Editor: AM
Ta run sợ ăn cơm, tốc độ chậm rãi chưa từng có, nhưng cuối cùng cũng ăn xong, trải qua kháng nghị mãnh liệt của ai đó, ta lại chậm rãi tắm rửa, kì kèo mè nheo đi vào nội thất, vương gia đã ngồi trên giường từ lâu, nếu xem nhẹ thân phận vương gia của hắn thì dúng là mỹ nam mà!
Thân người cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dáng người không thể gọi là vạm vỡ, nhưng cực kỳ đẹp, lại biết võ công, đôi khi cũng rất cẩn thận, bây giờ đang nghiêng người dựa vào cột giường, tóc ẩm ướt, áo ngoài xuyên thấu, tùy ý mặc lên người, lộ ra l*иg ngực rộng lớn, ta còn thấy giọt nước chảy theo sợi tóc lăng xuống, rơi trên xương quai xanh, sau đó trượt, xuống dưới nữa, cuối cùng biến mắt dưới lớp y phục.
Ta cảm thán, nếu ta là giọt nước kia thì tốt biết bao!
A a a, ta lắc đầu, sao ta lại nghĩ đến hình ảnh không chịu nổi như thế, vậy mà xem mình là giọt nước, aii, chết tiệt, chết tiệt!
"An Sinh sao vậy, chẳng lẽ mê luyến ta rồi, ta biết bộ dáng mình ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng cao lớn dũng mãnh, ta không phản đối ngươi nhìn ta đâu, thê tử mê luyến trượng phu là việc cực kỳ bình thường mà!" Vương gia nhìn thấy ta ngây ngốc, vừa cười vừa nói, "Mau đến đây, ngươi lề mề lâu như vậy rồi, ta đã uống một bầu rượu, đến đây đi,
lương tiêu khổ đoản*, đừng lãng phí!"
*Nghĩa là buổi tối tốt đẹp luôn ngắn ngủi.Nghe vương gia nói như vậy, niềm vui vừa rồi lập tức tan thành mây khói, ta nhìn vương gia, đôi chân hơi run rẩy, bây giờ ta mới ý thức được mình là cá nằm trên thớt, cừu non đợi làm thịt, ta, ta khóc không ra nước mắt!
Vương gia nhìn thấy ta bất động, cười nói: "An Sinh quên việc đồng ý một yêu cầu của ta sao?"
Được rồi, chết thì chết, cũng không phải chưa từng chết qua, nhưng mà bởi vì từng chết, mới biết được đau đớn đó, rất đau, nỗi đau liên tiếp như muốn xé rách, chăm rất nhiều ngày mới chuyển biến tốt, uống cháo loãng mấy ngày, sau đó thì được ăn thịt, nhưng chỉ được ăn một chút, sau đó ta đã quên mất chuyện khi nào thì vương gia cho ta tùy ý ăn thịt rồi.
Bây giờ nghĩ lại liền đau lòng, không biết bao giờ mới tốt lên được nữa, ta thương cảm cho bao tử của mình, không biết bao nhiêu ngày nữa mới được chạm vào thức ăn mặn.
Không có biện pháp, nói là phải làm được, ta nắm tay thành quả đấm, cắn răng đi đến bên giường, cẩn thận nhìn vương gia, ta hy vọng bao nhiêu giờ phút này phụ thân và Trần thúc sẽ đến, như vậy ta không cần phải chịu tội nữa, nếu không thì vương gia tốt bụng buông tha cho ta, ta biết đây là điều không thể, hu hu hu, đêm nay ta sẽ chết ở đây, hừ, phụ thân và Trần thúc, nhìn thấy con như thế mà không cứu, hai người lại chạy nhanh như vậy, cũng không nói gì thay con, nói một chút cũng được mà!
Nhưng mà bây giờ nói gì cũng trễ rồi, bởi vì tay vương gia đã tiến tới đai lưng của ta.
Ta thừa nhận mình đang run rẩy, nhưng đó là tay vương gia, ta không nhịn được, lớn tiếng nói: "Vương gia, nếu ngài muốn làm, vậy sao lâu như vậy mà chưa cởi được thắt lưng của ta, nếu không thì tự ta cởi."
"Ha ha, nếu An Sinh muốn tự mình làm, vậy ta không cần tốn sức nữa, An Sinh đến đây đi, nhân tiện cởi dùm ta luôn!" Vương gia buông ta ra, thả lỏng ngồi trên giường, ánh mắt trêu tức nhìn ta, giống như đang nói, ngươi dám cởi y phục ta sao?
Hắc, ta không chịu được người khác khıêυ khí©h, Trần thúc từng nhiều lần nhắc nhở về căn bệnh này, nhưng ta không thay đổi được, phép khích tướng đặc biệt phù hợp với ta, lần nào cũng dính.
Dưới ánh mắt chăm chú của vương gia, ta nhanh chóng cởi y phục của mình, sau đó cởϊ áσ vương gia, vương gia phối hợp động tác của ta, khi cần nâng tay thì nâng tay, nhưng ánh mắt hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, không có biện pháp, ta phải tiếp tục, nếu lúc này mà dừng lại, vương gia không cười chết ta mới sợ.
Nói thật, cảm giác tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt người khác thật kỳ lạ, cực kỳ không thoải mái, còn có đôi mắt luôn nhìn chăm chú vào ta, ta phải làm đối phương không còn gì để mặc mới được, ít nhất cũng không phải chỉ mình ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Ta ngồi xổm xuống, run rẩy duỗi tay đến quần vương gia, mò lên đai lưng, chạm phải làn da vương gia, lập tức rụt tay về, ta nghe tiếng cười truyền đến trên đỉnh đầu, ta hít một hơi thật sâu, không thể để vương gia coi mình là trò cười.
Ta duỗi tay đến đai lưng, mạnh mẽ kéo xuống, nhưng mà vương gia không phối hợp, ngồi trên giường không động đậy, ta kéo một lúc lâu, vương gia vẫn bất động, không còn cách nào khác, ta kiên trì nói: "Chuyện đó, Hình Thiên, ngươi động một chút được không?"
"A, động thế nào, ta không biết, An Sinh dạy ta đi?"
"Chính là, chính là, nhờ vương gia nhấc mông lên." Nói xong, mặt ta liền đỏ hồng, thậm chí ngay cả cổ cũng hồng luôn.
"Ha ha, sao An Sinh không nói sớm, không nói thì sao ta biết ý của An Sinh cho được."
Vương gia nhẹ nhàng nâng mông, ta lập tức kéo quần xuống, nhưng mà vương gia lại ngồi xuống, nhìn thấy quần cởi được một chút, ta khóc không ra nước mắt, vương gia, chỉnh người như vậy vui lắm hả, bộ ta cởϊ qυầи áo cho ngài dễ lắm sao? Thử hỏi xem, ta lớn như vậy có từng cởi đồ cho ai chưa.
Ta thu hồi biểu tình oán giận, hít sâu, mỉm cười, ngẩng đầu, ấm giọng nói: "Làm phiền Hình Thiên nâng mông lần nữa, thật là ngại quá, làm phiền ngươi."
Vương gia không nói chuyện, từ từ nâng người dậy, ta lập tức cởϊ qυầи. Ta ngây ngốc, vương gia vậy mà, vậy mà không mặc qυầи ɭóŧ, a a, ta đối mặt với nhị đệ vương gia, thứ kia đυ.ng vào mũi ta, nóng, còn rất lớn, rất cứng, màu rất đậm, thật không biết vương gia ăn cái gì mà, ngay cả nhị đệ cũng dài hơn người, mạnh mẽ như thế.
Ta khờ dại thất thần một lúc lâu, cuối cùng cũng rõ chuyện gì đang xảy ra, ai da, sao ta còn có tâm tư quan sát cái kia của hắn, thật là đáng chết mà!
