Chương 6: Nhận ra không?

"Sao vậy Nhược Hi?" Dương Nhất vỗ nhẹ vào Nhược Hi đang choáng váng, Triệu Vũ cũng lo lắng.

"Không có gì." Nhược Hi ngẩn người ngồi xuống, dáng lưng thẳng tắp nghiêm chỉnh nhưng ánh mắt thì trống rỗng, không biết cậu đang nghĩ gì.

Dương Nhất cùng Triệu Vũ nhìn nhau lắc đầu, cũng ngồi xuống.

"Nhóc đang làm gì đó?" Thượng An Thần năm sáu tuổi nhìn Nhược Hi đang ngồi xổm trong vườn hoa liền tò mò đến hỏi.

Nhược Hi nâng gương mặt ửng hồng lên nhìn anh, sau đó bĩu môi tiếp tục việc của mình.

"Này, anh đang hỏi nhóc đó." Thượng Anh Thần bị lơ thì tức giận. Trước giờ cũng chưa ai lơ anh như vậy nha~

"Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ." Nhược Hi cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng, âm thanh dịu dàng êm tai.

"Anh tên là Thượng An Thần, biết tên anh rồi thì có thể nói được chưa?"

"Nhưng mà anh không biết em là ai, cho nên anh cũng không quen biết gì em. Em không nói chuyện với anh được. Mẹ anh sẽ mắng anh đó!"

"Mẹ anh sẽ không mắng anh đâu."

"Thật không?"

"Thật mà!"

"Nói thì nói, thật ra thì...

Em đang đi ị. Em không tìm được nhà vệ sinh."

Đó là cách Nhược Hi và An Thần quen biết nhau.

"Hi Nhi, Hi Nhi, cái này cho em nè."

Lần thứ hai gặp lại nhau, Thượng An Thần đã đưa cho Nhược Hi một chiếc ô tô điều khiển từ xa. "Cái này chơi vui lắm, qua đây chơi đi."

"Được. Ha ha ha ha." Nhược Hi hào hứng chơi chiếc xe điều khiển từ xa kia.

"Hi Nhi, chúng ta cùng chơi đi!"

Khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc sống của Nhược Hi đều là dành cho một người duy nhất tên Thượng An Thần, kể cả khi hai người đã chia xa.

Nhược Hi ngồi ở nhà An Thần xem TV "An Thần, nhìn cô dâu kia kìa, cô ấy đẹp thật luôn!"

"Ừ, xinh quá." Thượng An Thần liếc mắt nhìn TV liền nhìn vào Nhược Hi, Nhược Hi lớn lên thật sự rất dễ thương, da thịt hồng hào, mềm mại. Hi Nhi là của anh. "Hi Nhi, sau này em làm cô dâu của anh nhé, được không?"

"Không được, cô dâu đều là con gái, em đâu phải con gái chứ!"

"Hi Nhi không thích anh sao?" Thấy Nhược Hi không mắc câu, An Thần tiếp tục dụ dỗ cậu.

"Thích chứ, em thích An Thần nhất." Vừa nói cậu vừa chồm đến hôm lên mặt Thượng An Thần.

"Anh cũng thích Hi Nhi, sau này chúng ta sẽ kết hôn. Như vậy em là của anh, anh cũng là của em." Thượng An Thần bị nụ hôn của Hi Nhi làm cho có chút kích động.

"Được!" An Thần thuộc về mình, vậy đồ chơi của An Thần cũng sẽ là của mình~~

"An Thần, vậy cây súng này cũng là của em nhé." Nhược Hi nhặt cây súng nước dưới đất lên ôm vào lòng nhảy nhót, sau đó còn hôn hôn cây súng liên hồi.

"Ha ha ha ha."

"Ừ, của anh cũng là của em. Anh đánh dấu lên em, không cho người khác bắt em đi!" Nói rồi, Thượng An Thần ôm mặt Bạch Nhược Hi lên rồi hôn môi cậu.

"Thật ngọt!"

"Em không có ăn kẹo mà.

