“Đây là Phó Mẫn,” Bạc Đàm giới thiệu, chỉ vào người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng với nụ cười rộng rãi trên khuôn mặt. Phó Mẫn có vẻ rất thành đạt, ăn mặc chỉnh tề và toát lên sự tự tin.
Phó Mẫn bước tới, vươn tay ra. “Chào mừng Bạc Đàm và bạn của anh. Rất vui được gặp các bạn.”
Cố Hàm Thanh cảm thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu dễ chịu hơn khi nàng nhận ra Phó Mẫn là một người thân thiện. Nàng mỉm cười và bắt tay với Phó Mẫn, cảm thấy sự tiếp đón nồng hậu.
Bạc Đàm và Phó Mẫn trò chuyện vài câu, rồi Phó Mẫn quay sang Cố Hàm Thanh. “Cố Hàm Thanh đúng không? Tôi nghe Bạc Đàm nói về bạn nhiều rồi. Rất vui được gặp bạn.”
“Cảm ơn, tôi cũng rất vui được gặp bạn,” Cố Hàm Thanh đáp lại, cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện với người chủ bữa tiệc.
Phó Mẫn dẫn họ đến một khu vực nhỏ hơn của biệt thự, nơi có một bàn tiệc được bày biện sẵn với nhiều món ăn ngon miệng. “Các bạn cứ tự nhiên. Nếu cần gì, hãy cho tôi biết.”
Bạc Đàm mỉm cười, nhướng mày với Cố Hàm Thanh. “Tôi có một số việc cần làm, nhưng sẽ quay lại ngay. Ngươi cứ tự nhiên nhé.”
Cố Hàm Thanh gật đầu, cảm ơn hắn và bắt đầu thưởng thức các món ăn cùng với những người khác. Nàng cảm thấy bữa tiệc khá thú vị, và mặc dù mới bắt đầu, nàng đã thấy mình hòa nhập tốt với bầu không khí của nơi đây.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và Cố Hàm Thanh có cơ hội trò chuyện với một số khách mời, tìm hiểu thêm về Phó Mẫn và những người bạn của hắn. Bạc Đàm trở lại sau một thời gian ngắn, và cả hai cùng nhau tiếp tục thưởng thức bữa tiệc.
Trong khi trò chuyện và thưởng thức không khí vui vẻ, Cố Hàm Thanh cảm thấy rằng việc tham gia vào bữa tiệc này không chỉ là một cơ hội tốt để gặp gỡ những người mới mà còn là một cơ hội để hiểu rõ hơn về Bạc Đàm và những gì quan trọng với hắn. Nàng bắt đầu cảm thấy rằng có thể có nhiều điều đang chờ đợi mình phía trước, và nàng cảm thấy hào hứng với những gì sẽ đến.
Bạc Đàm trả lời một cách rõ ràng và không hề có dấu hiệu lưỡng lự. Hắn chăm chú nhìn vào Cố Hàm Thanh, tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt tóc nàng như để trấn an cả nàng lẫn bản thân.
Chử Thần lộ ra vẻ mặt có phần ngạc nhiên và hiểu rõ, gật đầu và không tiếp tục hỏi thêm. Hắn quay sang Cố Hàm Thanh, nở nụ cười: “Rất vui được gặp bạn, Cố Hàm Thanh. Tôi là Chử Thần, một người bạn của Bạc Đàm.”
Cố Hàm Thanh mỉm cười đáp lại, cảm ơn Chử Thần. Nàng cảm thấy thoải mái với sự chào đón của mọi người, nhưng cũng không thể không cảm nhận được một số ánh mắt tò mò và đánh giá đang dõi theo mình.
Bữa tiệc tiếp tục với âm nhạc và trò chuyện sôi nổi. Cố Hàm Thanh dần dần hòa mình vào không khí, trò chuyện với một số khách mời khác. Những người xung quanh đều tỏ ra thân thiện và mở lòng, tạo ra một môi trường dễ chịu.
Sau khi trải qua một thời gian ngắn, Bạc Đàm và Cố Hàm Thanh đứng bên cạnh bàn tiệc, thưởng thức những món ăn ngon miệng. Cố Hàm Thanh quay sang Bạc Đàm, nhẹ nhàng hỏi: “Tất cả những người ở đây đều là bạn của ngươi sao?”
