Chương 48

Mãi cho đến khi công viên giải trí đóng cửa, Trì Ngộ và Nhiễm Cấm mới miễn cưỡng rời khỏi.

Sau đó cô mua cho Nhiễm Cấm rất nhiều mũ hình thú cho Nhiễm Cấm, nhất quyết bắt nàng đội thử từng cái một.

Mỗi lần đội lên Trì Ngộ đều bảo đáng yêu quá, mua đi mua đi.

Đến nỗi Nhiễm Cấm không thể nào nói ra một từ "Không".

Khi dọn đồ lên xe, Trì Ngộ mới biết mình đã mua nhiều thế nào, toàn bộ ghế sau gần như đã bị chiếm dụng hết, chỉ riêng bé gà béo kia đã chiếm hơn nửa không gian, cái đầu còn bị đè đến biến dạng, đang dùng ánh mắt độc ác nhìn Trì Ngộ.

"Em mua nhiều quá." Nhiễm Cấm đau đầu, "Nhà chị không đủ chỗ."

"Chị cứ đặt xuống đất đi, phòng làm việc lẫn phòng ngủ của chị đều trống trơn, vẫn còn chỗ để thú bông mà."

Nhiễm Cấm nhìn gấu trúc mini, vịt con, hồ ly bé cưng...... cùng với các loại mũ len hình động vật, mỗi con vật đều nhỏ bé đáng yêu, chợt thấy mình già đi trông thấy.

Nhưng tất cả đều là Trì Ngộ mua cho nàng, nàng thật sự rất thích.

"Nếu chị không biết đặt ở đâu thì để em sắp xếp cho." Trì Ngộ dõng dạc.

Nhiễm Cấm hiểu cô quá rõ: "Em còn chưa bao giờ dọn dẹp đồ trong nhà, có thể tới sắp xếp đồ cho chị sao?"

"Chị không tin em phải không?" Trì Ngộ chống một tay lên cửa xe, "Vậy đêm nay em sẽ tới nhà chị cho chị sáng mắt ra."

Chơi cả đêm, hai người đều quên mất đầu gối Nhiễm Cấm còn chưa lành hẳn, lúc ngồi trong xe đi về hướng căn hộ chung cư, Nhiễm Cấm vẫn luôn lặng lẽ xoa bóp đầu gối của mình.

"Có phải chơi quá mức rồi không?" Lúc chờ đèn đỏ, Trì Ngộ nhìn về phía đầu gối của nàng, lo lắng hỏi, "Thế nào, đau lắm à?"

"Không sao, hoạt động một chút vẫn được, cũng do chị không chú ý." Nhiễm Cấm có vẻ thật sự không thoải mái, nhưng vẫn mỉm cười, "Chơi vui quá nên cũng quên mất chuyện này."

Nhiễm Cấm không phải người thích cười, trong ký ức của Trì Ngộ, nàng luôn mang theo sự u ám nặng nề trên người, là bạn thân của bóng tối.

Rất ít khi có thể nhìn thấy nụ cười đọng lại trên mặt nàng lâu như vậy.

"Là tại em, không chịu nhắc chị."

Đèn đỏ lần này hơi lâu, Trì Ngộ nghiêng người về phía Nhiễm Cấm, duỗi tay bóp đầu gối nàng, xem thử có bị tích dịch hay sưng tấy lên không.

Nhiễm Cấm bị cô giữ chặt, cơ thể nàng dần cứng lại cùng với biểu cảm trong mắt.

Trì Ngộ xoa giúp nàng, cảm nhận một chút rồi nói: "Có lẽ không bị tích dịch, chút nữa em lên lầu lấy nạng cho chị, chị ngồi dưới xe chờ em."

"Không cần đâu." Nhiễm Cấm nói, "Chỉ đi vài bước là đến thang máy, chị tự đi được."

"Muốn lấy nạng hay em bế chị lên?"

"......" Nhiễm Cấm không ngờ Trì Ngộ lại cường thế như vậy, "Vậy thì, nạng đi."

Đèn xanh bật sáng, Trì Ngộ cười ngọt ngào với nàng: "Ngoan."

Nhiễm Cấm: "......"

Sau đó lại đến đèn đỏ, Trì Ngộ duỗi tay ra sau lấy mũ len bé gấu trúc đội lên đầu Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm: "?"

"Tối rồi, nhiệt độ xuống thấp, phải bảo vệ đầu, không thôi lại đau giống như đầu gối đó."

Móng vuốt màu đen của bé gấu trúc rũ xuống che kín tai và toàn bộ phần đầu của Nhiễm Cấm: "??"

Trì Ngộ cũng đội lên một chiếc mũ y hệt, ngân nga theo điệu nhạc trên đài, lái đến căn hộ của Nhiễm Cấm.

Đến bãi đỗ xe của chung cư, Trì Ngộ bảo nàng ngồi trong xe, ôm một đống lớn thú bông lên lầu, sau khi nhét hết vào phòng làm việc thì nhanh chóng lấy nạng xuống.

Căn hộ chung cư Nhiễm Cấm vẫn luôn cấp quyền ra vào cho Trì Ngộ, đến giờ cũng không thay đổi, Trì Ngộ chỉ cần quét khuôn mặt là có thể vào được.

Chống nạng, Nhiễm Cấm thuần thục đứng dậy, bước ra khỏi xe.

Nàng định cầm món đồ vừa nãy Trì Ngộ còn chưa lấy hết.

"Đừng, chị tập trung đi đường." Trì Ngộ không cho sờ chạm gì cả, lùa nàng lên lầu.

Nhiễm Cấm nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Trì Ngộ, hận không thể đội cả lên đầu, nàng đưa tay về phía cô sau khi ấn nút thang máy: "Đưa chị cầm phụ cho, chị cầm được mà, đừng để bị ngã."

Trì Ngộ không cho, nhất định cưng chiều thọ tinh đến cùng: "Chị đi ra đi, chút xíu đồ thế này sao làm khó được em."

Nhiễm Cấm thở dài, bước vào thang máy, ấn nút giúp Trì Ngộ.

Về đến nhà, Trì Ngộ đặt đồ đạc xuống trước, đỡ Nhiễm Cấm ngồi lên sô pha, quen thuộc mở tủ lấy thuốc bệnh viện cấp, nói Nhiễm Cấm xắn ống quần lên, "Em bôi thuốc cho chị."

"Đưa chị đi, chị làm được, em đừng ngồi xổm như vậy."

Trì Ngộ đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng: "Như vậy chắc là được rồi phải không. Sao chị cứ thích dài dòng như vậy chứ? Hồi trước, khi chị mới bước vào nhà em, em bôi thuốc giúp chị còn ít sao?"

Nhắc đến chuyện này, tất nhiên sẽ nhớ đến việc Trì Ngộ giúp nàng cởϊ qυầи áo vào thời điểm đó.

Hình ảnh quần áo được Trì Ngộ từ từ rút đi vô duyên cớ mà hiện lên trong tâm trí Nhiễm Cấm.

Có lẽ Trì Ngộ cũng đang nghĩ đến chuyện gì đó, động tác trong tay cô dừng lại, cúi đầu, bóc hộp thuốc bôi ra khỏi bao.

"Chị chăm sóc em bao nhiêu năm qua, còn cứu mạng em, bây giờ đầu gối chị bị thương là vì em, đau đớn cũng là do em gây ra, chị không thể thoải mái dựa dẫm vào em một chút sao?"

Trì Ngộ ném chiếc hộp lên bàn trà, lúc ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng vẻ mặt vẫn quật cường: "Hay là em không đáng cho chị dựa vào?"

Cảm xúc của Trì Ngộ là chìa khoá mở cửa trái tim của Nhiễm Cấm.

Chỉ cần cảm xúc của cô có một chút thay đổi nhỏ thì nội tâm của Nhiễm Cấm sẽ lập tức chông chênh.

Huống chi loại cảm xúc "Khó chịu" này đã lan tràn trên khuôn mặt cô.

Vốn dĩ Nhiễm Cấm định nói với cô chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, chị cũng không phải cố ý đi cứu em, chỉ là vô tình gặp được trên đường mới giúp em vượt qua nguy hiểm thôi.

Phải luôn tìm kiếm từ ngữ giống như vô số lần nàng muốn làm Trì Ngộ chán ghét nàng, muốn rời khỏi thế giới của Trì Ngộ.

"Là do chị tự nguyện."

Thế nhưng, cuối cùng lời nói ra lại hệt như những lần trước.

Nàng không thể làm Trì Ngộ khổ sở.

