Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ân Sủng

Chương 4: Chiêu Cảnh Hiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiêu Cảnh Hiên có thể coi là bạn cùng lứa của Mộ Tiểu Tình. Nhớ những ngày đầu nàng nhập cung không quen biết ai, mỗi ngày đều buồn chán đi xung quanh Dục Chiêu cung, tình cờ ở vườn mai gặp được y. Y một người vận tử sắc y phục ngồi trên cây thổi sáo, Mộ Tiểu Tình khi đó còn chưa biết thất tình lục dục, vẫn đối với dáng hình kia có phần mê đắm.

Nam nhân thân hình cân xứng thon dài, khuôn mặt thừa hưởng một chút sự xinh đẹp của Thái hậu, nhưng bởi vì một chút còn lại giống như Thái thượng hoàng đẹp trai ngời ngời nên không quá thiên về vẻ đẹp nữ tính. Khi y chăm chú thổi sáo, nhìn nghiêng thì giống như Hoàng thượng, nhưng thiếu đi phần lãnh khí ác liệt. Nếu như để Mộ Tiểu Tình tóm gọn miêu tả, Chiêu Cảnh Hiên là kiểu đẹp nhưng không sắc, trong chút kinh diễm có điểm nhu hòa.

Thế nhưng đó là khi y chăm chú, nghiêm túc làm một việc gì đó. Thời điểm y buông bỏ cây sáo nhảy xuống tiến tới bên cạnh Mộ Tiểu Tình, nàng biết mình sai rồi.

Y sao có thể nhu hòa? Y chính là hợp với ba từ nam nhân tồi, tên bại hoại, yêu nghiệt.

Lần đầu gặp mặt đã dồn nàng tới góc tường ý đồ xàm sỡ. Bàn tay kia còn càn rỡ vuốt ve khuôn mặt nàng. Chính là ánh mắt kia, Mộ Tiểu Tình tức giận nghĩ, đôi mắt trêu cợt kia từng liếc ngang dọc thân thể nàng, giống như muốn dùng cái nhìn xé mở từng lớp y phục của nàng, muốn hủy nàng.

Còn có đôi môi đang nhếch lên không đứng đắn kia, còn có giọng nói trầm thấp buông lời thô tục khen nàng xinh đẹp, nói muốn nàng. Mộ Tiểu Tình chỉ cần nghĩ tới cũng thấy cả mặt nóng ran.

Quen nhau đã bao nhiêu lâu, chưa một lần nào Chiêu Cảnh Hiên không đùa cợt đến khi nàng tức điên mới thôi.

Nhưng nàng không có cách nào trừng phạt y. Bởi lẽ y xuất thân là Lục hoàng tử Chiêu quốc, thân đệ chảy chung huyết mạch của Hoàng thượng. Hiện tại y phong hào Vương gia nhưng vẫn chưa bị Hoàng thượng phân phủ hay cử đi nơi khác mà vẫn trụ tại nội cung, chứng tỏ Hoàng thượng có bao nhiêu yêu thương coi trọng y.

Nàng một Hoàng hậu bù nhìn thì có thể làm gì y cơ chứ?

Mộ Tiểu Tình nắm chặt khăn tay kiềm chế phẫn uất trong lòng. Sau lưng nóng ran như nhắc nhở nàng Chiêu Cảnh Hiên đang đối với nàng trao ánh mắt nóng cháy. Thời điểm Mộ Tiểu Tình ngồi xuống vờ như vô tình lướt nhìn phía chủ vị, hiển nhiên bắt gặp ánh mắt càn rỡ của Chiêu Cảnh Hiên, khiến nàng hận đến nghiến răng.

Nàng dù gì cũng được coi là tẩu tử của y, sao y dám đối nàng như vậy? Há chẳng phải y không coi hoàng huynh của y ra gì? Đem mặt mũi của Đương kim Hoàng thượng vứt đi đâu hết rồi?

