-nhất định...nó sẻ thành công!
......
Tiếng trống điểm giờ trảm đã tới, cả gia đình Phùng gia mặc trên người bộ áo ngục trắng bẩn đang quỳ gối dưới cây đại đao, trước sự chứng kiến của bá quan văn võ cùng mấy vạn dân, ai cũng tiết than cho Phùng gia, hai đế vương đã từng rất thân, nhưng giờ bổng trở thành thế...ai cũng thương cả. Cửu Ma Ma đứng trước ghế nữ vương, cầm trên tay thiết trảm chỉ chờ đến giờ là sẽ vung thiết ra.
-Cửu mama chúng ta...sớm quá không?
Tống nữ vương lo lắng nhưng mama vẫn im lặng.
-giờ ngọ đã đến, đao thủ sẵn sàng...
Những chiếc gươm bóng nhoáng vừa được dơ lên cao.
-DỪNG LẠI!!!!
Tiếng gọi giật từ phía trước, với dáng vẻ ung dung, Họa Bì công chúa đi vào trước trảm đường.
-Họa Bì công chúa, người muốn cướp lao?
Cửu mama nở nụ cười sảo huyệt trên môi, không cần nhìn bà làm gì, Họa Bì nàng ta đi thẳng lên bục cao nhất giơ tay lên trời, trước bàn dân thiên hạ nàng mở dọng nói uy nghiêm của mình
-Từ đời thiên hoàng Tống Vương thứ nhất đã ban lệnh. Chỉ đánh kẻ cướp nước phá vương mới đáng tội chết, còn những kẻ trong một nước không được chém gϊếŧ lẫn nhau dù. Cửu Mama người quá manh động rồi, người đang vi phạm lệnh vua đấy.
-Họa Bì công chúa, đừng ăn nói hàm hồ xảo ngôn, đường đường là công chúa của một nước, mấy đời lại đi nói kẻ thù là người trong một nước.
-Trinh tiết của bổn công chúa ta đây trao vào người họ Phùng, thì kẻ đó phải lấy ta là vợ và Phùng Gia và Tống gia sẽ thống nhất.
-SẰNG BẬY!!!
Cửu mama hét lên cho người bao vây công chúa lại, bắt nàng quỳ xuống dưới chân mẹ mình.
-Nữ vương người xem...con gái người đã bị kẻ khác đầu độc tâm trí rồi, chuyện này không thể có trong thiên ngôn của Tống gia. Nói có sách mách có chứng!!!
Khả Vy hầu nữ liền rón rén đi ra quỳ trước nữ vương rụt rè nói.
-thưa...thưa nữ vương...gia đình nô tỳ 12 đời nay làm hầu cận công chúa nữ vương...được học những lễ quy phép tắc của Tống Gia... xin nữ vương khoan hãy phán tội nô tỳ, nhưng thưa nữ vương...điều luật của Tống Vương đời thứ nhất có viết, nếu kẻ nào xâm phạm vào thứ quý nhất của các Nữ Vương thì buộc phải lấy người đó làm chồng không bất kể người đó là địa vị gia thế thế nào...
Họa Bì có thể thấy được cả người Khả Vy run lên vì sợ, nàng không nói cho Khả Vy biết kế hoạch này nhưng lại sẵn sàng giúp nàng, biết rằng cái chết cận kề đấy nhưng Khả Vy vì trung thành với Họa Bì nên nàng chịu tất cả.
-Cửu Mama bà còn muốn có bằng chứng...được.
Họa Bì nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng rồi lấy trong vạc áo ra chiếc khăn trắng thấm máu của mình.
-với bằng chứng này...bà tin chứ Cửu mama?
Cầm chiếc khăn trên tay, với giọt máu khô còn vương trên đó, Cửu mama cầm rồi mỉm cười
-Hừm...Họa Bì...nếu như đây không phải là máu của ngu...
-Người muốn kiểm chứng? Cửu mama?
Cắt ngang lời nói của mama bằng giọng nói lạnh lùng nhạo báng, Ánh mắt đó...khiến cửu mama câm lặng, vì nếu như điều đó là thật, bà sẻ bị cho là không tin Tống vương là có lẽ sẽ bị chém đầu, với cả tội đem chuyện trinh tiết công chúa ra làm trò đùa thì có lẽ sẽ mất mặt Tống Vương.
-Tất cả người ở Phùng Gia đều bị nhốt giam...thế thì kẻ nào to gan.
-Là Ta!
Một người trùm khăn đen đi đến, dáng mảnh khảnh hiện ra trong chiếc khăn đó, Tiểu Như cố bình tĩnh trước cha mẹ mình.
-Tiểu Như...nàng...
Họa Bì nhanh chóng đứng lên nhìn Như với ánh mắt ngơ ngác...Cô đi đến choàng hông của Họa Bì ôm sát lại phía mình.
-Họa Bì công chúa từ đêm đó đã là người của ta...nếu các người không thả gia đình ta ra...chuyện này sẽ...
:@Q
-Á!!!!!
-CÔNG CHÚA LÁNG GIỀN VÀ HỌA BÌ CÔNG CHÚA LÀ MỘT CẶP KÌA!!!
-TÔI BIẾT NGAY TỪ ĐẦU RỒI MÀ...
-HỌ THẬT ĐẸP ĐÔI!!!
-HỌ SINH RA LÀ ĐỂ DÀNH CHO NHAU!!!
Tiếng hò reo bên dưới dân chúng và sự cười vang của mọi người khiến ai cũng ngơ ngác. Dân chúng bắt đầu hòa chung nhịp hò reo.
-HỌA BÌ TIỂU NHƯ... HỌA BÌ TIỂU NHƯ... HỌA BÌ TIỂU NHƯ...
Dân chúng yêu quý Tiểu Như như người trong hoàng tộc vậy vì trước đây, cả hai đế quốc rất thân thiết với nhau...nếu giờ hai đế quốc có hòa làm một thì dân tình càng thêm vui lòng.
-Cửu mama...đến ngay cả dân chúng cũng tán thành việc này...ta nghĩ chúng ta nên dừng việc này lại thôi.
Nữ vương đứng dậy đặt tay lên vai mama. Thiết trảm được thu hồi và nhanh chóng...Phùng gia được trả sự tự do, được thái y điều trị và sẽ thiết giao hai nước làm một, trong thời gian đó, Tiểu Như và Họa Bì sẻ ở cùng nhau để nhanh chóng cử hành "hôn lể". đêm đó, cả hai mệt mỏi về phòng, nằm rạp trên chiếc giường bông cả hai như hai xác chết, tim Tiểu Như đến giờ vẫn còn đập rất mạnh.
-hơ...ta không ngờ...cái mặt của công chúa Tống Gia lại dày như thế...lên giường với bao nhiêu cô gái rồi mà vẫn bảo là còn à?
-này...cẩn thận cái mồm nàng đấy nhé. Bổn công chúa ta vẫn còn "TEM" đấy nhé!!
-Hờ...đùa...để Ta kiểm tra xem.
Tiểu Như ranh ma leo lên người của Họa Bì lột đồ nàng ra, gớm chưa kìa, mới hôm qua còn rụt rè vì bị trêu mà bây giờ lại hùng hổ chui lên người người ta thế kia, nàng ta trong sáng lắm, vạch tất cả y phục của Họa Bì ra để tìm "Thủ cung sa"
-Nàng...Tiểu Như...dừng...dừng lại...
-sao hả? ngươi nói xạo đúng không?
-Ta... ta đã cứu gia đình nàng...nàng không thể làm thế với ta....Ah...Tiểu Như...
-Ta không tin rằng kẻ trăng hoa đào bông như ngươi mà lại còn "tem" để ta xem... nếu đúng như lời ngươi nói mà ngươi còn tem thì...ta sẽ bóc tem giúp ngươi!!!
Kéo mạnh chiếc áo yếm mỏng manh trên người Họa Bì ra. Ngay lập tức vết son đỏ hiện lên sau cánh tay trái của Họa Bì, cách vai khoảng một tấc. Thủ cung sa vẫn còn vậy chứng tỏ, Nàng ta còn "trong sáng" không thể tả được cái mặt của Tiểu Như lúc này, thật sự nàng rất ngạc nhiên, vì sao ư...quá rõ ràng rồi còn gì, lần nào Nàng đột nhập vào khuê phòng của Họa Bì ám sát thì cũng thấy vài ba cô gái đang lõa thể bên Họa Bì, có trời mới tinh...nhưng lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy cô công chúa uy quyền Họa Bì kia lại ôm khư khư cái mền che lấy cả thân thể đang không còn mãnh vãi che thân...gương mặt nàng công chúa uy nghiêm kia đỏ như trái cà chua và nước mắt lại rơm rớm...
-Ta...ta đã nói...mà nàng không tin...giờ...nàng...vừa lòng rồi...hức...
Ôi chao! Họa Bì ơi là Họa Bì, mấy đời con sói nào lại đi nũng nịu với con cừu kìa. Nhìn Họa Bì thật là...gợϊ ȶìиᏂ nha...
-Họa Bì...
-Tiểu Như nàng.... AHHH!!!!!
Họa Bì bị đẩy xuống giường, cơ thể trần lộ ra trước mặt cô gái bé nhỏ kia, phần ngực căn phồng với phần đỉnh ửng hồng trông khiêu gợi, gương mặt đỏ kè nấp sau cánh tay trắng thon dài, đôi môi Họa Bì mím lại, thật sự đây là lần đầu tiên nàng bị một người khác Lột đồ thẳng tay như thế, nhưng tại sao lại vô cùng ngại ngùng chứ...nàng đã từ tɧác ɭoạи cùng hàng chục cô gái xinh đẹp, nàng luôn là người cầm cương cưỡi ngựa, không ngờ bây giờ nàng lại rơi vào thế bị động như thế...đúng là quả báo mà :3
-Tiểu Như... nàng xuống người ta đi...ngại lắm đấy...
-Họa Bì...nhà ngươi...Dễ thương quá...
-đừng nói thế mà...~
-Họa Bì...
Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Như chạm khẻ vào vùng cổ của Họa Bì, nàng giật mạnh mặt lại càng đỏ hơn nữa...cô ngồi trên nuốt nước bọt ngắm nhìn thân thể của Họa Bì...đặt tay lên cặp đào lớn của nàng, mặt cô đỏ ửng và dòng máu nóng từ từ dân lên não. Họa Bì giật nãy mình khi bàn tay cô cứ chạy trên cơ thể như thế, cô cúi người hôn lên xương quai xanh của nàng, nắm chặc vạc áo của Tiểu Như, Họa Bì ngượng chẳng biết chui đi đâu...
-Tại sao nàng lại làm thế chứ...ah!
-Tại vì...ngươi quá dễ thương, Bì Nhi à...
-NÀNG...um...
Đôi môi Họa Bì bị con cừu non kia chiếm đống, ai ngờ được con cừu non nhỏ bé có vẻ trong sáng kia lại đội lớp một con cáo già ranh ma cơ chứ... đưa tay nắn bóp hai quả đào của cô nàng phía dưới, Họa Bì cố gắng che hết gương mặt đang đỏ của mình lại nhưng không thể rồi, cảm giác nhớp nháp từ đầu ngực xuất hiện, hé hé cánh tay ra nhìn thì...Tiểu Như đã vùi mặt vào ngực nàng mà nhẹ nhàng liếʍ láp, từng cái đánh lưỡi nhẹ nhưng lại ấn mạnh khiến hạt li ti kia càng cương cứng. cắn nhẹ vào phần đỉnh khiến Họa Bì giật mạnh đột nhiên nâng cao người lên, sau đó thì cả hai tay của nàng bị cô nắm thật chặc. rời khỏi quả đào đỏ hồng bên trái kia, cô nhìn nàng với ánh mắt đắm say...
Hay a