Bất cứ ai làm tổn thương Trì Ngộ, dù chỉ một sợi tóc thì nàng cũng muốn dùng cả tính mạng để đáp trả lại kẻ đó, huống chi kẻ đó lại là nàng.

Nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Trì Ngộ, quả tim sắt đá với tất cả mọi thứ của Nhiễm Cấm chợt không chịu khống chế mà trở nên tê dại.

Che chở Trì Ngộ, bảo hộ thần minh, là bản năng của nàng.

Những tưởng câu này sẽ làm Trì Ngộ bớt khổ sở, không ngờ sau khi nói ra, hốc mắt đỏ bừng của Trì Ngộ không biến mất, ngược lại, nước mắt bỗng chốc tích tụ lại càng nhiều hơn.

"Tiểu Ngộ?" Nhiễm Cấm hoảng hốt, nắm chặt tay áo Trì Ngộ.

Trì Ngộ nhanh chóng cúi đầu, không muốn Nhiễm Cấm thấy dáng vẻ yếu đuối của cô.

Mặc dù cúi đầu xuống rất nhanh, nhưng khoảnh khắc nước mắt rơi ra khỏi viền mắt vẫn bị Nhiễm Cấm thu lại được.

"Tự nguyện hay không tự nguyện...... thì cuối cùng người chịu đau khổ không phải vẫn là chị hay sao?"

Trì Ngộ đã sớm chán ghét việc khóc lóc thế này, cô đã từng thề sẽ không bao giờ khóc nữa, dù cho bất cứ chuyện gì xảy đến cũng phải giữ vững tinh thần đối mặt.

Ai ngờ, chỉ một câu ngắn gọn của Nhiễm Cấm, làm l*иg ngực đang phẳng lặng của Trì Ngộ bị xé toạc ra.

Giọng nói của Trì Ngộ mang theo độ rung, cô đau buồn, cô đang khóc, mà Nhiễm Cấm là "Kẻ đầu sỏ gây tội".

Rõ ràng là không có việc gì, nàng không chết, vết thương cũng sắp lành, Tiểu Ngộ không nên khổ sở.

Khăn giấy đặt trên bàn trà nhưng cách một khoảng khá xa, nhất thời không với tới.

Nhiễm Cấm dùng ngón tay chạm nhẹ vào dưới mắt Trì Ngộ, cận thận lau nước mắt cho cô từng chút một. Biết cô để ý đến lớp trang điểm của mình, động tác của Nhiễm Cấm cũng rất nhẹ nhàng để không động vào lớp trang điểm.

"Hôm nay em chịu đi cùng chị đến công viên giải trí, chị vui lắm."

Nhiễm Cấm do dự nắm cổ tay Trì Ngộ, nhìn vào giữa cổ áo Trì Ngộ, dưới làn da mỏng manh trắng như tuyết kia, mơ hồ nhìn thấy một sợi dây chuyền lấp lánh bên trong.

"Cảm giác đau đớn chỉ cần nhẫn nhịn một chút sẽ qua thôi, nhưng kỉ niệm hạnh phúc có thể theo chị cả đời, bất cứ khi nào nghĩ đến cũng có thể bù đắp cho nỗi đau. Tiểu Ngộ à, điều em cho chị mới là thứ quý giá nhất."

Là thứ chị muốn nhất.

Nước mắt Trì Ngộ tí tách rơi trên mu bàn tay Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm: "......"

Có phải đêm nay nói gì cũng sai không vậy?

Trì Ngộ bình ổn lại tâm trạng của mình, hai chữ "Giả tạo" đang gào thét trong đầu cô.

Cô cười "Ha" lên một tiếng, khịt khịt mũi, giải phóng cảm xúc ra khỏi l*иg ngực: "Đừng để ý đến em, dạo gần đây cảm xúc của em lạ lắm. Chắc không làm chị sợ chứ? Lại đây, xắn ống quần lên đi."

Nói xong Trì Ngộ liền xắn ống quần nàng lên.

Nhưng ống quần này rất hẹp, bó chặt vào chân, đẩy lên đến nửa bắp chân thì không thể nào lên được nữa.

Trì Ngộ nói thẳng: "Chị cởϊ qυầи ra đi."

Nhiễm Cấm: "......"

Sau khi nói xong Trì Ngộ cũng cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng không muốn biểu hiện ra vẻ xấu hổ hay sợ sệt, liền quay đầu đi, nói: "Chị cởi đi, em đi lấy đồ ngủ cho chị, không nhìn đâu."

Trì Ngộ nói xong liền đi vào phòng ngủ của Nhiễm Cấm, khi Trì Ngộ lấy quần ngủ của nàng ra thì Nhiễm Cấm vừa kéo khoá quần, đã cởi ống quần bên chân lành lặn, còn ống quần bên kia, vì đầu gối bị đau nên khó cong lại, quần chật, nàng lại nghĩ quá nhiều, càng nóng vội càng khó cởi.

"Đừng làm mạnh quá. Không nhìn ra chị có sở trường chăm sóc người khác nhưng khả năng chăm sóc bản thân lại kém như vậy nha."

Trì Ngộ đặt quần ngủ trên sô pha, đi đến trước mặt Nhiễm Cấm, quỳ một gối trên ghế sô pha ngang eo Nhiễm Cấm, kéo cạp quần của nàng xuống, định cởi giúp nàng.

"Chờ một chút!" Vẻ mặt Nhiễm Cấm bỗng dưng đỏ lên.

"Chờ cái gì mà chờ chứ." Trì Ngộ nhìn khuôn mặt Nhiễm Cấm, rồi nhìn xuống đôi chân trắng nõn của nàng, "Sắp xong rồi, chị nâng eo lên một chút."

"......"

"Di chuyển chỗ này một chút." Trì Ngộ túm chặt lưng quần, thắt lưng quần bị mắc kẹt dưới hông nàng, cô ra hiệu cho nàng nâng hông lên.

"............"

Trì Ngộ cúi người, thân trên song song với Nhiễm Cấm, chóp mũi sắp chạm vào má nàng.

Nhiễm Cấm nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng vẫn đè nén được cảm giác muốn hắt hơi.

Lần này còn tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn sẽ bị Tiểu Ngộ phát hiện......

Thật xấu hổ.

Nhưng quần bị Trì Ngộ giữ, nếu không làm theo lời cô, với tính cách của cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhiễm Cấm chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo Trì Ngộ, Trì Ngộ bảo nàng làm gì thì nàng làm đó, ấy vậy mà cuối cùng chiếc quần cũng được thuận lợi cởi ra.

Trì Ngộ quay đầu lại cầm quần ngủ định mặc cho nàng.

"Chị tự mặc được, thật mà." Nhiễm Cấm thiếu chút nữa đưa tay lên thề với trời xanh.

"Ồ......" Trì Ngộ làm như không có gì xảy ra, làm theo hướng dẫn xoa thuốc bôi bên ngoài vào lòng bàn tay cho nóng lên, thấy Nhiễm Cấm vội vội vàng vàng mặc quần ngủ vào, cảm thấy hơi buồn cười, nói, "Chị tự xắn quần lên đi, em bôi cho chị."

Nhiễm Cấm chấp nhận số phận xắn quần lên, lòng bàn tay nóng hổi của Trì Ngộ áp lên đầu gối của nàng, rất nhanh, vết sưng đau được bao phủ bởi hơi nóng như lửa, tan ra......

Xoa bóp nửa giờ, Trì Ngộ nói nàng di chuyển một chút.

Nhiễm Cấm nhấc chân lên, chỗ sưng tấy và đau nhức cơ bản đã biến mất.

"Vậy là tốt rồi." Trên trán Trì Ngộ rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, sau khi rửa tay xong, cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Hôm nay chỉ còn lại năm phút cuối cùng, có phải chị chưa ước điều ước sinh nhật không?"

Khi ở công ty, Nhiễm Cấm cảm thấy không có mong ước gì, nhưng hiện tại nàng có.

"Nhân lúc hôm nay còn chưa qua hết, chị ước đi." Trì Ngộ nghiêng đầu mỉm cười với nàng.

"Được."

Ngay cả khi Nhiễm Cấm nhắm mắt thực hiện điều ước, nụ cười rạng rỡ của Trì Ngộ vẫn phảng phất trước mặt nàng.

Nhiễm Cấm đan hai tay vào nhau, nhắm mắt, thành kính ước nguyện ——

Tôi chỉ có một điều ước.

Hy vọng cả đời này Tiểu Ngộ sẽ luôn hạnh phúc, vui vẻ, không bệnh tật, cũng không gặp tai ương.