Mà Đương kim Hoàng thượng được nàng đem ra làm lá chắn vẻ mặt lạnh nhạt ngồi đó, coi như không thấy việc Chiêu Cảnh Hiên đem ánh mắt tình tứ ngắm nhìn nàng. Thái hậu ngược lại lên tiếng ngăn cản. Hỏi Chiêu Cảnh Hiên một số thứ, khiến y không thể không di dời ánh mắt.



Cảnh Hiên, Hoàng thượng không phải giao cho ngươi nhiệm vụ tới Tô châu làm việc hay sao? Sớm như vậy đã trở lại?

Mẫu hậu, nhi thần nhanh chóng xử lý việc công để trở về bên người, người không cao hứng?

Cao hứng. Nhưng ngươi xử lý không tốt khiến Hoàng huynh của ngươi bận lòng, xem xem ai gia có phạt ngươi quỳ ván gỗ không.

Chiêu Cảnh Hiên giả bộ đau xót méo mặt nhìn bà, Mẫu hậu, người không thương ta. Trời nắng như vậy lại muốn nhi tử của người quỳ, không phải muốn mạng ta hay sao?

Thái hậu nghe vậy liền cười, ngay cả ánh mắt cũng híp lại. Trách y lớn như vậy rồi còn muốn học đòi người ta làm nũng. Mà đám phi tần chứng kiến toàn bộ thở phào nhẹ nhõm. Trong cung này nếu như thiếu đi Lục vương gia, bọn họ nhất định mỗi ngày đều bị căng thẳng giữa Hoàng thượng và Thái hậu đâm chết.

Hoàng thượng biểu tình cũng nhu hòa đi mấy phần, hỏi Cảnh Hiên qua loa sự vụ ở Tô châu, lại dặn y sau tiệc đến ngự thư phòng cùng hắn nói chuyện. Mà Chiêu Cảnh Hiên kể lể một hồi liền kể từ đầu tiệc đến cuối tiệc.

Y nói Tô châu phong cảnh có bao nhiêu đẹp, người dân Tô châu có bao nhiêu lương thiện. Do địa phận Tô châu có nhiều sông ngòi nên thời tiết Tô châu bây giờ thanh lạnh hơn so với kinh thành. Đám phi tần bởi vì có y ở đây cũng mạnh bạo lên ít nhiều, hỏi y Tô châu có cái gì mới mẻ không?

Nhiều lắm. Tô châu là địa giới giao thương với Tây Lạc quốc nên mấy thứ sản vật Tây Lạc quốc có thì Tô châu đều có. Nói cho các nàng biết, mấy lọ cao thoa có hương thơm mà mùa đông năm ngoái Tây Lạc tặng cho chúng ta cũng được bày bán ở Tô châu.

Đám phi tần nghe đến đây xôn xao hẳn lên, có người đánh bạo hỏi hắn có mang về một ít hay không. Chiêu Cảnh Hiên liền cười xinh đẹp đến mức khiến nàng ta đỏ lựng mặt. Nói đùa: Nàng nghĩ coi, bổn vương một mình một người không thê không thϊếp mua mấy cái đồ vật của nữ nhân đó về làm gì?

Nữ tần nghe vậy mới biết mình hỏi lời ngu ngốc, đầu cúi rạp xuống nhìn mặt bàn, cũng không dám đáp lại lời trêu chọc của y.

Mộ Tiểu Tình nâng chung rượu đào lên nhấp một ngụm nhỏ, ai thán Chiêu Cảnh Hiên quả là yêu nghiệt. Đột nhiên giật mình cảnh giác mà nhìn Chiêu Cảnh Hiên, thấy được y nhìn nàng cười tà, nâng chung rượu mời.

Mộ Tiểu Tình bấm bụng suy nghĩ, cảm thấy y cười đến là đểu cáng, ắt hẳn không có ý tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »