, cô rất nhanh sẽ không để bụng chuyện cũ.

Anh xách túi trái cây đi vào trong nhà tắm, lúc lâu sau cũng không thấy anh trở lại nên Lâm Diệp đi vào xem.

Người đàn ông "tàn tật" kia đang dùng một tay rửa trái cây, chẳng hiểu ở đâu anh có một cái đĩa thủy tinh, vừa rửa từng quả vừa bỏ vào, xếp ngay ngắn.

Động tác chậm chạp đến đáng thương, mà cô gái độc ác nào đó lại đứng tựa lưng vào thành cửa nhìn ngó.

Lâm Diệp buồn cười đứng mãi cũng thấy mình quá đáng, dù sao cũng không thể ức hϊếp người bệnh trong khi cô vốn dĩ là một bác sĩ.

Lương y như từ mẫu! Lâm Diệp đưa tay che miệng cười khẽ.

Nhịn lại cảm giác muốn cười còn cố tình làm bộ mặt giận dỗi đi vào trong cùng anh, Lâm Diệp hất tay Lục Hàn Thuyên: "Để tôi làm cho!"

Thấy cô thay thế vị trí của mình, thành thạo rửa hoa quả, dáng người hơi cúi xuống, tóc dài xõa bồng bềnh tận eo.

Mi mắt Lâm Diệp rất dài, lúc cô chuyển động ánh mắt, làn mi ấy cũng chuyển động theo, như cánh bướm dập dờn nhẹ nhàng, ấy vậy mà lại quyến rũ chết người.

"Đấy! Em làm từ sớm thì có phải..."

Lục Hàn Thuyên chưa nói xong Lâm Diệp đã đưa tay lên ngăn lại, cô trừng anh.

"Im miệng! Anh đừng mở miệng nữa! Thật sự rất phiền!"

Ai cũng như nhìn được một nét tính cách khác của đối phương, Lục Hàn Thuyên không nghiêm nghị như cô tưởng tượng, lúc anh ấu trĩ thật sự rất đáng ghét.

Còn với Lục Hàn Thuyên, anh giống như đã động vào quả bom nổ chậm. Chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy rung rinh, tựa như treo dưới tim anh là quả chuông đang đong đưa trước gió, liên tục kêu lên tiếng "leng keng" vang dội.

Người đàn ông phía sau kề sát vào Lâm Diệp, khi cánh tay đau kia chạm vào một bên người cô, cánh tay còn lại vòng qua eo nhỏ của cô rồi luồng vào.

Hơi ấm của anh, nhịp tim của anh, mùi mộc hương thoang thoảng của anh, như ôm ấp, như bao phủ, dần dần chiếm trọn hơi thở trầm ổn của Lâm Diệp.

Lâm Diệp hóa đá, Lục Hàn Thuyên thấy cô gái nhỏ đứng hình, anh vui vẻ cười trầm thấp, môi mỏng đặt ở tai cô gọi khẽ một tiếng.

"Diệp Diệp!"

Lục Hàn Thuyên đột nhiên gọi một tiếng vừa đủ dịu dàng, âm thanh của anh vừa nghiêm túc vừa có thần.

Cô từng nghe qua dương cầm, cũng biết cái gì là "cảm thụ âm nhạc", giọng nói của Lục Hàn Thuyên không lớn không nhỏ, rơi vào tai vừa đủ khiến người ta mềm lòng.

Mái tóc dài của cô gái mềm mượt, mùi dầu gội tươi trẻ thơm ngát, tựa như anh rơi vào khoảng không của tuổi trẻ.

Hai người ở bên cạnh nhau, ngọt ngào, hạnh phúc và không có giận dỗi.

Lâm Diệp thoáng run, ngón tay chạm vào quả cam chỉ vì cách gọi đó mà vô thức làm nó rơi xuống bồn rửa.

Đại não Lâm Diệp giật mạnh liên hồi, bên tai là âm thanh trái tim đang đập nhanh, tựa sâu trong thân thể như có sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, trên không trung rộng lớn múa nhiều vòng xoắn đẹp mắt, rơi lên mặt hồ tạo thành một điểm lan truyền những gợn sóng.

Đây là lần đầu tiên Lục Hàn Thuyên gọi tên thân mật của cô, Lâm Diệp nhớ lại từ lúc quen biết anh đến nay, chỉ cần anh mở miệng lúc nào cũng gọi cả họ lẫn tên cô.