Phản ứng đầu tiên của ta là trốn ra sao, nào biết phản ứng của vương gia nhanh hơn ta nhiều, tay vương gia ôm ta ngã lên giường, ta đúng lúc nằm sấp trên người vương gia, không xong, nhị đệ ta và nhị đệ hắn tiếp xúc thân mật.
Nhị đệ hắn rất có tinh thần chào hỏi nhị đệ ta, làm cho ta mất mặt là nhị đệ ta bị nhị đệ hắn ảnh hưởng nên cũng run rẩy hành lễ với nhị đệ hắn.
Ta có thể kết luận, lúc này trong mắt vương gia đầy vẻ trêu trọc, tuy biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Ta nhỏ giọng nói: "Hình Thiên, chuyện, chuyện này cũng nhanh quá đi, chúng ta làm từng bước được không?"
"A..., được, vậy chúng ta làm từng bước, mà An Sinh biết bước nào sao?" Vương gia chăm chú hỏi ta.
"... Ta..." Ôi trời, ta đâu biết mấy bước này, chỉ có một lần kia, ta đã sợ đến mức quên mất rồi.
"Xem ra An Sinh không biết, vậy thì để ta!" Vương gia chợt nhíu mày, sau đó ta bị ôm đặt lên giường, sau đó vương gia đè lên.
Vương gia nhìn ta, nói: "Đến đây, An Sinh, nhắm mắt lại."
"Vì sao?"
Vương gia không trả lời, môi áp xuống, trực tiếp hôn lên mắt ta, lần này ta không thể không nhắm mắt lại.
Cảm nhận được môi vương gia đang hôn nhẹ lên lông mi ta, đầu lưỡi uyển chuyển liếʍ vài cái, giống như muốn xem cho rõ lông mi của ta có bao nhiêu sợi, ta khó chịu vặn vẹo người, vương gia khẽ cười, một tay nâng eo ta lên, chậm rãi vỗ về.
Đầu lưỡi vương gia lướt qua lông mi ta, lại dời xuống hôn nhẹ vào mũi, sau đó trở về tai, đầu lưỡi liếʍ theo hình dạng tai ta, sau đó ngậm chặt hơn phân nửa, đột nhiên đầu lưỡi vương gia chui vào trong tai ta. Ta cảm thấy toàn thân run rẩy, ta hét lên, hai tay đẩy vương gia ra, cầu xin: "Vương gia, nơi đó, nơi đó ngứa."
Vương gia bắt lấy hai tay ta, không để ý đến lời cầu xin của ta, chuyển hướng sang bên tai khác, sau đó ta lập tức đầu hàng. Ta cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng đứng, hai chân muốn kháng cự, nhưng vừa cử động liền đυ.ng tới nhị đệ vương gia, vì vậy ta liền thành thật.
Cuối cùng vương gia cũng buông tai ta, ta thở gấp, không ngờ vương gia đột nhiên phủ lên môi ta, ta còn chưa kịp đóng lại, đầu lưỡi vương gia liền chui vào. Không có biện pháp, ta muốn trốn tránh vương gia truy đuổi, nhưng đầu lưỡi vương gia không buông ta ra, quấn lấy ta. Truy đuổi một lúc lâu, ta mệt mỏi không chống cự nữa, đầu lưỡi vương gia dạo chơi một hồi, lại phát hiện mục tiêu mới, liếʍ lấy từng cái răng của ta.
Miệng ta không khép lại được, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, ta xấu hổ muốn chết, vương gia chú ý thấy biểu tình của ta, lại liếʍ sạch sẽ nước bọt của ta. Ta rất muốn chết ngay lập tức, cố thở, nhưng không ứng phó được đôi môi vương gia, không, đây không phải hôn môi, rõ ràng là muốn mạng ta, vừa rồi thiếu chút nữa ta đã chết mất.
Vương gia cười ha ha nói: "Cái này mà không chịu được, một lát làm sao bây giờ, đến đây, ngoan, mở mắt ra."
Ta chậm rãi mở to hai mắt, nhìn thấy vương gia đang cười nhìn mình, lập tức đỏ mặt.