Em cũng muốn đánh dấu. Ha ha."

"Hi Nhi, em là của anh, sau này không được hôn người khác."

"Được. Anh cũng vậy. Không được hôn người khác!"

"Hi Nhi, hôm nay anh phải đến Pháp." Thượng An Thần nhìn Nhược Hi, tâm trạng cô đơn không nói thành lời.

"Tại sao? Nhà anh vẫn chưa thu dọn đồ đạc mà." Nhược Hi không tin.

"Những đồ còn lại không cần mang, ở Pháp có một ít.

Hi Nhi, anh..."

"Vậy, khi nào anh sẽ quay về?"

"Ba năm nữa, Hi Nhi, ba năm sau anh về.

Em nhất định phải đợi anh."

"Được, anh cũng nhớ phải quay về."

"Ừ." Thượng An Thần ôm Nhược Hi, hôn lên trán cậu "Hi Nhi, anh đi đây."

"Hu hu, An Thần anh nhớ phải quay về nhé!"

"Đừng lo lắng Hi Nhi, anh sẽ về, đợi anh!"

"Nhược Hi, Nhược Hi." Dòng kí ức bị Triệu Vũ cắt ngang, cậu trừng mắt nhìn hắn. "Điểm danh kìa."

"Hừm ~" Nhược Hi ngẩng đầu. Ai oán nhìn cố vấn học tập đang chuẩn bị điểm danh.

Những lời khen ngợi của các cô gái dành cho Thượng An Thần vẫn còn văng vẳng trong đầu cậu. Mấy em gái à, Thượng An Thần không có tốt vậy đâu!

Các cô đều bị anh ta lừa rồi, anh ta là cái đồ mặt người dạ thú!

"Ầm!" Một tiếng vang lớn gián đoạn việc điểm danh, trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.

"Hừ, giờ tôi đi lột da, vạch mặt hắn, cho mọi người thấy bộ mặt xấu xí của tên đó! Hừ hừ!" Nhược Hi nói xong liền chạy đi, bỏ lại một đám người không hiểu chuyện gì.

Nhược Hi chạy một mạch ra ngoài. Cậu phát hiện một vấn đề đau đầu.

Không biết An Thần học ở đâu!

Nhược Hi đi loanh quanh, rẽ trái ba lần rẽ phải ba lần sau đó hối hận tại chỗ.

"Sao mấy em gái khi nãy không nói hắn học khoa nào? Giờ mình làm sao tìm được hắn đây? Làm sao giờ? Bây giờ mà quay về lớp thì bị mọi người cười chết mất."

Nhược Hi đập tay, nghĩ ra một cách. "À đúng rồi! Thượng An Thần nổi tiếng như vậy, hỏi thử chắc cũng có người biết."

"Nhưng giờ là giờ học, không có ai lang thang bên ngoài hết."

"Bạn học, cho hỏi..."

"Cái gì..." Nghe thấy sau lưng có người gọi, Nhược Hi liền quay đầu lại, nhìn thấy người đi tới, Nhược Hi mở to hai mắt hô lớn "An Thần?!!" sau đó không đợi người kia kịp phản ứng liền vội vàng bịt miệng chạy biến.

"Chết tiệt, tên xấu xa. Mất mặt quá đi!

Không biết An Thần có nhận ra mình không?" Nhược Hi chạy vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu trấn tĩnh bản thân.

"Hắn dám không nhận ra mình! Mà lỡ nhận ra thì phải làm sao?"

Sau mười lăm phút ngồi trong nhà vệ sinh, Nhược Hi bước ra.

"Cuối cùng em cũng đi ra rồi, còn tưởng em bị rớt xuống bồn cầu luôn chứ." Thượng An Thần đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh, cười giễu cợt nhìn Nhược Hi đang kinh ngạc "Em nói xem, anh nhận ra em hay không nhận ra em?"

"Thượng An Thần! Đậu mé!" Nhược Hi đá chân Thượng An Thần một cái rồi rời đi. Tên xấu xa đó nghe thấy hết rồi.

Không thể tha thứ!