Ví như trưa hôm nay, trong miệng anh một chữ Lâm Diệp, hai chữ Lâm Diệp.

Giờ phút này lại gọi tên thân mật của cô khiến lòng ngực Lâm Diệp rộn ràng, cô không dám đối diện với anh, càng không dám cử động.

Nước trên vòi vẫn cứ xã xuống tay, Lâm Diệp vẫn đứng đờ ra đó. Lục Hàn Thuyên vươn tay tắt vòi nước, anh lấy quả cam cuối cùng trên tay cô đặt lên đĩa.

Xoay Lâm Diệp lại, anh ôm gọn cô bằng một tay. Thân thể Lâm Diệp chỉ biết thuận theo, cô tựa vào bồn rửa mặt, không dám đối mắt với anh.

"Diệp Diệp! Nhìn tôi đi!"

Lục Hàn Thuyên bảo cô nhìn anh, nhưng trong lời nói, mười phần thì hết chín phần đã mang âm hưởng dụ dỗ.

"Tôi..."

"Em làm sao? Không dám đối diện sao?"

Lâm Diệp ngẩng lên, hiện rõ là gương mặt giận dỗi đến bất mãn: "Anh trêu tôi! Lục Hàn Thuyên..."

"Được được được! Tôi sai rồi! Nhưng dáng vẻ em lúc này thật sự rất đáng yêu!"

"Lục Hàn Thuyên! Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh đâu!"

"Diệp Diệp! Em đừng giận nữa!"

"Tôi... Tôi không được giận sao?" Lâm Diệp không gay gắt như trước.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Em được giận! Nhưng em nghe tôi nói có được không?"

Cô gái nhỏ không có ý chống đối, anh cười đưa tay véo nhẹ mũi cô đầy cưng chiều.

"Diệp Diệp! Tôi có thể lo lắng cho em không?"

Ánh mắt người đàn ông biến thành truy hỏi, thành khẩn, chờ đợi.

Lâm Diệp quay mặt đi, miễn cưỡng trả lời: "Anh muốn thì ai mà cấm được!"

"Không phải là tôi muốn hay không mà là em có muốn hay không?"

Cô có muốn hay không? Có chứ!

Cô muốn anh quan tâm cô, có thể là do Lâm Diệp thiếu thốn tình cảm, nhưng từ trước đến nay cô chẳng cần điều đó. Chỉ có bây giờ, cô thật sự rất muốn được anh quan tâm.

"Lục Hàn Thuyên!"

"Diệp Diệp! Em đừng trốn tránh nữa có được không?"

"Vậy anh thích tôi sao?"

"Không được sao?"

Lâm Diệp lúng túng, trắng trợn như vậy, đây rõ ràng không phải Lục Hàn Thuyên mà cô quen biết.

"Anh... Vì cái gì chứ?"

"Vì em!"

Ai đó chẳng có lấy một chút ngại ngùng hay chần chờ giây nào, Lâm Diệp vừa dứt tiếng thì anh liền đáp lời.

Cô ngây ngốc, có phải cô bị bệnh không? Hay là... Cô đang nằm mơ?

Rõ ràng là cô đến thăm bệnh, cuối cùng lại thành chỗ cho cô và anh nói chuyện yêu đương?

Lâm Diệp chớp chớp mắt, cố lấy lại chút ý thức. Cô đặt tay lên ngực Lục Hàn Thuyên, đẩy anh ra một chút.

"Khoan đã... Chúng ta..."

"Tôi sẽ theo đuổi em! Bởi vì tôi thích em, Diệp Diệp! Tôi không cần biết em đối với tôi thế nào đi nữa, tôi thích em, rất thích em!"

"Khoan...khoan đã..."

"Diệp Diệp!"

"Lục Hàn Thuyên, anh có bệnh hay là tôi có bệnh? Rõ ràng, chúng ta... Chúng ta chỉ mới quen biết nhau một thời gian, anh... anh nói thích tôi, anh cho rằng tôi sẽ vì điều đó mà... mà tin anh?"

"Em không tin?"

Lâm Diệp "hừ" lạnh, đẩy Lục Hàn Thuyên sang một bên rồi đi ra khỏi phòng tắm, không nể mặt còn bỏ lại cho anh một câu: "Có điên mới tin anh!"