Chú ý:
bắt đầu từ đây, "nơi đó" chính là núm XX – thứ nhô ra trước ngực."Thật là ngoan." Vương gia hôn môi dưới một chút, sau đó dời xuống cổ, hô hấp của ta lập tức dồn dập, không phải vì cái hôn của vương gia, mà vì bàn tay đang vuốt ve trước ngực ta kìa, ta hoàn toàn không cảm nhận được cái hôn của vương gia, chỉ chú ý đến bàn tay ở nơi đó.
Tay vương gia chậm rãi vân vê nơi đó, nhẹ nhàng níu kéo, lại dùng đầu ngón tay gẩy nhẹ, rồi xoa, nơi đó đã sớm dựng thẳng dậy.
"A!" Ta hét ầm lên, nơi đó của ta ở trong miệng vương gia, ta lập tức lấy tay che miệng, không muốn kêu như thế nữa.
Vương gia ngậm lấy nơi đó, giương mắt liếc nhìn ta, sau đó lấy tay che miệng ta lại, rồi cúi đầu cực kỳ chăm chú hôn vào nơi đó, đầu lưỡi vương gia như tìm được người bạn mới, không ngừng ôm lấy nó, liếʍ rồi lại cắn.
Trời ơi, ta thật sự không chịu nổi, cắn môi ngăn mình kêu lên.
Vương gia buông tha nơi đó, đi lên hôn môi ta, đầu lưỡi chậm rãi liếʍ láp, sau đó nói: "Hài tử hư hỏng, không ngoan, không cần cắn môi nữa!" Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, còn không phải do ngươi hại sao.
Chú ý: từ đây thì nơi đó là dương XXX."A, đừng, nơi đó, không thể được, a, ưm ưʍ." Miệng ta bị vương gia ngăn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh không có ý nghĩa "ư ư". Bởi vì đột nhiên tay vương gia phủ lên nơi đó của ta, nắm chắc, tuy vương gia đã từng sờ qua, nhưng mà đã từng không có nghĩa lần này không sợ nữa.
Tay vương gia nắm lấy nơi đó, bắt đầu từ gốc, sau đó vòng một vòng, cuối cùng móng tay chạm vào qυყ đầυ, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy.
Ta không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, "A, ừm, ừm ư ư." Có cho ta sống không vậy, đúng là muốn lấy mạng người mà.
Vương gia không buông ta ra, một tay nắm giữ tay ta, tay còn lại tiếp tục động tác phía dưới, trở về phần gốc, xoa xoa hai quả cầu nhỏ, mức độ mạnh yếu vừa phải, nhị đệ ta đã đứng lên đầy kiêu ngạo.
Nói thật, ta lớn như vậy rồi, không phải chưa từng thủ da^ʍ, còn nữa thủ da^ʍ cũng là bình thường, Trần thúc đã từng nói với ta, Tiểu Thuận Tử cũng dấu dấu diếm diếm nói với ta, để cho người khác giúp mình việc này, sẽ khó chịu, nhưng mà cảm giác này thật, thật đúng là rất tốt, hình như còn thoải mái hơn việc được ăn món ăn sở trường của Tấm thẩm, ta không biết nói cảm giác này thế nào, dù sao thì rất tốt, ừm, cực kỳ tốt.
Bàn tay vương gia vẫn đang động, ta không theo kịp tốc độ, chỉ có thể thở hổn hển, vương gia cười: "Ngoan ngoan, hài tử ngoan, ngoan lắm."
Ta chẳng quan tâm vương gia nói gì nữa, bởi vì ta cảm thấy hình như phía dưới muốn xuất ra.
"Nhịn không được sao, vậy thì xuất ra đi!"
"A a." Ta than thở, toàn thân yếu ớt, cảm giác muốn chết, vương gia thật là, thật là, trời ạ, cuối cùng cũng xong rồi. Ta thở phì phò, vương gia lại cười nói bên tai ta: "An Sinh không nghĩ vậy là hết chứ, An Sinh thoải mái, ta thì không, An Sinh ngươi nói nên làm cái gì mới tốt bây giờ?"