Bạc Đàm nhấp một ngụm rượu, gật đầu: “Đúng vậy. Chử Thần là bạn học cũ của tôi, còn nhiều người khác là bạn bè từ các dịp gặp gỡ khác. Phó Mẫn, người tổ chức bữa tiệc, là một người bạn rất tốt của tôi.”
“Rất nhiều người,” Cố Hàm Thanh nhận xét, “Tôi cảm thấy có vẻ như ngươi là người rất nổi bật trong nhóm bạn này.”
Bạc Đàm cười khẽ: “Có lẽ. Nhưng tôi cũng chỉ là một trong số đó thôi. Tất cả chúng tôi đều rất thân thiết và vui vẻ khi ở bên nhau.”
Trong khi họ trò chuyện, Cố Hàm Thanh cảm thấy mình dần dần trở nên quen thuộc hơn với không khí của bữa tiệc. Bạc Đàm thường xuyên quay lại bên nàng, trò chuyện và giới thiệu nàng với những người bạn của hắn. Mỗi lần Bạc Đàm giới thiệu nàng, hắn đều thể hiện sự tự hào và yêu mến, điều này làm Cố Hàm Thanh cảm thấy đặc biệt.
Khi bữa tiệc dần đến hồi kết, Cố Hàm Thanh cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Mặc dù nàng không quen biết nhiều người, nhưng sự hòa nhập và thân thiện của mọi người đã giúp nàng cảm thấy mình như là một phần của bữa tiệc.
“Cảm ơn ngươi đã dẫn ta đến đây,” Cố Hàm Thanh nói với Bạc Đàm khi họ đứng ở gần cửa ra vào, chuẩn bị rời đi.
“Rất vui khi có ngươi ở đây,” Bạc Đàm đáp lại, nở nụ cười ấm áp. “Ta hi vọng ngươi đã có một khoảng thời gian tốt.”
Cố Hàm Thanh mỉm cười, gật đầu. Họ rời khỏi biệt thự, và trong không khí của buổi tối mát mẻ, họ tiếp tục trò chuyện nhẹ nhàng trên đường trở về.
Những ngày tới, Cố Hàm Thanh cảm thấy mình ngày càng gần gũi với Bạc Đàm. Mối quan hệ của họ có vẻ trở nên sâu sắc hơn và nàng cảm nhận được sự kết nối chân thành từ hắn. Nàng không biết điều gì sẽ đến trong tương lai, nhưng nàng cảm thấy hào hứng và sẵn sàng đón nhận những gì sắp tới.
Cố Hàm Thanh cảm nhận được không khí giữa Bạc Đàm và Chung Tịnh có vẻ căng thẳng. Mặc dù Bạc Đàm tỏ ra bình thản, Cố Hàm Thanh không thể không cảm thấy sự bất an đang lan tỏa từ Chung Tịnh.
Bạc Đàm cũng chú ý đến ánh mắt của Cố Hàm Thanh. Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu như thể không có gì quan trọng.
“Chung Tịnh sao?” Bạc Đàm hỏi, nhẹ nhàng ra hiệu cho nàng không cần lo lắng về ánh mắt đó.
“Ừm,” Cố Hàm Thanh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngươi có thấy hắn nhìn chúng ta không?”
Bạc Đàm gật đầu: “Có, nhưng không cần để ý. Hắn không phải là người gây rối.”
“Cũng không phải là chúng ta có gì để nói với hắn.” Cố Hàm Thanh lẩm bẩm, “Chúng ta chẳng qua là khách mời.”
Bạc Đàm vỗ nhẹ vai nàng: “Không cần phải bận tâm. Hắn có lý do của mình. Hãy tận hưởng buổi tối của chúng ta.”
Khi hai người quay trở lại, Chung Tịnh vẫn đứng ở quầy bar, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía họ. Cố Hàm Thanh cảm thấy sự căng thẳng dường như đã tan biến một chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoải mái. Nàng quyết định không để bản thân bị phân tâm quá nhiều, vì thế quay sang Bạc Đàm, cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện với hắn.
Một lát sau, Bạc Đàm dẫn nàng tới khu vực khác trong biệt thự, nơi có những món ăn nhẹ và đồ uống khác nhau. Họ trò chuyện và thưởng thức thức ăn, cố gắng tận hưởng thời gian cùng nhau mà không bị ảnh hưởng bởi những tình huống bên ngoài.
Khi đã thưởng thức xong bữa tối, bữa tiệc bắt đầu có những hoạt động giải trí. Có người lên sân khấu biểu diễn âm nhạc, có người tổ chức trò chơi tương tác với khách mời. Cố Hàm Thanh bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn khi hòa mình vào bầu không khí vui vẻ và năng động này.
Bạc Đàm cũng tham gia vào một vài trò chơi, và Cố Hàm Thanh thấy hắn hòa mình vào không khí của bữa tiệc một cách thoải mái. Nàng cảm thấy ấm áp và hài lòng khi thấy hắn vui vẻ.
Khi đêm đã muộn, bữa tiệc bắt đầu tan. Cố Hàm Thanh và Bạc Đàm đứng ở cửa biệt thự, chuẩn bị rời đi. Lúc này, Chung Tịnh lại xuất hiện ở gần đó.
“Cố Hàm Thanh,” Chung Tịnh lên tiếng, “Tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
Cố Hàm Thanh cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng nàng nhìn về phía Bạc Đàm, thấy hắn chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
Bạc Đàm nhìn nàng với ánh mắt an ủi, rồi quay sang Chung Tịnh: “Nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian.”
Chung Tịnh gật đầu, quay sang Cố Hàm Thanh: “Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không? Tôi chỉ muốn giải thích một chút về tình hình.”
Cố Hàm Thanh không biết Chung Tịnh định nói gì, nhưng nàng cảm thấy mình nên nghe một lần. Nàng nhìn về phía Bạc Đàm, thấy hắn không có ý kiến phản đối. Cuối cùng, nàng gật đầu đồng ý và cùng Chung Tịnh đi ra ngoài.
Bạc Đàm đứng ở cửa biệt thự, nhìn theo họ rời đi. Hắn biết rằng chuyện giữa Cố Hàm Thanh và Chung Tịnh không thể tránh khỏi, nhưng hắn tin rằng Cố Hàm Thanh đủ mạnh mẽ để xử lý tình huống này.
Khi Cố Hàm Thanh và Chung Tịnh bước ra ngoài, nàng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Nàng không biết Chung Tịnh định nói gì, nhưng nàng cảm thấy đây là cơ hội để làm rõ mọi chuyện và giữ cho mọi thứ được sáng tỏ.
Bạc Chiếu nghe vậy, có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng không biểu lộ rõ ràng. Hắn nhìn theo Cố Hàm Thanh một chút rồi lại quay sang Bạc Đàm, lắc đầu nhẹ nhàng: “Có vẻ là bạn gái của cậu khá đặc biệt.”
Bạc Đàm nhếch môi, không trả lời thẳng mà chỉ đơn giản gật đầu, dẫn Bạc Chiếu vào sâu trong hoa viên. Cả hai đi qua những lối đi được chiếu sáng êm dịu, những khu vực có cây cối xanh tươi và hoa thơm ngát. Không khí xung quanh thật yên tĩnh và thư giãn, tương phản với không khí náo nhiệt trong biệt thự.
Cố Hàm Thanh nhìn theo họ đi xa, cảm thấy chút tò mò về cuộc trò chuyện của họ. Nàng quay lại vào biệt thự, quyết định tranh thủ cơ hội này để làm quen với những người khác và thưởng thức những món ăn.
Khi trở vào, Cố Hàm Thanh gặp một vài người mà nàng đã thấy trước đó. Nàng bắt chuyện, tham gia vào các hoạt động, và cảm thấy dần dần thoải mái hơn. Nàng cũng trò chuyện với vài khách mời khác, nghe họ chia sẻ những câu chuyện thú vị và cảm thấy bữa tiệc không còn quá lạ lẫm như lúc đầu.
Trong khi đó, Bạc Đàm và Bạc Chiếu ở trong hoa viên tiếp tục cuộc trò chuyện của họ. Bạc Chiếu nhìn em trai mình với ánh mắt nghiên cứu, hỏi: “Cậu chắc chắn về mối quan hệ này chứ?”
Bạc Đàm thở dài, nhìn lên bầu trời đêm: “Chắc chắn. Dù gì thì cô ấy cũng đã khiến tôi cảm thấy khác biệt.”
Bạc Chiếu không nói gì thêm, chỉ đơn giản gật đầu. Hắn hiểu rõ em trai mình, biết rằng khi Bạc Đàm đã quyết định điều gì, hắn sẽ rất nghiêm túc với nó.
Bạc Đàm nhìn về phía hoa viên, trong lòng cảm thấy có chút yên tâm. Hắn muốn làm cho Cố Hàm Thanh cảm thấy được chào đón, và hy vọng rằng cô sẽ thấy thoải mái và vui vẻ ở đây.
Lúc này, bên trong biệt thự, Cố Hàm Thanh đã bắt đầu cảm thấy thích thú với bầu không khí của bữa tiệc. Nàng tham gia vào một trò chơi nhỏ và trò chuyện với một số người khác, nhận ra rằng việc hòa nhập vào xã hội của Bạc Đàm không phải là điều khó khăn như nàng tưởng.
Khi bữa tiệc đã gần kết thúc, Cố Hàm Thanh cảm thấy mình đã quen thuộc hơn với môi trường này. Nàng cũng cảm thấy hạnh phúc khi thấy Bạc Đàm vui vẻ và hài lòng với sự hòa nhập của mình. Nàng mong chờ những cuộc trò chuyện tiếp theo của họ và những cơ hội để hiểu biết thêm về cuộc sống của hắn.
Chung Tịnh có vẻ như không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời của Cố Hàm Thanh, và ánh mắt nàng chứa đựng sự nghi ngờ cùng chút tức giận. Cố Hàm Thanh cảm thấy không khí căng thẳng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ngươi có biết khi nào thì Bạc Đàm sẽ rời khỏi tôi không?” Chung Tịnh hỏi, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Cố Hàm Thanh không chắc chắn về câu trả lời này. Nàng chỉ biết rằng Bạc Đàm không nhắc gì về chuyện này với nàng, và cũng không biết khi nào mọi chuyện sẽ thay đổi.
“Ta không biết,” Cố Hàm Thanh thành thật đáp, “Nhưng ta nghĩ anh ấy sẽ không để chuyện này kéo dài lâu đâu.”
Chung Tịnh có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng khẽ gật đầu, dường như có chút chấp nhận câu trả lời của Cố Hàm Thanh, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi lướt qua người nàng một cái cách đánh giá.
“Vậy thì chúc mừng các người,” Chung Tịnh nói, âm điệu có chút gượng ép. “Hy vọng các người hạnh phúc.”
Nàng không chờ Cố Hàm Thanh trả lời nữa mà quay người đi ra ngoài, để lại Cố Hàm Thanh đứng đó cảm thấy một chút nặng nề.
Cố Hàm Thanh trở lại vị trí của mình, cảm thấy không khí bữa tiệc có phần nhẹ nhõm hơn. Mặc dù nàng không thể hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Chung Tịnh, nhưng nàng biết rằng việc này cần thời gian để ổn định.
Nàng tiếp tục tham gia vào các hoạt động trong bữa tiệc, cố gắng hòa nhập và tận hưởng thời gian mình ở đây. Nàng biết rằng việc làm quen với môi trường và mọi người có thể cần thời gian, và nàng sẵn sàng chờ đợi để mọi thứ dần trở nên quen thuộc hơn.
Khi Bạc Đàm và Bạc Chiếu trở lại, Bạc Đàm chú ý thấy Cố Hàm Thanh có vẻ hơi lạc lõng. Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần nàng, nhìn thấy nàng đang cười nói với một nhóm người.
“Làm sao rồi?” Bạc Đàm hỏi, lơ đãng nhìn qua phía khác, không để lộ vẻ lo lắng.
Cố Hàm Thanh nở nụ cười và đáp: “Không có gì, chỉ là gặp phải một số người quen thôi.”
Bạc Đàm gật đầu, không hỏi thêm nữa. Hắn cảm thấy có phần nhẹ nhõm khi thấy Cố Hàm Thanh vẫn giữ được bình tĩnh và thoải mái.
Bữa tiệc tiếp tục, và mặc dù có một vài tình huống không như mong đợi, nhưng Cố Hàm Thanh vẫn cố gắng tận hưởng thời gian mình ở đây. Nàng biết rằng việc làm quen với môi trường và mọi người có thể cần thời gian, và nàng sẵn sàng chờ đợi để mọi thứ dần trở nên quen thuộc hơn.