Chương 14

"Cục trưởng Tống, ông đến rồi!"

Sau giọng nói trong trẻo và lịch sự của cô phục vụ, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào — hắn ta khoảng 30 tuổi, mặc quần áo bình thường, khuôn mặt khá tròn, chiếc kính râm to gần như che mất nửa khuôn mặt, khiến cho việc nhìn rõ nét mặt của hắn ta trở nên khó khăn hơn.

Bạch Tư Tư xoay người nhìn xung quanh, nhẹ nhàng mỉm cười với người đàn ông, hắn ta cũng cười đáp lại cô, sau đó đi theo người phục vụ lên phòng riêng trên lầu.

Bạch Tư Tư buông máy sấy tóc trong tay xuống, nói với người phục vụ bên cạnh: "Mẫn Mẫn, tôi giao khách cho cô đấy."

Sau đó cô cởi cạp váy xuống, nhẹ nhàng cúi người xuống, ghé sát vào tai khách: “Chị Dư, bạn cũ của em đến rồi, em phải đi qua đó một chút, thật xin lỗi.”

Người phụ nữ đang nhắm nghiền hai mắt không thèm cử động mí mắt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Tư Tư cởi bỏ cạp váy, chỉnh lại quần áo rồi đi về phía cầu thang — tuy là chủ viện thẩm mỹ này nhưng cô vẫn rất chăm chỉ.

Vì có kỹ năng tốt nên mỗi lần có khách hàng quan trọng đến, cô đều được họ chỉ tên đến đích thân làm.

Những nhân vật đó là ai? Vợ của quan chức cấp cao này, tình nhân của ông này bà kia, nói cách khác đều là thần tài đáng kính.

Thế nên cô cần phải phục vụ, làm gì có ai kiếm được tiền mà còn than thở chứ, cô hoàn toàn không hề có chút ủy khuất nào, cô rất vui vẻ, nếu không có họ, lợi nhuận của tiệm sẽ bị tổn thất rất lớn.

Sau khi người phục vụ đưa người đàn ông vào phòng riêng liền quay người rời đi.

Cục trưởng Tống đẩy cửa đi vào, căn phòng không lớn, chỉ có sáu bảy mét vuông, giữa phòng kê một chiếc giường đơn đặc biệt, đầu giường bọc bằng da thật, bên cạnh còn có một bồn rửa tay, phía trên bồn rửa tay còn có máy nước nóng.

Trời đã tối, người đàn ông đưa tay ấn công tắc đèn trên tường để kiểm tra xem khăn trải giường có sạch không, nhìn thấy chiếc khăn trắng như tuyết, hắn ta mới hài lòng gật đầu.

Gần cửa phòng có một chiếc TV lớn cỡ 42 inch, bên cạnh TV là giá treo quần áo, cục trưởng Tống cởϊ áσ khoác, sau đó lại tính cởϊ qυầи, nhưng dường như lại nghĩ đến điều gì đó, cười xấu xa rồi dừng lại, sau đó hắn nằm ngửa lên chiếc giường đơn, cầm chiếc điều khiển từ xa bên cạnh rồi nhàn nhã xem TV.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên, sắc mặt người đàn ông sáng lên: “Mời vào.”

Bạch Tư Tư bước vào với nụ cười trên môi, cô mặc một chiếc váy công sở màu xanh nhạt, kiểu dáng rất đơn giản, có hai túi chéo lớn để đựng các dụng cụ như kéo và lược.